Nguy Hiểm Cự Ly

Trong căn phòng tối mờ, Vu Tử Thạc và Levi Ansel ngồi đối diện nhau, cuộc đối thoại đã diễn ra phân nửa, nhưng Vu Tử Thạc đã thả lỏng người, tuy quyết định của Levi quá nguy hiểm, nhưng ít nhất y biết hắn đang làm chuyện tốt.

Đốt một điếu thuốc, Vu Tử Thạc cất bật lửa đi, trong ánh mắt vẫn còn lưu lại bóng dáng của đốm lửa mới bật vừa rồi, “Thế nào, muốn cùng nhau đi ăn trộm sao?”

“Phải nói trước, tôi không có tiền trả cho anh.” Gương mặt cười lạnh lùng của Levi khác xa vẻ mặt của một bản thân khác mà hắn đã sắm vai, nhưng có thể nhìn ra sự bình ổn và tự tin của hắn trong đó. Hắn không cự tuyệt đề nghị của Vu Tử Thạc, trợ thủ tự nguyện đưa tới cửa, hơn nữa còn là trợ thủ mạnh mẽ, ai lại không muốn?

“Câu này của anh, quả thật giống hệt ai đó, trong đầu chỉ có tiền.” Vu Tử Thạc cười đầy thâm ý, y dự cảm được lần hành động này nhất định vô cùng nguy hiểm, nhưng trình độ kích thích của nó cũng tương đương với nguy hiểm.

Xa xa, trong phòng máy không đủ ánh sáng, bàn tay gõ phím của Giang Hằng chợt dừng lại, rùng mình liền hai cái, không nhịn được nhíu mày, lẩm bẩm: “Lẽ nào bị cảm sao?”

Phòng làm việc của FBI, Ada Wenskhôngl siết chặt ly cà phê, vẻ mặt ngưng trọng nghiêm túc. “Thanh tra Khôngren, anh nói gần đây có khả năng MS-13 đang có kế hoạch tấn công khủng bố sinh hóa đại quy mô?”

“Gần đây CIA chặn được một vị mật báo của đặc vụ Anh, theo như tường thuật thì quả thật là vậy.” Mắt Khôngren Charlie sưng búp lên, có thể thấy, chuyện này đã khiến hắn không ngủ yên suốt mấy đêm. “Nhưng chúng ta không biết địa điểm chính xác nơi bọn họ nguyên cứu vũ khí sinh hóa, FBI đã phái ra toàn bộ nhân lực, cũng không tìm được. Đã có người bắt đầu hoài nghi đây có phải là trò đùa ác ý của đám trẻ, người ở trên cũng biểu lộ thái độ muốn phớt lờ.”

Phản ứng trong dự liệu, vì CIA không muốn cũng không thể xử lý cho nên ném cho FBI, FBI tìm không ra chứng cứ liền ném cho cấp trên quyết định, nhưng người ở trên cũng không muốn nhận phụ trách việc này, vì thế đẩy qua đẩy lại, quá trình đơn giản cứ như đang đá bóng.

“Chúng ta cứ giả định mọi thứ là thật trước.”  Người thứ ba ngồi trong phòng họp mở miệng, người đàn ông tóc vàng tên Damon Myron ngồi rất ưu nhã, đôi mắt sâu không thể dò tỏa ra mùi vị gian xảo đa biến. “Nếu CIA và FBI đã ra sức cũng không tìm được, có lẽ chỉ có một khả năng, một khả năng các người có lẽ đều không muốn tiếp nhận.”

“Chuyện này là chính phủ ngầm đồng ý và trao quyền, có người cố ý che giấu chuyện này và ý đồ muốn khiến nó xảy ra.” Khôngren nói ra đáp án trước một bước, thành công khiến Ada giấu đi vẻ kinh ngạc.

Ada đối với kết luận này không dám tin tưởng, chỉ nhíu mày, khiến gương mặt càng thêm nghiêm túc: “Bọn họ làm như vậy có gì tốt? Với lại, chúng ta chen tay vào trong lúc này, là phải đối chọi với chính phủ sao?”

“Chỗ tốt? Chẳng hạn như chiến tranh.” Lấy cớ khủng bố tập kích để khơi sự việc lên, lợi nhuận chiến tranh mang tới tạo ra rất nhiều điều kiện tốt cho kinh tế hiện đại. Damon thong dong nói ra suy nghĩ của mình, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá. Điều này đại biểu hắn cảm thấy chuyện này thú vị. “Muốn đối chọi với chính phủ là các người, tôi không tham gia.”

“Tiến sĩ, anh chỉ muốn xem kịch hay.” Khôngren trừng mắt nhìn Damon, giống như nhận được sự uy hiếp không lời, Damon rụt cổ, cười vô tội. “Anh có thể nói vậy, tôi cũng đã ra sức rồi.” Nói xong hắn chỉ vào chiếc ly trong tay Ada. “Ly cà phê đó là tôi rót.”

“Anh còn muốn nghe tôi khen?” Giật chiếc bánh Damon định nhét vào miệng, Khôngren nghiêm túc nói với hắn. “Anh phải nhớ tại sao anh làm việc cho FBI.”

“Không ăn no, sao có sức làm việc?” Phát ra tiếng cười chói tai, Damon giống như đứa trẻ lớn xác nhìn sang Khôngren, muốn đòi chiếc bánh.

Ada nhìn Khôngren và Damon kẻ tới người lui giằng co liền xoa trán, cô không rõ hai người này làm sao quen biết, có quá khứ thế nào, nhưng có thể kết luận được, nếu cách xử lý án của FBI không nghiêm túc như vậy, thì cảnh sát nước Mỹ thật sự xong rồi.

Lúc này, di động của Ada vang lên. “Là cảnh sát trưởng, tôi ra ngoài một chút.” Cô đứng lên ra khỏi phòng họp nghe máy, để lại hai tên đàn ông không chính chắn trong phòng.

“Nói đi.” Khôngren chống tay lên bàn, ánh mắt trầm ổn áp bức đặt lên mặt Damon. Damon giả ngốc cào cào đầu. “Nói cái gì? Ada Wenskhôngl? Cô ta thật sự là cảnh sát tài cán, độc lập lại có suy nghĩ, không sợ quyền thế, nói rõ anh không nhìn sai người.”

“Ai hỏi anh cái này? Về vụ án bé gái mất tích lần trước, rõ ràng anh cố ý bỏ qua một vài chi tiết nhỏ.” Tóm lấy cánh tay cứ mãi cào cào đầu của Damon, trong mắt Khôngren Charlie lấp lóe tia sáng lạnh lẽo, vô cùng nhấn mạnh chữ ‘cố ý’.

Không có gì giấu được mắt Khôngren, Damon thở dài khoa trương. “Trước hết anh có thể giải thích một chút tại sao khi ở trước mặt tôi thì gương mặt quý ông của anh đã bay đến Tây Ban Nha rồi? Anh kỳ thị sao?”

Khôngren hoàn toàn nguyện ý tiếp nhận sự lên án của Damon, dù sao hắn nói là sự thật, “Nếu bất cứ lúc nào anh cũng có thể thành khẩn, tôi tin rằng sự kỳ thị này sẽ dần thay đổi.”

Thấy Ada ở bên ngoài đã xoay người, Khôngren  buông tay trở lại vị trí cũ, khi cô mở cửa thì vẻ mặt càng âm trầm hơn tước, có lẽ vừa rồi không phải là một cú điện thoại hỏi han bình thường, “Suy đoán của hai người không sai, vừa rồi tôi bị cảnh sát trưởng cảnh cáo, ông ta bảo tôi đừng can thiệp vào công việc của FBI.”

“Lại là một tên cớm thối nát.” Damon nhếch miệng, giống như đã quen thuộc tình trạng này. Đương nhiên hắn lập tức nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Khôngren. “Lại? Có phải anh cảm thấy rất ưa thích?”

Đối với hàm ý trong câu nói của Khôngren, Damon chỉ có thể nhướng mày chớp mắt mỉm cười, hôm nay số lần hắn chọc giận Khôngren đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục kích thích, có lẽ kết quả của mình cũng không dễ coi gì.

“Tôi phải trở về sở cảnh sát một chuyến.” Ada cầm áo khoác gác trên lưng ghế, nhìn Khôngren và Damon lần cuối, “Có tình trạng gì thì liên lạc với tôi.”

Damon nhìn theo bóng lưng Ada huýt sáo, cửa thủy tinh bị kéo lên, hắn quay sang nhìn Khôngren, “Tôi cảm thấy nữ cảnh sát đó có tâm sự.”

“Tâm tư của phụ nữ anh đừng đoán.” Trong mắt Khôngren, phụ nữ là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới, không chỉ phức tạp còn khó dò, còn phiền phức hơn tội phạm rất nhiều.

“Khôngren, tôi không phải ám chỉ cái này.” Khi không có người Damon sẽ gọi tên đối phương, ánh mặt trời bên ngoài rọi lên mái tóc màu vàng của hắn, màu tóc chói mắt trông càng thêm khoa trương. “Anh có thấy ánh mắt cô ta không, cô ta đang áp chế cảm xúc gì đó.”

“Cho dù có, cũng đang áp chế cảm xúc muốn đánh anh một trận.” Khôngren ngăn cản lối suy nghĩ lệch lạc của hắn, vừa lật tư liệu vừa hỏi: “Người của phòng phân tích tâm lý tội phạm nói thế nào?”

“Anh đang chỉ cái vị nghiêm túc cả ngày ngoài cười trong không cười giống anh?” Damon chịu không nổi xoa trán, lầm bầm: “Gần đây sao tôi cứ dính tới mấy người thế này, thật khốn khổ.”

Khôngren bỏ lơ câu oán thán của hắn, ngước mắt nhìn: “Còn ai nữa?”

“Không.” Damon lập tức nhướng mày đáp, hắn không định để Khôngren biết giao dịch của hắn và người nào đó. Nhưng Khôngren sao có thể dễ trả lời lấp liếm cho qua như thế? Bị ánh mắt nghiêm túc lạnh lùng đó nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể nhún vai, xải tay đáp: “Một đối tượng nghiên cứu thú vị.”

“Được rồi, hiện tại có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?” Tuy dùng câu nghi vấn, nhưng ngữ điệu của Khôngren không mang ý dò hỏi.

“Người đàn ông đó nói…” Damon ngừng một chút, cười lạnh một cái, “Đây không phải chuyện chúng ta nên bận tâm. Nếu nhất định xen vào, thì không thể tiếp tục theo khuôn phép cũ.”

Biểu thị rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, ý của đối phương là, muốn giải quyết vụ án này không thể đi theo con đường chính quy của cảnh sát, khi cần thiết thì còn phải mượn sức của tội phạm.

“Đi hỏi tụi bạn của anh đi.” Khôngren không nhìn Damon nữa, hắn rất phản cảm với chuyện này, chỉ cần hơi nghiêng về phía lợi ích, thì mượn sức tội phạm không phải không thể. Đương nhiên hắn cũng ghét tội phạm, nhưng ít nhất không ghét như những cảnh sát khác.

“Tại sao tôi cảm thấy gần đây anh luôn ra lệnh cho tôi?” Ánh mắt đột nhiên giảm nhiệt độ giống như con dao phẫu thuật sắc bén, phối hợp với giọng nói hạ thấp mang theo âm khàn, phản phất như rạch ra một đường trong không khí. “Khôngren, tôi không phải cấp dưới của anh…”

“Anh muốn trở vào tù nghỉ phép sao?” Bình tĩnh nói ra câu uy hiếp trực tiếp, Khôngren quả thật không phải là vị cảnh sát dễ đối phó, hắn rất tốt với người tốt, nhưng đối với người xấu, hắn càng ác liệt hơn họ.

“Được rồi, anh lại thắng rồi.” Damon lại nhún vai, đi ra ngoài. Cảm giác bị người ta nắm thóp tuy không thoải mái gì, nhưng nghĩ thì New York có nhiều cảnh sát như thế, người có thể khống chế hắn chỉ có Khôngren, ít nhiều hắn cũng cảm thấy cân bằng một chút. Hay nên nói, hắn cảm thấy may mắn vì người đó là Khôngren.

Khôngren không giống những cảnh sát khác, hắn có lực quan sát nhạy bén hơn hẳn bình thường, nghị lực kiên nhẫn không dao động cũng đáng để bái phục, đương nhiên chỗ khiến Damon tán thưởng nhất, là Khôngren hiểu cách thay đổi theo tình huống, hắn chưa từng để ý việc tạt bóng ra rìa phát luật, chỉ cần giữ đúng nguyên tắc cơ bản, những thứ khác tạm thời có thể bỏ qua một bên.

Khôngren Charlie là người đi dạo ở biên giới hợp pháp, cảnh sát như vậy, so với tội phạm còn đáng sợ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui