Nguy Hiểm Cự Ly

Trên máy bay tư nhân, Ngụy Lĩnh đã chìm vào giấc ngủ, Giang Hằng chống tay lên đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể không thừa nhận, hắn đã mất ngủ.

Con mồi chạy thoát ngay trước mắt, ai cũng không thể vui vẻ nổi. Càng khiến hắn phiền não là cho tới nay, Vu Tử Thạc vẫn không chút tông tích, điều này khiến Giang Hằng ý thức được, nếu sát thủ này quyết tâm biến mất, ai cũng không thể tìm được y. Có lẽ lần này sau khi kết thúc chuyến đi đến Trung Quốc, hắn có thể bắt đầu chen tay vào hung án của những châu lục khác, xem thử gần đây có sự kiện với sát thủ cao minh nào xảy ra hay không.

Hiện tại tâm tình Giang Hằng từ phiền não ra thì còn có… chán nản? Chân mày nhăn chặt, nét âm trầm trong mắt Giang Hằng rất lâu không tan đi, hắn vẫn cho rằng cái từ chán nản này sẽ không thể dùng trên người mình trong suốt quãng đời. Trước đây, Giang Hằng nhận định mục tiêu rồi thì sẽ khóa chặt không buông, Vu Tử Thạc lại khiến hắn dao động, không yêu hay yêu thương đều khiến người ta buông tay, mà kết quả thì nó chính là nguồn cơn của tâm tình chết tiệt hiện tại của hắn.

Giang Hằng thực không muốn dùng từ hối hận mang ý nghĩa châm biếm này để hình dung bản thân, hắn lấy hộp thuốc ra, tách một viên an thần.

__ “Anh không thể trách tôi, mất ngủ là nan đề mà mỗi người đều sẽ gặp.”

Lời của Vu Tử Thạc đột nhiên vang vọng bên tai, Giang Hằng cười lắc đầu, có lẽ người thiếu ngủ sẽ dễ nảy sinh ảo giác. Uống thuốc xong, nhắm mắt lại, hơi thở dần bình ổn.

Dưới bầu trời trong xanh, máy bay bay khỏi tầng mây, để lại vết khói trắng kéo dài.

Bắc Kinh vào tháng ba, mới vào ấm vẫn còn lạnh, khi cửa sân bay mở ra, trong gió lạnh còn mang theo bụi bặm, gió thổi loạn mái tóc của Giang Hằng và Ngụy Lĩnh.

Nơi này an toàn hơn Mỹ, ít nhất bọn họ có thể yên tâm đi dạo trên đường lớn, mà sẽ không gặp phải FBI đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi. Tuy hiện tại vì thiếu chứng cớ nên cảnh sát không thể định tội cho Ngụy Lĩnh, nhưng một khi bị bắt thì chuyện xảy đến tiếp theo sẽ không dễ nói nữa. Giang Hằng không nghĩ tới tập đoàn địa sản hàng đầu Chiết Giang là tập đoàn Hàng Minh, lại có trụ sở chính ở Bắc Kinh. “Xem ra vẫn là cha của anh suy nghĩ khá chu toàn.”

Những nhân vật chính trị quan trọng và thương nghiệp toàn quốc hầu như đều tập trung tại thành phố chính trị này, so với những nơi khác, nơi này an toàn hơn nhiều.

“Tôi cần gặp mặt ông một lần trước.” Tuy cũng rất lo lắng cho các em trai của mình, nhưng người nắm rõ hành động của tất cả chỉ sợ chỉ có cha hắn, Ngụy Lĩnh bắt một chiếc taxi, mở cửa cho Giang Hằng. “Hy vọng anh đi cùng tôi, tôi muốn ông ấy gặp ân nhân cứu mạng của tôi, và… bạn tốt.”

Hai chữ bạn tốt này khi nói ra từ miệng Ngụy Lĩnh, có sức nặng khác biệt, có câu người trong giới thương nghiệp xem trọng lợi ích xem nhẹ biệt ly, bản thân Ngụy Lĩnh luôn cảm thấy tại thế giới phức tạp đó không thể nào kết giao được bạn bè chí tâm, hắn mở di động Trung Quốc, thời gian này không có ai tìm hắn, một khi xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều hận không thể tránh đi thật xa, tốt nhất là đừng dính líu quan hệ gì. Người nguyện ý ở lại giúp hắn, thậm chí cùng hắn vượt qua nguy hiểm chỉ có Giang Hằng, có lẽ còn phải thêm vào một sát thủ đã mất tăm mất tích.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại tòa nhà lớn Soho, Ngụy Lĩnh và Giang Hằng đứng trước bàn, trên bàn chất đầy các loại văn kiện hợp đồng, nhưng lại không chút rối loạn, có thể thấy ông cha của nhà họ Ngụy là một người rất tỉ mỉ. Người đàn ông mái tóc nửa bạc ngước mắt nhìn hai người, đứng lên, Ngụy Lĩnh vừa thuật lại nội dung từ đầu tới cuối của mọi chuyện, đương nhiên, hắn cố ý giấu đi phần sát thủ. Người đàn ông đó đi vòng qua bàn, đi tới trước mặt Giang Hằng, giơ tay ra, “Xin chào, tôi là Ngụy Thức, cậu có thể sẽ hiếu kỳ tên của tôi tại sao lại giống như một nhà văn học Bắc Tống, rất đơn giản, cha tôi là người hâm mộ Tô Thức cuồng nhiệt, tôi cũng vậy.”

“Lục Thiên Thần.” Bắt tay Ngụy Thức, gương mặt cứng rắn hơi mang theo không thích hợp, câu giới thiệu kỳ lạ vô cùng này giúp hắn xác định lời của Ngụy Viễn, toàn bộ nhà họ Ngụy từ trên xuống dưới đều thừa kế gen nhiệt tình.

“Cảm ơn cậu đã cứu mạng con tôi, tôi phải cảm tạ cậu thế nào đây? Phục vụ tại đường Long Hoan Lạc ở Tam Lý Đồn không biết các hạ thấy thế nào?” Ngữ điệu của Ngụy Thức có chút kích động, phản phất như ông không phải là bậc trưởng bối đã qua năm mươi, mà là đám nhóc mới qua hai mươi.

“Ba…” Nhìn ra sự lúng túng của Giang Hằng, Ngụy Lĩnh muốn can thiệp. Chỉ thấy Ngụy Thức lập tức ném mặt lạnh qua. “Tiểu tử thúi sao lại không lương tâm như thế?! Mau đi gọi điện cho Tô San, bảo cô ta an bài cô nương đẹp nhất đến tiếp đãi!”

Ngụy Lĩnh há miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu không phải hắn biết tính hướng của Giang Hằng, hắn nhất định lập tức làm theo, ánh mắt quay sang trưng cầu ý kiến Giang Hằng, nhưng trên gương mặt cứng nhắc của đối phương không có bất cứ cảm xúc thừa nào cả, thản nhiên nói. “Cảm ơn ý tốt của Ngụy tiên sinh, không cần phiền phức như thế.”

“Nga…” Kéo dài âm mang theo ý sâu xa, lão gia tử đấm quyền vào lòng bàn tay. “Thì ra Lục tiên sinh thích nam sắc?” Đại chủ tịch Ngụy có trực giác nhạy bén vô cùng ngầm hiểu gật đầu, thay đổi tâm tư, khi Ngụy Lĩnh vừa thở phào một hơi, lại nghe lão gia tử đột nhiên phát lệnh: “Vậy gọi điện cho Jason, mang đầu bài ở mấy tiệm tới đây!”

Nghe tới cái tên Jason này Ngụy Lĩnh không nén được che mặt thở dài, Jason nắm giữ các duckclub (nam kỹ quán) trong khu Triều Dương, vì tính hướng của em ba Ngụy Phong, lão gia tử không ít phiền lòng, luôn căn dặn Jason tìm những cậu trai sạch sẽ cho em ba, Ngụy Lĩnh đến hiện tại cũng rất khó thừa nhận cha của mình, cư nhiên lại phí hết tâm tư tìm nam kỹ cho con trai.

“Ba, đừng nói cái này nữa, ba biết gần đây Ngụy Phong đang làm cái gì không? Có thể nó sẽ gặp nguy hiểm.” Sau màn ồn ào Ngụy Lĩnh mới nhớ tới việc gấp, khẩn trương hỏi.

“Ô ~ Cái này con không cần lo, ba đã mời vệ sĩ tốt nhất cho nó rồi.” Ngụy lão gia tử cười rực rỡ, trong mắt nhảy múa tia sáng sống động, “Trước khi mấy đứa vào đây nó còn gọi đến nói lát sẽ tới tìm ba, hình như có chuyện gấp gì đó.”

“Vệ sĩ?” Ngụy Lĩnh kêu kinh ngạc, giọng nói cũng bị uốn éo, “Ba không biết em ba đã đổi bao nhiêu vệ sĩ rồi sao? So với số lượng nắp chai bia rượu sau khi quán ba đóng cửa mỗi ngày còn nhiều hơn! Ba cho rằng chỉ dựa vào vệ sĩ là có thể trông chừng nó??”

Ngụy lão gia tử phất tay, vẻ mặt bình tĩnh, “Ba nói là tốt nhất.”

Vừa nói xong cửa đã bị đẩy ra, một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú tức giận bừng bừng xông vào, mái tóc ngắn màu nâu hơi xoăn, trong con mắt màu mật đường bừng lên ngọn lửa, tay vỗ mạnh lên bàn chấp vấn: “Ba! Chuyện gì đây hả?! Tại sao vệ sĩ của con lại là anh ta???”

Sau đó hắn mới phát giác ra không đúng, nhìn xung quanh, tầm mắt cuối cùng cũng dừng lại trên mặt Giang Hằng. “Anh… Lục Thiên Thần?”

“Đã lâu không gặp, Ngụy Phong.” Giang Hằng gật đầu, coi như chào hỏi. Lúc này đại khái hắn đã hiểu tại sao Ngụy Phong rất ít khi nhắc tới người nhà, gia đình không hòa thuận quả thật rất khó nói ra khỏi miệng.

Bộ dáng cuồng loạn lại bị tình nhân cũ thấy được, trên mặt Ngụy Phong gần như thiêu đốt ngọn lửa, thẹn quá hóa giận, gầm lên với ba mình. “Con không cần anh ta làm vệ sĩ của con! Ba lập tức đổi người đi!”

“Đây là thái độ con dùng để nói chuyện với ba mình sao?” Ngụy lão gia tử không chịu yếu thế gầm lại, giọng nói còn lớn hơn cả Ngụy Phong, “Thật là! Vệ sĩ của con cũng không lo quản giáo con đi!”

“Thật xin lỗi, tôi là vệ sĩ chứ không phải thầy giáo, chỉ phụ trách bảo vệ, không phụ trách giáo dục.” Ngoài cửa vang lên tiếng nói phiêu lượng, tiếp theo là một người đàn ông bước vào, người đó thân hình cao ráo, màu da trắng hơn người thường một chút, mái tóc đen mềm mại, trên mặt đeo kính râm, khóe môi mang theo nụ cười hòa thuận dịu dàng.

Giang Hằng lập tức quay sang nhìn người bước vào, giọng nói này, nụ cười này… trừ y ra thì còn có ai? Nếu trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp, thì thật sự là hoang đường tới cực điểm, đáng tiếc là, Giang Hằng không tin trùng hợp. Đi tới trước mặt tháo kính râm của đối phương xuống, gương mặt quen thuộc hoàn toàn đập vào mắt.

Vu Tử Thạc đồng dạng cũng cảm thấy không tin nổi, rời khỏi New York rồi, mà bọn họ lại vẫn gặp nhau tại Bắc Kinh.

Ngụy Lĩnh sải hai tay, không nói nên lời với tình hình này, chỉ đành quay sang nhìn ba mình, đợi một lời giải thích.

“Ba biết gần đây nội bộ tập đoàn Hàng Minh xảy ra chuyện, cho nên ba mời sát thủ cấp cao nhất toàn nước Mỹ đến làm vệ sĩ cho con trai bảo bối của ba.” Ngụy lão gia tử cao hứng phấn khởi cười toét miệng, lộ ra hàm răng đều đặn trắng bóc, sau đó phát giác không khí không đúng, đầu tiên là vẻ mặt đáng sợ đến muốn ăn thịt người của Lục Thiên Thần, sát ý kỳ diệu phóng ra từ con mắt màu nhạt của sát thủ, ngay cả hai đứa con của ông cũng chìm vào trầm mặc nặng nề. “Ách… xem mấy đứa, hình như không thỏa mãn lắm?” Ngụy lão gia tử nhướng mày hỏi. “Cư nhiên bất mãn với quyết định của ba mình?”

“Hy vọng anh có thể giải thích tình huống hiện tại trong vòng hai mươi chữ.” Vẻ mặt của Giang Hằng có thể nói là đã khống chế đến cực điểm, rốt cuộc là trò đùa ác ý của thần vận mệnh, hay là bọn họ đang trêu cợt lẫn nhau đây?

Vu Tử Thạc thu lại hàn quang trong mắt, nhướng một chân mày lên, chỉ dùng hai từ để giải thích. “Nghiệt duyên.”

Theo lý mà nói hiện tại bọn họ nên ai đi đường nấy, nhưng lại có thể dùng phương thức hoang đường đáng cười này trùng phùng, điều này khó khiến người ta không cảm thấy sụp đổ.

Có lẽ trong số những người ở đây cảm thấy sụp đổ không chỉ có hai người họ, vẻ mặt Ngụy Phong khó thể tin nổi, người yêu mới của Lục Thiên Thần là sát thủ, đối với sự thật này hắn trừ kinh ngạc ra vẫn là kinh ngạc, ngay cả huyết áp cũng muốn dâng cao gấp đôi. Căn bản không để tâm đến hoài niệm tình cũ hay ghen tỵ, vì tất cả vượt quá mức hiện thực, ly kỳ đến mức khiến người ta trừ kinh ngạc ra thì không còn cảm thấy được gì khác. Ngụy Phong nhìn lão gia tử, qua mấy giây mới khép được miệng. “Ba, sao ba lại mời một sát thủ đến bảo vệ con trai mình?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui