Nguy Hiểm Cự Ly

Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống, Ngụy Phong tốn gần mười phút mới gọi lý trí của mình về được, đối với nghi vấn hiện tại, câu trả lời của ba hắn không ngờ lại là__ “Cậu ta có thể giết người muốn giết con mà, không tốt sao?”

Đảo mắt trắng, Ngụy Phong ôm tay, dùng giọng nói bình tình nói với lão gia tử, “Ba nhìn nụ cười giả dối của anh ta đi, loại người này con không thể nào tin tưởng được.”

“Nếu con có thể làm được điều này, nói không chừng con sẽ trở thành người kế tục của ba.” Lão gia tử luôn không biết làm sao với con mình, ánh mắt quay sang Vu Tử Thạc, nhưng không thấy được bất cứ cảm xúc nào trên mặt đối phương, sát thủ vẫn cười hiền hòa như cũ. “Thật xin lỗi, cậu Fay, con của tôi hơi khó dạy.” Sau đó ông nghiêng đầu, liếc nhìn con trai, nói tiếp: “Hy vọng cậu đừng lấy nó ra luyện súng khi nhàm chán.”

Một câu uy hiếp ẩn giấu lưỡi đao, không thẹn là chủ tịch đã nắm giữ tập đoàn Hàng Minh nhiều năm, xem ra không thể thay đổi quyết định của ba rồi. Ngụy Phong không vui nhìn ra cửa sổ, dùng tiếng Italia nói với ba mình: “Tốt nhất ba nên bảo tên ngu xuẩn đó cách con xa một chút.”

“Yên tâm.” Sau lưng truyền đến câu nói Italia tiêu chuẩn, Vu Tử Thạc cười thong dong, “Tên ngu xuẩn này không cuồng nhìn lén.”

Vẻ mặt của Ngụy Phong triệt để đông cứng, sát thủ này cư nhiên ngay cả tiếng Italia cũng nghe hiểu. Ngụy lão gia tử đột nhiên cười ha ha, quay sang nói với sát thủ: “Xem ra thuê cậu thật sự là tìm đúng người, hy vọng mấy đứa có thể hòa hợp.”

Ngụy Lĩnh nhìn lão gia tử ra khỏi phòng làm việc, khóe môi cũng nhịn không được cong lên ý cười, dáng vẻ nghẹn khuất của Ngụy Phong rất hiếm thấy, khó được em ba của mình cũng có thể đụng phải thiên địch thế này.

Khi bốn người còn lại đang nhìn nhau, lão gia tử đã ra ngoài lại đi vòng về trước cửa, trông có vẻ là nhớ tới chuyện gì còn chưa căn dặn xong. “Ngụy Lĩnh, con tránh đi một thời gian đi, đợi thằng tư từ Hàng Châu về rồi lại tính toán sau. Ngụy Phong, thời gian này thằng nhóc mày tốt nhất ẩn mình một chút cho ba, công việc lộ mặt tỉ lệ cao tốt nhất nên cự tuyệt.” Nói xong quay sang Vu Tử Thạc. “Fay, giúp tôi trông chừng nó, con của tôi đều là bảo vật mà các mẹ của chúng để lại cho tôi.”

Nói xong Ngụy lão gia tử lại đi, còn chưa đi một bước, đã bị Ngụy Lĩnh gọi lại, “Ba, thằng năm đâu?”

“Ờ, dear Ngụy Lĩnh, con không thể để ba lui xuống tiêu sái một lần sao?” Ngụy lão gia tử trong vô cùng buồn bực, Ngụy Lĩnh kiên trì lắc đầu, “Ba, ba đã trở lại một lần rồi.”

“Con muốn tìm thằng năm, thì nên đến cao nguyên Tây Tạng nhìn thử.” Nói xong lão gia tử ném một tư thế tạm biệt tao nhã lại, rồi hoàn toàn biến mất ngoài cửa.

Vu Tử Thạc dựa lên vách tường, nhíu mày, nói với Giang Hằng: “Anh nghe rồi chưa? Ông ta dùng từ dear.”

“Nghe rồi, trước khi các anh tới ông ấy còn giúp tôi gọi nam kỹ nữa.” Giang Hằng bình tĩnh thuật lại sự thật, sau đó có được ánh mắt sát ý nồng đậm. “Anh đáp ứng rồi?”

“Anh cảm thấy tôi sẽ đáp ứng sao?” Con mắt màu lam chợt hiện lên ngọn lửa, cảm xúc không vui đề cao trong giọng nói.

“Có gì đâu, ông ấy còn bảo tôi đến Tây Tạng tìm em trai.” Ngụy Lĩnh mới là kẻ không biết làm sao, che trán thở dài.

“Anh hai quên rồi sao, ông ấy còn nói chúng ta là bảo vật đó!” Ngụy Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn cửa ra vào, nhún vai biểu đạt bất mãn, “Anh cảm thấy đó là lời mà người đàn ông đã ly hôn bốn lần nên nói sao?”

“Ly hôn bốn lần? Đợi đã, các anh không phải cùng một mẹ sinh ra?” Vu Tử Thạc nhíu mày, quan hệ gia đình phức tạp tạo nên tính cách anh em phức tạp, tựa hồ cũng hợp tình hợp lý.

“Không phải. Mẹ tôi là người Trung Quốc, mẹ Ngụy Lĩnh là người Italia, mẹ Ngụy Viễn là người Pháp, còn mẹ của Ngụy Cận thì… là người Tây Ban Nha.” Ngụy Lĩnh thay thế em ba đang hừ lạnh trả lời, tuy mẹ của họ khác quốc gia, nhưng đều có một điểm chung rất rõ ràng, chính là người của bốn quốc gia này đều có tính cách nhiệt tình khiến người khó thể chống đỡ.

Nên nói thế nào đây, có lẽ khẩu vị của Ngụy lão gia tử rất đặc biệt, sự chuyên nhất của ông hoàn toàn thể hiện trong việc chọn đối tượng làm bạn.

“Các người nói chuyện đi, tôi muốn ra ngoài.” Ngụy Phong xách vali đen ném cạnh cửa lên vác sau vai, xém chút đập lên mặt Vu Tử Thạc đang dựa lên tường.

Sắc mặt Vu Tử Thạc không có biến hóa, chỉ là ý cười trên môi càng đậm, đi theo sau Ngụy Phong ra ngoài. Ngụy Phong lập tức ngừng chân quay đầu lại, liếc xéo y một cái nói: “Anh làm gì?”

“Cha anh bảo tôi trông chừng anh.” Vu Tử Thạc dừng bước theo, mỉm cười.

“Tôi muốn đến quán bar đồng tính anh cũng muốn đi theo sao?” Ngụy Phong nghiến răng trừng mắt nhìn sát thủ đang tươi cười, hắn yêu hận rõ ràng, khi thích một người thì cuồng nhiệt, khi ghét một người thì càng căm hận thống tuyệt.

“Tại sao lại không chứ?” Vu Tử Thạc đón lấy cái túi mà đối phương ném qua, tuy trong lòng đã muốn cho đối phương một phát đạn nghỉ ngơi, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười. “Có cần tôi giúp anh mở cửa xe không?”

Thật muốn xé nát gương mặt khoa trương này!!! Cỗ máu nóng xông thẳng lên đầu, Ngụy Phong muốn phát cuồng, xiết chặt nắm đấm đi tiếp, miệng vẫn không kìm được phun một câu: “Anh thật đáng tởm!!”

Thấy bọn họ đã biến mất cuối hành lang, Ngụy Lĩnh mới nhịn không được bật cười thật lớn. “Ha ha ha ha ha, Giang Hằng, người bạn này của anh thật khủng bố, lâu lắm rồi tôi mới thấy được người có thể khiến Ngụy Phong tức thành như vậy đó!!!”

Sắc mặt Giang Hằng không tốt hơn vừa rồi bao nhiêu, trầm giọng đáp: “Bản lĩnh của tên đó chính là chọc giận người khác mà, lần này anh ta tìm được cơ hội tốt để phát huy rồi.”

Thấy ánh mắt đè nén của Giang Hằng thì có thể tưởng tượng được bình thường sát thủ này khiến người ta đau đầu cỡ nào, Ngụy Lĩnh thức thời nín cười, hắn không muốn bị nổ oanh tạc trong ánh mắt của ai kia. “Nếu không chúng ta cũng đi xem thử đi, thằng nhóc Ngụy Phong này rất gian xảo, tôi lo nó tức giận nhất thời cố ý chạy đi tìm phiền phức.”

Giang Hằng gật đầu tỏ vẻ kiến nghị này rất được, chẳng qua hắn lo lắng là chuyện khác, khả năng khống chế của sát thủ rất kém, ai biết dưới công việc vệ sĩ này có phải còn che giấu một mối mua bán nào nữa không?

Đợi bọn họ xuống lầu, xe của Ngụy Phong đã sớm không thấy bóng dáng, Ngụy Lĩnh buồn bực nhìn dòng xe cộ tấp nập không nghỉ, thở dài nói: “Nói không chừng một mình sát thủ đó cũng có thể ứng phó rồi.”

“Ngụy Phong dùng di động loại nào?” Đi đến trước chiếc xe màu lam đậm của Ngụy Lĩnh, Giang Hằng quay đầu hỏi hắn.

Giang Hằng cư nhiên còn tò mò loại di động của em ba? Ngụy Lĩnh ngồi lên xe, tùy tiện đáp. “Chắc là BlackBerry 9000 đó.”

Giang Hằng kéo máy tính trong túi ra, hỏi tiếp: “Số điện thoại.”

Nói số điện thoại ra, thì thấy Giang Hằng gõ phím máy tính không ngừng, Ngụy Lĩnh càng cảm thấy khó hiểu, nhịn không được truy vấn: “Anh muốn làm gì?”

“Nhập số di động vào đài tín hiệu cung ứng, truy theo tín hiệu GPS.” Ánh mắt Giang Hằng dừng lại trên màn hình, bình tĩnh trả lời.

“Anh… hack vào đài tín hiệu?!” Ngụy Lĩnh mở miệng thật khoa trương, hắn thật không biết người bạn cũ này trong một ngày có thể mang tới cho hắn bao nhiêu kinh ngạc.

“Từ hack này thật khó nghe.” Giang Hằng bất mãn nhướng mày nói câu đó, rất nhanh, trên màn hình xuất hiện điểm đỏ đang di động. “Lái xe đi, bọn họ đang ở cạnh Tam Hoàn Bắc.”

Sắc trời dần tối, Ngụy Phong không kiên nhẫn gõ lên vị trí bên cạnh, sát thủ ngồi sau lưng, nghĩ tới chuyện bọn họ ngồi cùng xe, hắn liền cảm thấy toàn thân không thoải mái, chẳng qua hiện tại hắn đã bình tĩnh hơn nửa tiếng trước rồi, “Anh tên Fay đúng không, tôi hỏi anh, anh và Lục Thiên Thần quen biết thế nào?”

Quen biết thế nào… nên nói là bốn năm trước xâm nhập bất hợp pháp hay là theo dõi âm thầm sáu năm trước? Chỗ ở tại New York, con hẻm tối tại chỗ thoát nước, biệt thự của nghị viên lúc hoàng hôn, khu KTV nào đó của Bắc Kinh hay là quán cà phê… lúc đó bọn họ vẫn chưa quen thuộc, mỗi lần gặp mặt đều như lần đầu quen biết, mỗi lần từ biệt đều như vĩnh biệt, nhưng vô số lần phân đường không bao lâu lại sẽ gặp nhau, Vu Tử Thạc nghĩ tới những gì đã qua, chợt muốn cười.

“Có gì buồn cười sao? Ngụy Phong bất mãn thái độ của sát thủ, hắn hoàn toàn không thể mò được tâm tư của người này, giống như khi cùng Giang Hằng bên nhau hắn căn bản không biết Giang Hằng đang nghĩ gì.

“Chỉ cảm thấy thú vị.” Vu Tử Thạc không nói thú vị ở đâu, nụ cười rực rỡ trên miệng và ánh sáng ngoài cửa sổ dung làm một thể, tiếp theo y cho Ngụy Phong một đáp án: “Quen biết tại địa ngục.”

Thái độ nghiêm túc khác thường không giống như phô diễn, nhưng đáp án này nghĩ sao cũng khiến người ta không thể tin nổi, Ngụy Phong nhịn không được lặp lại từ đó, mang theo nghi vấn: “Địa ngục?”

Hai người đàn ông theo lý mà nói thì đã nên ‘không còn tồn tại’ trên thế giới lại bước vào cuộc sống của nhau, giống như nó chính là khởi đầu của tất cả, hiện tại nghĩ lại, hoàn cảnh lúc đó của họ quả thật không mấy lạc quan, địa ngục có lẽ đã là hình dung xác đáng nhất.

Thấy Vu Tử Thạc không đáp lời mình, Ngụy Phong trầm mặc một chút lại hỏi tiếp: “Vậy hiện tại các anh có quan hệ gì?”

Vu Tử Thạc cười cười, lười biếng dựa lên lưng ghế: “Quan hệ nguy hiểm.”

Câu trả lời này vào tai Ngụy Phong quả thật không ra sao, hắn nhíu mày: “Tôi hoài nghi nếu tiếp tục nói chuyện với anh thì tôi sẽ tin năm 2012 thật sự là ngày tận thế.”

Vu Tử Thạc vỗ vai Ngụy Phong ngồi ghế trước, cười nhẹ ra tiếng: “Nhóc quỷ, đừng khách sáo, anh muốn biết gì không bằng trực tiếp hỏi tình nhân cũ của mình đi.”

Ánh mắt Ngụy Phong chuyển sang người ngồi sau, tuổi tác của hắn và y chỉ xê xích chút ít, y lại gọi hắn là nhóc quỷ? Khóe miệng co giật mấy cái, Ngụy Phong ôm tay khinh thường nói: “Đừng cho rằng sát thủ là giấy phép vạn dụng, thậm chí tôi còn không biết anh có năng lực gì.”

Trên thế giới luôn có vài người, khi chơi đùa với lửa luôn cho rằng bản thân chỉ đang đốt một khúc củi nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui