Nguy Hiểm Cự Ly

Phong cảnh bên đường nhanh chóng chạy lùi, những cây đại thụ và tòa nhà thẳng tắp bên đường đều na ná như nhau, giống hệt như cảnh trong những bộ phim truyền hình cũ, không đáng quá mức quan tâm. Sau khi đậu xe tắt máy, Vu Tử Thạc đốt một điếu thuốc, khóe miệng lộ ra nụ cười, mà tâm tình của y thì vẫn chưa bình phục. Mỗi lần gặp Giang Hằng, tất cả đều sẽ phát triển theo hướng mất khống chế, giống như đó mới là điều bình thường.

Điều này hoặc ít hoặc nhiều khiến y có hơi… lo lắng? Tâm trạng này vốn không nên xuất hiện trên người một sát thủ, nhưng y xác thực muốn chiếm hữu Giang Hằng, cảm giác đó rất tốt, y không định phủ nhận.

Được thôi, bản thân y cũng không xác định điều này rốt cuộc có thể tính là tình yêu không, tình yêu nói ngoài miệng luôn luôn có giới hạn, mà thực thế tất cả hành động của y, sớm đã vượt qua cái ‘giới hạn’ này rồi. Quá nhiều chuyện không thể mãi đắn đo, y cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ về đáp án của vấn đề này, mở gạt tàn ra, dụi tắt điếu thuốc vào trong.

Ban đêm từng cơn gió lạnh, có người đi lại gần chiếc xe, người đó mặt một áo khoác xám cỡ lớn, gió thổi vạt áo. Đối phương trực tiếp gõ cửa ghế phụ lái, rồi đột nhiên mới như nhớ ra cái từ ‘lịch sự’, “Đã lâu không gặp, cuộc sống ăn ngon uống kỹ tại Mỹ không tệ đi, cậu sắp quên luôn có sự tồn tại của đại ca tôi rồi.”

Vu Tử Thạc nhẹ hẫng liếc nhìn người đàn ông đó, dưới miệng để một chùm râu nhỏ, tóc ngắn cũn, đội mũ chụp, giống như thể tập hợp giữa 007 những năm tám mươi và quân nhân bộ đội đặc chủng. Tiện tay đưa một bình nước nóng qua. “Không hề nhớ tới.”

“Đồ không lương tâm!” Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mắng một câu, hung tợn vặn mở nắp: “Fay tiểu đệ, tiếng Bắc Kinh của cậu nói rất tiến bộ đó! Nói thử xem, gặp khó khăn hả? Yên tâm, anh Dương của cậu chỉ cần chen chân vào, Bắc Kinh còn không chấn động sao?”

“Chú Dương…” Vu Tử Thạc cong miệng, vừa định mở miệng, lập tức bị người đàn ông trung niên che mặt đau đớn cắt lời: “Đừng__!! Đại thúc tôi vẫn chưa già mà!!!” Sau đó hồi phục bình thường, nghiêm túc dặn dò: “Gọi anh đi, anh rõ ràng nghe trẻ tuổi hơn mà.”

“Vừa rồi chú đã tự gọi mình là đại thúc.” Vu Tử Thạc cảm thấy bản thân tuyệt đối không nghe nhầm.”

“Ảo giác! Là ảo giác!” Đại thúc kích động mười hai phần mười hò hét, rồi dần bình tĩnh lại dưới ánh mắt dần rét lạnh của sát thủ: “Được thôi, không trêu cậu nữa, có chuyện gì nói đi.”

“Giúp tôi điều tra Tiêu Hồng.” Nói xong Vu Tử Thạc đưa hắn một tấm hình.

Tìm tới hắn ta không phải là ngẫu nhiên, tên của người đàn ông trung niên này là Dương Trường An, tổ phó của tổ điều tra tội phạm cục công an của thành phố Bắc Kinh, mười năm trước vì bị Vu Tử Thạc tóm được đuôi tham nhũng, nên thỉnh thoảng sẽ nhận được lời mời của sát thủ này. Chẳng qua tâm trạng của hắn so với Ford Klaus thì tốt hơn nhiều, hắn cho rằng một vài chuyện rất thú vị, cho nên rất vui vẻ mà làm.

Nhiều năm trước khi Giang Hằng xuất hiện, Vu Tử Thạc đã thông qua người này điều tra hồ sơ của Giang Hằng, Dương Trường An nói cho Vu Tử Thạc biết Giang Hằng là người đã ‘không còn tồn tại’ nữa.

“Là vị đại minh tinh tối nay bị hại đó hả?” Ánh mắt Dương Trường An lập tức trầm xuống, nửa tiếng trước hắn nhận được báo án, nói vị nghệ sĩ nổi tiếng đương thời bị bắn, cho tới hiện tại vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Cánh tay mọc đầy vết chai rút một phần tư liệu trong ngực ra, đưa cho Vu Tử Thạc. “Nghe nói tại đó còn có một người xuất hiện, là người hát chính Ngụy Phong của ban nhạc War cùng một công ty với người bị hại, hiện tại không rõ tung tích người này, đã bị bên cảnh sát nhận định là người hiềm nghi phạm tội, lệnh truy nã sáng mai sẽ phát ra.”

“Ngụy Phong bị truy nã?” Vu Tử Thạc cảm thấy kinh ngạc, logic truy nã này không sai, nhưng hành động của phía cảnh sát sao nhanh như vậy?

“Thế nào, cậu quen biết cậu ta?” Dương Trường An liếc nhìn vẻ nghi hoặc của Vu Tử Thạc, ngừng một chút, lại nói tiếp: “Cậu cũng biết, tập đoàn Hàng Minh gần đây có động tĩnh rất lớn.”

“Vậy giả thiết Ngụy Phong là người hiềm nghi phạm tội, phía cảnh sát sẽ vừa hay có ngay một lý do tuyệt hảo để tiến hành điều tra tập đoàn Hàng Minh.” Vu Tử Thạc gật đầu, cảnh sát Trung Quốc tuy hành sự có hiệu suất thấp, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Có cái cớ tốt như vậy, bọn họ sao lại bỏ qua được. “Đợi đã, chú nói Ngụy Phong và Tiêu Hồng là nghệ sĩ của cùng một công ty?”

“Tỉ mỉ hơn thì tôi không thể nói quá nhiều.” Gõ gõ tư liệu để trên đầu gối Vu Tử Thạc, Dương Trường An cười sâu xa, “Có chuyện gì lại liên lạc với tôi, đi uống cũng được.”

Dương Trường An xuống xe, vạt áo khoác của hắn bị gió thổi lật phật, Vu Tử Thạc nhíu mày, nhanh chóng lật tư liệu trong tay.

Hai mươi mốt tuổi mới bắt đầu vào nghề đối với nghệ sĩ mà nói là hơi muộn một chút, chỉ mất ba năm đã nổi tiếng Đài Loan, giọng ca kinh người, lực bùng phát khi tạm thời tham gia tiết mục nghệ thuật tổng hợp, bước nhảy đẹp đẽ, động tác gợi cảm, đều  khiến người ta tán thưởng. Trong quá trình biểu diễn bảy năm, cũng từng chuyển qua nhiều công ty. Người quản lý của hắn đều không có ngoại lệ toàn bộ là phái nam, yêu thích sự nghiệp công ích, liên tục bùng lên tin tức thân mật tản bộ với bạn nữ, nhưng vì quá mức bắt mắt, ngược lại có người đoán đây là Tiêu Hồng cố ý làm vậy, hay có lẽ là thủ đoạn gây scandal của công ty quản lý. Hiện tại hắn ba mươi ba tuổi chưa kết hôn, tham gia một bộ phim truyền hình nhiều tập bấm máy vào mùa hạ, tiếp theo sẽ phát sóng.

Mà hiện tại công ty quản lý của Tiêu Hồng và Ngụy Phong quả thật là cùng một nơi__ JR. Công ty JR có rất nhiều chi nhánh, chuyên chọn lựa bồi dưỡng những mỹ thiếu niên ca sĩ và ngôi sao điện ảnh, mỗi năm vào mùa thu bọn họ sẽ tổ chức tiết mục tuyển tú mang tính toàn quốc, đây cũng là nguồn ‘tài nguyên’ của họ. Mỗi năm tham gia tuyển tú ít nhất cũng có 5000 người, cuối cùng vào vòng trong cũng chỉ loe hoe vài người, có thể coi là cạnh trang rất kịch liệt. Thiếu niên khi vào nghề thường ở độ tuổi chừng 13 tới 17, cho nên, tuổi tác khi Tiêu Hồng vào JR là đã khá lớn. Lẽ nào có nội tình gì mà không ai biết?

Vu Tử Thạc gọi cho Giang Hằng, điện thoại kết nối rất nhanh. “Này, tôi vừa lấy được một vài thứ thú vị.”

“Người bạn Trung Quốc của anh? Sao không giới thiệu một chút?” Gương mặt bình lặng của Giang Hằng được ánh đèn đường chiếu sáng, hắn nhẹ nhướng mày, biểu đạt bất mãn.

Vu Tử Thạc không biết lúc này có nên cười khổ vì khả năng liệu sự như thần của đối phương không, vì thế chỉ thanh thanh giọng: “Tư liệu cho biết Ngụy Phong và Tiêu Hồng thuộc cùng một công ty, có lẽ anh nên hỏi thử anh ta hôm nay tại sao lại đến đó. Còn nữa, đừng để anh ta chạy loạn, anh ta đang bị cảnh sát truy nã.”

“Anh không cảm thấy chuyện này lần sau nên nói sớm một chút sao? Giang Hằng nhướng mày nhìn kính chiếu hậu, ghế sau đã không còn bóng người. Vu Tử Thạc phất tay, khởi động xe. “Đùa sao, tôi mới biết hai phút trước.”

“Cho nên tôi nói lần sau.” Giang Hằng sầm mặt quay xe, nhanh chóng lái về hướng ngược lại. “Đúng rồi, xe của anh ở đâu ra?”

“Không biết, trưng tập mà có.” Vu Tử Thạc cười có hơi kỳ quặc, trầm mặc một lúc thì nói: “Anh sẽ không cho rằng tôi kiên nhẫn đi chờ quay số mua xe chứ? Anh biết một tháng ở Bắc Kinh có hơn hai vạn người quay số chứ?”

(*Quay số mua xe: Vì dân Trung Quốc quá đông, nên lượng xe hơi riêng cũng rất nhiều, tình trạng kẹt xe xảy ra liên tục. Vì thế để hạn chế lượng xe lưu thông, Bắc Kinh áp dụng chế độ quay số công khai. Tức là phải xếp hàng mà mua, nếu tháng này không tới phiên mình thì phải chờ tháng sau.)

“Tôi không biết, nếu coi thường pháp luật đã trở thành thói quen của anh, vậy tôi hy vọng anh ít nhất có thể tuân thủ luật giao thông.” Vừa nói xong, Giang Hằng đã nghe đầu bên kia truyền tới tiếng còi cảnh sát, bất đắc dĩ thở dài: “Cứ coi như tôi chưa nói.”

“Lần sau anh nên sớm nói cho tôi biết cảnh sát giao thông Bắc Kinh lại tính toán chi li như thế nhá.” Vu Tử Thạc đạp mạnh chân ga, quay vô lăng, chiếc xe rẽ vào ngõ hẻm bên trái, ngay khi biển báo đường đập vào mắt, y nhịn không được mắng một câu: “Oa, đường này cấm rẽ trái, đường đi chỗ này phức tạp quá đi.”

“Uổng cho bạn gái trước của anh sống ở đây đến mấy năm, anh cư nhiên không biết?” lao qua một ngã tư đèn đỏ, phía sau Giang Hằng cũng có xe cảnh sát rượt theo. Vu Tử Thạc nghe tiếng còi xe cảnh sát trong ống nghe, nhịn không được bật cười, “Đừng động chút là lấy bạn gái trước ra nói chuyện, lẽ nào nghĩa vụ của tôi là chở cô ấy đi vòng vòng sao?” Nói tới đây y mới nín cười, nhưng khóe môi thì càng cong lên. “Vấn đề nằm ở chỗ bạn trai hiện tại của tôi cũng bị cảnh sát giao thông dí chạy khắp nơi.”

Câu nói của Vu Tử Thạc rõ ràng là cười nhạo, Giang Hằng không vui nhíu mày, “Đó không phải ý định ban đầu của tôi.”

“Mượn xe dùng cũng không phải ý định ban đầu của tôi.” Vu Tử Thạc cũng bổ sung theo, hoàn toàn là giọng điệu qua quýt bình thường.

“Vậy tốt nhất là anh ‘mượn’!” Giang Hằng nghiêm giọng trách mắng, rẽ phải sang một ngõ hẻm, xe cảnh sát theo sau không kịp rẽ, trực tiếp tông thẳng vào rào cản trước mặt. Con đường phía trước hẹp mà quanh co, còn chưa kịp đợi Giang Hằng thở phào, thắng đã bị đạp mạnh, bánh xe kêu két két chói tai, đột ngột dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” Xe cảnh sát theo sau Vu Tử Thạc đã lên tới sáu chiếc, dần hình thành cả một đội ngũ.

Giang Hằng mắng một tiếng, mở cửa xe ra: “Hết đường rồi! Người của cục giao thông làm gì vậy chứ?”

Con đường trước mặt đột nhiên xuất hiện hai chiếc xe đẩy, còn mấy người mặc quân y màu xám ngồi xung quanh, khiến đường này bị chặn chết. Phù hiệu trên tay áo ghi ‘thành quản’, Vu Tử Thạc thở dài một tiếng. “Mẹ nó, là thành quản.” (*Thành quản: là người chấp pháp ở từng địa phương.)

“Nghe tin tức nói, thành quản là một loại cảnh sát lợi hại nhất Trung Quốc.” Giang Hằng vẻ mặt nghiêm túc phân tích, bên tai truyền tới tiếng bước chân, xem ra cảnh sát bên ngoài đã biết đây là ngõ cụt, bỏ xe đuổi theo. Một tay nắm vách tường, hắn xoay người nhảy vọt qua.

Xe cảnh sát sau lưng dần tới gần, Vu Tử Thạc nghiến răng, đạp mạnh chân ga lao tới, tông lật xe đẩy, bánh mã nhân phía trên đều rớt hết xuống đất.

Lúc này, xe tắt máy.

Thành quản và người Tân Cương bên cạnh trừng mắt nghẹn họng đứng tại chỗ. Hai giây sau, đám người Tân Cương quay nhìn nhau, rút dao ra, vây quanh chiếc xe, các thành quản vẻ mặt hoàn toàn uốn éo, căm phẫn bất bình gầm lên: “Mẹ nó, mày biết bánh mã nhân bao nhiêu tiền một ký không hả???!!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui