Nguy Hiểm Cự Ly

Bắc Kinh đầu xuân, mùa mà bông liễu trắng vẫn còn bay đầy trời, những bông hoa tỏa hương dịu thơm đã lặng lẽ nở rộ.

Thông qua di động của Triệu Ảnh, hiện tại Giang Hằng và Vu Tử Thạc có thể nghe được cuộc đối thoại của cô ta và Neal trên xe.

Vu Tử Thạc ngồi trong chiếc taxi song song có thể thấy được cậu thanh niên tóc vàng đeo kính râm, cửa sổ hạ một nửa, đốt một điếu thuốc, gương mặt bị cửa kính chống tia cực tím màu nâu làm cho mơ hồ.

So với Neal ăn mặc thời thượng theo phong cách punk, Triệu Ảnh rõ ràng ăn mặc bảo thủ hơn, giản dị không xa xỉ nhưng không phàm tục, cô nghiêng người, dựa lên cửa sổ nghiêm túc nhìn Neal.

Làn khói mờ quẩn quanh khoang mũi Neal, Triệu Ảnh vén mái tóc đen ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Anh Rank ngày mai sẽ đáp máy bay tới Bắc Kinh, cậu xác định muốn lấy tài liệu với anh ta? Theo như tôi biết anh ta không phải đối tượng dễ chọc.”

“Biết.” Neal ngã đầu lên lưng ghế, phả khói thuốc.

Vừa đến nơi vắng vẻ thì liền trở nên rất trầm mặc, Vu Tử Thạc sờ cằm suy nghĩ tính cách này, đồng thời cũng không bỏ qua cuộc đối thoại của họ. “Vị tác gia này ngày mai đi gặp người nào đó.”

“Chúng ta cần làm rõ trước vị Rank này là ai, trên hành trình của nhà xuất bản không có ghi lại. Theo như tôi biết tác gia cũng giống như cảnh sát, đều có người cung cấp tin của mình, là bí mật với bên ngoài.” Giang Hằng cầm phong thư bị đè dưới bàn phím lên, nhẹ rút lá thư ra. “Tôi tìm được một bức thư trên bàn vi tính của cậu ta, người gửi thư chắc là bạn gái trước kia của cậu tác gia.”

“Thư tình?” Vu Tử Thạc vẫn có lòng hiếu kỳ đối với cậu chủ nhà, tên nhóc này không giống người biết yêu đương, Giang Hằng yên lặng không lên tiếng đọc lướt qua mấy trang thư ngắn ngủi, trầm giọng nói: “Không, là thư chia tay.__ ‘Em không quản nổi anh, cũng không chịu nổi người đàn ông như anh, anh đi kết hôn với tiểu thuyết đi!’, ngày tháng là mười lăm ngày trước, chắc là đã đọc qua rồi.”

“Trước đó đụng phải cậu ta tại New York, trông cậu ta như có tâm sự.” Vu Tử Thạc nhìn chiếc xe trước mặt đã đậu lại bên đường, y cũng ra hiệu cho tài xế tấp vào lề.

“Cậu lại muốn đi đâu!?” Triệu Ảnh kéo cổ tay Neal, ngăn cản cậu mở cửa xe. Tên nhóc tóc vàng thở dài, kính râm che đi vẻ mặt của cậu ta. “Đàn em thời đại học tìm tôi, nói trên tay nó có tư liệu không tệ.”

“Cậu viết cho xong quyển này trước đi! Chỉ còn chưa tới nửa tháng nửa thôi!” Tay Triệu Ảnh nắm chặt không buông, cô có biệt danh là ‘quỷ nghiêm lệ nhất’ tại phòng biên tập, bất cứ ai muốn từ chỗ cô lấy được cái gì tốt hầu như đều không thể. Neal nghe vậy hơi nhăn mày, giọng điệu bắt đầu trở nên không kiên nhẫn. “Cô là biên tập chứ không phải mẹ tôi.”

Nói xong, nhân lúc Triệu Ảnh ngây người, cậu ta giật mạnh tay ra, mở cửa nhảy xuống dưới.

Triệu Ảnh nhìn Neal len vào dòng người, chỉ đành nắm chặt tay thở dài, nghiến răng nói ra một câu: “Giết cậu, lần sau gặp tuyệt đối sẽ giết cậu!!”

May mà Vu Tử Thạc đã sớm xuống xe, y theo sát sau lưng Neal, nói với Giang Hằng. “Hiện tại động cơ giết người lại tăng thêm một điều là cực kỳ tự đại.”

“Phân tích rất tốt, đáng cho một vài người nên lấy đó để cai.” Hacker sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể giáo dục sát thủ, nếu so chủ nghĩa tự đại, vị tác gia và sát thủ nào đó nói không chừng thật sự bất phân thắng bại.

“Tôi không nói tôi ghét điểm này ở cậu ta.” Thuận tiện dùng lại câu nói trước kia của Giang Hằng, Vu Tử Thạc cười đuổi theo Neal vào một quán cà phê.

Trong đó có một cậu thanh niên tóc đen mặc sơ mi màu lam đậm đang đợi cậu ta, thanh niên vẻ mặt vô cùng đoan chính nghiêm túc, giống dạng người cười nói cẩn thận, ngay khi thấy Neal thì cậu ta liền vẫy tay cười dịu hòa. “Đàn anh!”

Vu Tử Thạc chọn một ghế sô pha sau lưng họ ngồi xuống, thuận tiện cài đặt di động của vị ‘đàn em’ kia, bọn họ huyên náo một trận, rồi bắt đầu lấy tài liệu. Quá trình cơ bản là đàn em đang kể lại chuyện của mình, Neal ôm tay lắng nghe, cậu ta rất ít khi lên tiếng, cho dù thỉnh thoảng mở miệng, hơn phân nửa cũng là hỏi những tình tiết liên quan.

Cuộc sống của tác gia còn đơn điệu hơn trong tưởng tượng của Vu Tử Thạc, nghe được một nửa, y đã nhịn không được ngáp dài. Khi gọi lại ý thức về, thì cuộc nói chuyện đã gần tới lúc kết thúc.

“Anh à, em vẫn rất hiếu kỳ, anh luôn nghe tụi em nói, luôn viết chuyện của tụi em, vậy lúc nào mới có thể thấy anh viết chuyện của mình?” Trên mặt tên đàn em không thể giấu được hiếu kỳ, từ câu nói này có thể phán đoán, cậu nhóc là một trong những độc giả của Neal.

Nghe câu này, Neal mới ngước mắt lên khỏi mặt bàn, tay quấy quấy ống hút, khoáy nước trái cây trong ly, chậm rãi mở miệng. “Mới đầu, rất nhiều người tới tìm anh, nói cho anh biết bí mật của họ. Gánh trên lưng bí mật của mình đã rất mệt, càng huống hồ lại gánh cho người khác nữa. Sự trưởng thành của con người không thể tách khỏi bí mật, bí mật càng nhiều, tâm phòng bị càng nặng. Cho nên anh bắt đầu viết tiểu thuyết, như vậy có thể khiến anh tốt hơn một chút.”

“Nếu cậu nghe quá nhiều câu chuyện, cậu sẽ phát hiện câu chuyện của mỗi người đều khá tương tự như nhau.” Neal nhìn đàn em, chỉ là nhìn, “Anh không phải không viết, câu chuyện của anh chính là câu chuyện của mấy đứa.”

Nghe câu nói này, Vu Tử Thạc quay lại nhìn bóng lưng Neal một cái, đáy mắt màu hổ phách hiện lên vẻ kỳ dị, cũng có ít nhiều ý tán thưởng.

Giang Hằng lấy một phần bản thảo ra khỏi thùng giấy, chẳng qua phía trên viết sách theo phương thức rất quái dị, đại khái chỉ có bản thân người viết xem hiểu, lật đến trang cuối cùng, trên tờ giấy trắng viết bốn chữ lớn, chắc là tên của quyển sách còn chưa hoàn thành này__ [Nguy hiểm cự ly].

Vậy đầu mối hiện tại chỉ còn lại Rank và vị bạn gái trước, Giang Hằng rời khỏi phòng Neal, nhẹ cài cửa lại. “Chắc nên nhờ sự giúp đỡ của người bạn cảnh sát của anh thôi, tôi có thể thay anh đi tìm anh ta.”

“Các anh vẫn chưa thích hợp gặp mặt.” Vu Tử Thạc bỏ tiền trên bàn, theo Neal ra khỏi tiệm cà phê. Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp sáng lạn, trong gió xen tạp cánh hoa mỏng nhẹ, Giang Hằng phủi bụi trên vai, trong giọng điệu mang theo nghi hoặc: “Còn có người tôi không thích hợp gặp.”

“Neal về rồi, hy vọng anh đã an trí camera xong xuôi. Về chuyện cảnh sát đó, sau này tôi sẽ nói với anh tại sao.” Không đợi đối phương đáp lời, Vu Tử Thạc đã tháo tai nghe ném ra sau lưng.

Rõ ràng, Dương Trường An và cảnh sát khác không giống lắm, Vu Tử Thạc hiện tại cần xác định vài chuyện với hắn ta, hy vọng không phải như y suy đoán.

Người đàn ông ngồi trong xe hơn bốn mươi tuổi, cằm để râu, hắn mở nắp chai nước ngọt, chai kiểu sành, thân chai có hình gấu trắng là ký hiệu của loại đồ uống mà người Bắc Kinh cũ uống từ nhỏ tới lớn. Sau xe là áo khoác ngoài của hắn, trong chiếc xe mở điều hòa, người đàn ông uống nước ngọt, vẻ mặt thoải mái.

“Ô, chú Dương.” Vu Tử Thạc ngồi vào xe, đóng cửa. “Giúp tôi tra một người, Rank, cũng có thể là viết giản lược__ Máy bay của anh ta ngày mai sẽ đáp xuống sân bay quốc tế.”

“Cậu biết đây giống như mò kim đáy bể chứ.” Sắc mặt Dương Trường An vô cùng khó xử vỗ vai Vu Tử Thạc, lập tức cổ tay truyền tới cơn đau, xương cổ tay gần như bị sát thủ bóp nát, đồng thời, một ống tiêm rớt xuống ghế sau.

“Xem nào, đây là gì? LSD? R-2?” Vu Tử Thạc chỉ súng vào cổ họng Dương Trường An, ánh sáng sắc bén thiêu đốt bừng bừng trong mắt.

LDS, tên đầy đủ là Lysergic-Acid-Diethylamide, tên hóa học là ‘Diethylamide Axit lysergic’, là chất gây ảo giác nổi tiếng. Tiêm quá liều thậm chí có thể dẫn tới tinh thần thất thường chết đột ngột.

R-2, tên đầy đủ là Rohypnol, còn có tên là Roofies, tên hóa học ‘Flunitrazepam’, là thuốc an thần, thuốc ngủ khá mạnh, thuốc ngủ tác dụng bắt đầu nhanh, thậm chí dẫn tới mất ký ức tạm thời.

“Hôm đó ở trên xe tỉnh lại tôi đã đoán có vấn đề ở đâu đó, sau đó khi tắm rửa tôi thấy trên cổ có lỗ tiêm, càng thêm xác định là ông nhân lúc tôi không để ý hạ thủ.” Nước ngọt vị cam chảy xuống nền, những hạt bắn lên cửa sổ thủy tinh thì lấp lánh ánh sáng, hai người đàn ông trên xe cách nhau rất gần, khoảng cách thân mật như thế nếu để người khác nhìn thấy, rất khó không nảy sinh hiểu lầm. Đương nhiên, yêu cầu trước hết là súng trên tay Vu Tử Thạc không bị phát hiện.

“Cậu cảm thấy tôi đang hại cậu sao? Nếu vậy, hiện tại cậu đã chết rồi.” Dương Trường An nói không nhanh, khóe miệng nhếch lên độ cong tự tin, hắn muốn biểu hiện bản thân không chột dạ, đáng tiếc vẫn không thể che giấu được khẩn trương.

“Vì ông biết hậu quả là cái gì. Mà tôi cũng biết ông đang diễn vai gì. Mau nói cho tôi biết ai thuê ông, và ông đã lấy đi cái gì.” Vu Tử Thạc cười nói, họng súng chuyển xuống khỏi cổ họng Dương Trường An, tới lồng ngực. Nguyên nhân y không hy vọng Giang Hằng và Dương Trường An gặp mặt thật ra rất đơn giản, Vu Tử Thạc gọi hắn một tiếng chú không phải gọi không. Đem so với Ford Klaus, Dương Trường An nguy hiểm hơn nhiều.

Dương Trường An nhìn sát thủ trước mặt, nụ cười không giống trước kia, tuy giọng nói vẫn ấm áp như trước, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn rất ít khi gặp phải người đàn ông nào có thể khiến hắn cảm thấy nguy cơ, nhưng về chuyện này hắn nhất định phải cân nhắc lợi hại tỉ mỉ, trước khi nghĩ ra đối sách, hắn cần phải tranh thủ thời gian, “Vai diễn? Kỹ thuật diễn của chú không tốt như thế đâu.”

“Tôi vẫn luôn cảm thấy gián điệp hai mang là vai diễn rất khó.” Vu Tử Thạc dứt khoát nói rõ, cho dù đã từng công tác trong CIA sản xuất đầy gián điệp, gián điệp hai mang cũng là nghề bị phỉ nhổ nhiều nhất, CIA đã từng bình luận về nó thế này: “Đây là công việc chỉ có người bỉ ổi vô sỉ mới có thể đảm nhận.”

Mà trên thực tế giả sử nếu không suy nghĩ đến độ trung thành, gián điệp hai mang kỳ thật là một trong những nghề nghiệp có hệ số khó khăn cao nhất, không chỉ nguy hiểm lớn, cân bằng lợi ích của hai chủ thuê cũng không dễ dàng, làm không tốt thì sẽ bị một bên xử lý.

“Cậu đang thảo luận về tình tiết phim ảnh với tôi à? Tôi phải thừa nhận, phương diện này chúng ta rất khác biệt.” Trong đầu nhanh chóng hiện ra một vài phương án, cuối cùng lại bị bản thân Dương Trường An phủ quyết, nếu Fay là sát thủ dễ bị phô diễn như thế, hắn sớm đã nghĩ cách xóa sổ y. Không được, hắn nhất định phải suy nghĩ cái khác.

Đáng tiếc Vu Tử Thạc sẽ không cho hắn thời gian ngẫm nghĩ, họng súng đặt giữa tim Dương Trường An, trong giọng nói lộ ra sự lạnh buốt như lưỡi đao đâm tận xương, ánh mắt ngưng tụ, tia sáng sắc bén che giấu trong con ngươi màu hổ phách hoàn toàn lộ ra trước mặt Dương Trường An, “Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, là ai thuê ông, ông đã lấy đi cái gì!”

Lần này sát thủ nói rất chậm, nhưng nghiến chữ rất mạnh, nói rõ y không phải đang đùa, nếu còn suy tính trái phải thì hắn nhất định sẽ không có kết cục tốt. Đối với gián điệp hai mang mà nói quan sát sắc mặt là một trong những khâu quan trọng, Dương Trường An suy nghĩ thêm một lúc quyết định thả lỏng, “Tôi không biết thân phận của cô ta, thậm chí chưa từng thấy mặt mũi cô ta, nhưng tôi biết thủ đoạn của người phụ nữ này vô cùng cao minh.”

“Phụ nữ?” Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, nghi hoặc là vì, trong ký ức của y không tồn tại người phụ nữ như thế.

“Cô ta muốn tôi nghĩ cách làm cậu ngất đi, còn sau đó cô ta lấy đi cái gì, tôi không biết, cũng chưa từng xác nhận, cô ta sẽ không nói với bất cứ ai.” Súng được lấy ra, sát thủ ngồi lại chỗ cũ, mà Dương Trường An giống như đã quên mất vừa rồi xảy ra chuyện gì, vươn tay ra ghế sau lấy trong thùng giấy ra một chai nước ngọt, hạ cửa sổ xuống vài cm, đốt một điếu thuốc, hít một hơi, uống một ngụm, làn gió ngắt quãng thổi vào mặt.

“Trực giác nói cho tôi biết người phụ nữ này chú ý tới cậu rất lâu rồi, cẩn thận chút, tôi nghĩ cô ta sắp tìm tới cậu rồi.” Làm gián điệp hai mang nói được nhiêu đây, tin rằng Dương Trường An đã nói toàn bộ những gì mình biết.

“Vậy càng tốt.” Người phụ nữ có thể khiến Dương Trường An cảm thấy nan giải, Vu Tử Thạc thầm nghĩ y thật sự đã quen biết người phụ nữ như thế sao? Xem ra nhất thời không thể cho ra kết luận gì, không biết thì vừa đi vừa xem, đợi người phụ nữ đó tự tìm tới cửa vậy.

“Tôi sẽ điều tra Rank, tối sẽ cho cậu tin tức.” Nói xong, Dương Trường An đặt chai rỗng sang một bên, khởi động xe.

Vu Tử Thạc mở cửa xuống xe, vừa đúng lúc Giang Hằng gọi điện tới, y mỉm cười ấn nút nghe. “Thế nào, nhớ tôi rồi?”

“Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?” Chuyện liên lạc bị một bên đơn phương ngắt đứt đã không phải lần đầu tiên, Giang Hằng cảm thấy may mắn vì mình đã trở nên bình tĩnh như thế, nếu là trước đây, cửa sổ phòng máy chỉ sợ đã bị đổi khóa rồi.

“Cho nên anh gọi cuộc điện thoại này để dụ dỗ tôi?” Vu Tử Thạc đi xuống dưới cầu, ánh mặt trời ấm áp rọi lên người y, giống như sơn thêm một tầng viền vàng quanh thân hình thon dài của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui