Nguy Hiểm Cự Ly

Rank Frick giống y như những con nghiện khác, mái tóc màu vàng đậm bị chải hết sang một bên, phần tóc rũ xuống che đi nửa gương mặt hắn, vì sửa soạn sơ xài, bốn phía quanh miệng hắn đã lúng phúng râu. Con mắt màu lam đục ngầu, vô thần, cánh tay đặt trên bàn khó thể giữ được bình tĩnh, không ngừng gấp đi gấp lại tờ giấy trong tay.

Ngồi đối diện nhau, Neal và Rank mặt đối mặt, hơi thở khi hai mắt giao nhau phóng ra tuyệt đối không phải dạng bạn tốt, trong không khí lưu chuyển cảm giác áp bách đông cứng, khiến người khác không dễ buông lỏng.

“Xem tôi điều tra được gì ở quán bar này? Tên đầy đủ của Neal.” Vu Tử Thạc xác nhận chữ ký trên tờ hẹn, nhẹ cong môi, “Neal Koren, không ngờ cậu ta và vị FBI mà chúng ta quen biết có cùng họ.”

“Chắc là trùng hợp, dù sao đây chỉ là bút danh.” Giang Hằng mở bản danh sách tác phẩm của Neal ra, chỗ tên tác giả quả thật là Neal Koren.

“Này, bạn học cũ, cậu giúp tôi đi, tôi thật sự không còn chỗ đi rồi, tôi…” Rank nắm chặt mép bàn, dùng giọng nói cầu khẩn nói với Neal, trong mắt hắn lóe lên đau khổ.

Vu Tử Thạc ngồi sau quầy bar cầm ly lên, bảo vệ quán bình thường vì ‘thân thể không khỏe’, cần có người thay hắn làm việc. Sát thủ lấy khăn mềm lau quanh ly whisky tới không còn một hạt bụi, nhẹ giọng nói: “Xem ra chúng ta đoán sai rồi, Neal và Rank đã quen nhau từ sớm.”

“Rank, tôi không có tiền để cho cậu.” Neal chào nữ phục vụ vừa tới, gọi hai ly tequila, mới nói tiếp, “Tôi đã cho cậu ba mươi ngàn, để cậu tới sở cai nghiện…”

“Tôi cố hết sức rồi!” Tiếng kêu đau đớn ngắt lời Neal, ngũ quan của Rank vì lên cơn nghiệm mà uốn éo. “Là bọn họ! Bọn họ cưỡng ép tôi!!” Giọng nói bén ngót của Rank, nghe như ai than.

“Bọn họ cũng cưỡng ép cậu đi buôn thuốc phiện? Tôi thấy không hẳn vậy.” Neal nhướng mày lên, xem ra cậu ta hoàn toàn không nhìn tới đau đớn của Rank.

“Tôi cần tiền… tôi cần tiền… Neal…” Thuốc phiện thật sự là thứ kỳ quái, cảm giác khi bạn đạt được nó rất tốt, khi không có nó, thì ngay cả tôn nghiêm cũng trở nên không đáng nhắc tới. Vượt qua chiếc bàn, Rank nắm chặt cổ tay neal, hắn kích động tới mức nước mắt cũng chảy xuống, “Giúp tôi… đúng rồi, giúp tôi hỏi thử Tô San, nó nhất định sẽ cho tôi mượn tiền, nhất định là vậy!”

Cái tên Tô San này vừa nói ra, trừ Vu Tử Thạc và Giang Hằng đang theo dõi toàn bộ ngạc nhiên ra, vẻ mặt của Neal cũng thay đổi. Thiếu niên vừa rồi còn bình tĩnh mỉm cười giờ sắc mặt đã hoàn toàn đen đi, cậu vỗ mạnh bàn đứng lên, phát ra tiếng vang, cao giọng nói: “Cậu bảo đảm với tôi cậu sẽ cai nghiện, cai cờ bạc, tôi cho cậu mượn tiền, kết quả chỉ để giúp cậu kéo dài hành vi của cậu. Sau đó cậu thề sẽ đáp ứng Tô San cải tà quy chánh, cho nên tôi mới đáp ứng cậu giúp cậu chăm sóc cô ấy, nhớ chứ? Rank!”

“Tôi hình như nghe được cái gì rồi, Giang Hằng.” Bỏ đá vào ly, Vu Tử Thạc nhỏ giọng nói vào tai nghe. “Neal thay Rank thu thập tàn cục, Tô San lại hiểu lầm cho rằng Neal yêu cô ta.”

“Thật là bí mật không thể nói.” Đẩy gọng kính trên sóng mũi, Giang Hằng chớp mắt, “Hiện tại ngài muốn thế nào? Anh Rank của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra vài chuyện.”

“Tôi… xin lỗi!” Rank run run rẩy rẩy thu tay về, từ vẻ mặt của hắn, có thể thấy hắn cũng bị cảm xúc tự trách của mình giày vò. “Neal, tôi không muốn tổn thương bất cứ ai, nhưng cậu nhất định phải giúp tôi…”

“Giúp? Cậu còn muốn tôi giúp thế nào? Cùng cậu đi cướp ngân hàng?” Neal cười chế nhạo, nghiêng đầu đi. Rank đút tay vào túi áo khoác, để lộ nửa khẩu súng. “Cùng tôi bắt cóc Tô San, cha nó có tiền…”

“Cậu điên rồi!” Cáng súng màu đen khiến huyết dịch con người đông lại, Neal cảm thấy nghẹn họng vì kế hoặc vô sỉ của Rank, “Vì mua thuốc phiện, cậu muốn bắt cóc em gái ruột của mình?”

“Đây đều là Tô San sai, dựa vào cái gì mà nó có thể đi theo mẹ tới Trung Quốc, nó có thể có một người cha tốt! Mà tôi thì lại có một người cha mỗi ngày ngược đãi tôi, đánh bạc hút chích!”

Lên cơn nghiện khiến người điên cuồng, Rank đã bắt đầu trút hết tất cả những điều không công bằng mà mình phải chịu quy kết lên người Tô San.

Sau khi cha mẹ của Rank và Tô San ly hôn, Tô San theo mẹ, tái giá cho một người đàn ông Trung Quốc họ Âu Dương, mà Rank theo cha ở lại Mỹ. Chỉ có thể nói Tô San thật sự rất may mắn, cha dượng của cô là một người làm ăn có quy củ, không giống dạng khốn nạn như cha ruột của cô.

“Tử Thạc, anh phải khống chế hiện trường một chút.” Giang Hằng điều chỉnh ống kính camera đến quán bar, “Trạng thái tâm lý hiện tại của Rank không được bình tĩnh, hiện tại bất cứ chuyện gì kích động hắn cũng có thể dẫn tới thần kinh tác loạn, sẽ tấn công lung tung người trong quán bar.”

“Không cần trong thời gian làm việc lại gọi tên người khác.” Sát thủ rót xong hai ly rượu mạnh, để lên mâm, nhìn phục vụ bưng chúng đi. “Tôi thật sự muốn xem thử Neal sẽ chọn thế nào. Không phát giác sao, vị tác gia này từ đầu tới cuối đều nói dối về chuyện với Âu Dương Tô San, cậu ta nói cậu ta yêu cô ta, hiện tại chúng ta đều biết không phải như thế. Nếu hệ thống liệt ra số hiệu của cậu ta, là vì cậu ta có thể trở thành tòng phạm chứ?”

“Tôi đã nghe nói rồi, Neal. Hiện tại cậu đang rơi vào thời kỳ sáng tác ứ đọng, mà tôi biết cha của Tô San gần đây mới có một khoản tiền lớn, chúng ta có thể chia đôi, cậu có thể cầm tiền tuyên truyền cho quyển sách mới của mình, thoát khỏi khốn cảnh. Tôi cũng có thể tính toán cuộc sống còn lại của mình, tôi có thể trôi qua nửa đời còn lại thật đặc sắc.” Rank càng nói càng kích động, cầm ly rượu trên mâm, uống một hớp lớn, coi như cũng có chút hòa hoãn triệu chứng lên cơn nghiện, “Cậu có thể làm được, Tô San nó rất tin cậu.” Rank đặt di động trước mặt Neal. “Cậu chỉ cần gọi điện cho nó, nói cậu nhớ nó, nó sẽ lập tức chạy tới gặp cậu. Còn lại thì tự nhiên tôi đã tính toán xong.”

Neal ôm tay nhìn hắn, không nói một lời, giống như đang suy ngẫm gì đó.

“Dô, cậu còn do dự cái gì, hiện tại cậu cần làm chẳng qua là động tay chút, gọi điện thoại thôi.” Rank cảm thấy lời khuyên của hắn có tác dụng, nên càng cố sức xúi giục Neal.

“Rank, tôi đang nghĩ…” Dưới ánh mắt chằm chằm nóng bức của Rank, cuối cùng Neal ngước mắt lên nhìn hắn.

“Cậu không cần nghĩ quá nhiều, tôi đã an bài thỏa đáng, cậu không cần lo lắng sau này!” Rank nói, thậm chí còn như khích lệ vỗ vai Neal.

“Không, tôi đang nghĩ, tạo ra cậu của hiện tại, rốt cuộc là sai lầm của ai.” Trong mắt Neal hiện lên vẻ xót thương, cậu xải hai tay ra, chậm rãi nói: “Là bản thân cậu? Gia đình? Cha mẹ cậu? Hay là xã hội? Chính phủ? Hoặc tất cả.”

“Cậu có ý gì?” Phát giác được thằng nhóc tóc vàng giống như không muốn tiếp nhận cách làm của mình, tay Rank lại nắm chặt khẩu súng trong túi.

“Tôi hiện tại rất cần tiền, nhưng tôi sẽ không giúp cậu phạm tội, Rank.” Neal mỉm cười, giọng điệu trả lời đối phương rất bình tĩnh, thản nhiên. “Tôi cũng sẽ không để cậu có cơ hội tổn thương Tô San.”

“Thôi đi, đừng nói với tôi cậu thật sự yêu nó, nó chẳng qua là một con điếm tự cho là đúng.” Rank còn cho rằng Neal đang nói đùa, lắc đầu, giọng nói trở nên chế nhạo cực điểm.

“Cô ấy quả thật tự đại một chút, nhưng cô ấy không phải người xấu. Đương nhiên cậu cũng không phải, tôi phải đi rồi, Rank, sau này không cần gặp lại.” Rút tất cả tiền trong túi nhét vào tay Rank, Neal đứng lên, đi về hướng cửa ra vào.

“Đợi đã, đứng lại.” Họng súng cứng ngắt chỉ vào lưng Neal, vẻ mặt trào phúng của Rank giống như được phủ lên một tầng bóng râm, “Tôi thật không dám tin, bạn tốt quen biết nhiều năm lại phản bội tôi…”

“Cậu không muốn giúp tôi hẹn Tô San ra, được, tôi không miễn cưỡng.” Rank đi lại gần Neal một bước, dùng thân thể ngăn chặn ánh mắt người khác, tiếp tục nói: “Cậu biết, có lúc tôi rất tưởng niệm thời đại học, lúc đó cả ngày trời luôn rất xanh, gió luôn rất ấm…chúng ta cùng đá bóng trong buổi chiều nắng gió tươi đẹp, đổ đầy mồ hôi. Tô San sẽ ngồi bên cạnh đó nhìn chúng ta, cười khanh khách. Tối đến, chúng ta cùng đi uống bia, thả sức vui đùa, tửu lượng của cậu không tốt, tôi sẽ cõng cậu về ký túc xá. Mỗi đêm lên cơn nghiện, sự hoài niệm của tôi càng sâu thêm. Tôi thường nghĩ, bắt đầu từ lúc nào tất cả đã thay đổi rồi?”

“Tôi sẽ không tổn thương Tô San, nhưng tôi thật sự không thể không có tiền.” Rank không khống chế được bắt đầu nghẹn ngào, đây giống như một màn hí kịch không thể nói rõ thị phi đúng sai. “Bắt đầu từ hiện tại cậu là con tin của tôi, có cậu ở đây, tin rằng Tô San không thể không tới. Đợi tôi có tiền rồi, tôi sẽ thả hai người đi.”

“Cậu biết không, Rank, tôi đã sớm đoán được cậu sẽ trở lại tìm tôi, lại thông qua tôi quấy rầy cô ấy, cho nên tôi đã làm một chuyện.” Neal đột nhiên quay lại, nhếch miệng cười với Rank.

Rank chăm chú nhìn mặt Neal, nắm chặt khẩu súng. “Cậu làm gì với nó?”

Cảm giác trầm mặc nghẹt thở luẩn quẩn xung quanh, Giang Hằng nhìn chăm chú vào màn hình bất giác siết chặt nắm tay, Vu Tử Thạc lặng lẽ lên đạn.

Mái tóc vàng nhạt sáng lạn của Neal nhẹ phất phơ dưới làn gió điều hòa, khóe mắt hơi nhếch lên tạo cảm giác xảo trá, con mắt màu lam phát ra hơi lạnh, tiếng cười xảo quyệt vang lên: “Tôi khiến cô ấy hận tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui