Nguy Hiểm Cự Ly

Người đàn ông mặt âu phục thẳng thóm thắt cà vạt màu ngọc lục bảo, hắn bước ổn định tới vị trí của mình, tất cả mọi người đã vào chỗ ngồi, bọn họ thầm thì to nhỏ thảo luận về vị luật sư trẻ tuổi có tỷ lệ thất bại là 0, hắn không chỉ trang bị kiến thức chuyên nghiệp vượt mức, mà thủ đoạn thẩm vấn cũng là hàng đầu.

Andy Bari cuối cùng vẫn không chấp nhận hòa giải, hắn chọn đứng ra, vì bản thân, vì những đứa trẻ bị xâm hại nhưng không dám nói ra chân tướng. Sau khi thuật xong, Ted Sean đứng lên, cách ăn mặc của hắn cùng với dung mạo vượt bậc khiến hắn giống như tinh anh trong thương giới. “Andy Bari, cậu từng nói người ủy thác của tôi đã ấn cậu lên tường, thi hành cường bạo đúng không?”

Andy nghe ra được Ted nhấn mạnh từ cường bạo, giống như đang sỉ nhục. “Đúng vậy.”

“Vậy cậu có cự tuyệt anh ta hay không? Cậu có từng nói__ không với anh ta hay không?” Ted quay mặt nhìn thẳng Andy Bari, gương mặt đó vì chịu đựng nhục nhã mà đỏ bừng, Andy nặng nề khàn giọng nói: “Không có.”

“Tại sao? Giả sử người ủy thác của tôi thật sự muốn xảy ra quan hệ với cậu, vốn cậu có thể cự tuyệt. Nhưng căn cứ theo lời làm chứng của cậu, cậu không cự tuyệt, nói rõ thật ra cậu bằng lòng?” Cười cười chế nhạo, Ted quay lại đối diện với bồi thẩm đoàn, “Các vị cũng nghe thấy rồi, câu chuyện này hoang đường vô cùng, giả thiết lời làm chứng của Andy Bari toàn bộ là thật, cũng không thể cấu thành tội danh cho người ủy thác của tôi.”

Andy Bari nhíu mày, tuyệt vọng sắp phủ kích đôi mắt hắn, lúc này, căm hận kịch liệt nảy sinh hoàn toàn nhấn chìm hắn, hắn đột nhiên dứng lên, thét về phía bồi thẩm đoàn, “Mấy kẻ vô tri như các người chỉ có thể nghe lọt những lời nói dối đường hoàng này!!!”

Andy kích động gầm thét bị ấn lại chỗ ngồi, Ted khinh thường phất tay, “Quý tòa, tôi đã hỏi xong.”

Trong miệng Andy vẫn còn đang mắng chửi, phẩm phán gõ dùi gỗ, “Đủ rồi, nghỉ ngơi nửa tiếng, tôi muốn thương nghị với bồi thẩm đoàn.”

Kết cục thắng lợi đã gần ngay trước mắt, Ted Sean không còn gì phải lo lắng, hắn đi ra cửa, gần như muốn huýt sáo. Nhưng khi đi qua hàng ghế sau cùng, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, ngũ quan anh tuấn, bên khóe môi mang nụ cười thân thiện. “Ồ, là anh, tôi không ngờ anh sẽ tới, tôi sắp thắng rồi.”

Ted không nén được muốn chia sẻ niềm vui thắng lợi với Vu Tử Thạc, nhưng Vu Tử Thạc lại không vì vậy mà lộ ra vẻ mặt nào có thể coi là vui vẻ, bắt chéo hai chân, giọng nói của y phát ra hơi lạnh, “Xem ra tôi nên chúc mừng anh, vì anh, một thiếu niên vô tội sắp phải ngồi tù rồi.”

“Anh đang nói cái gì? Kẻ đó toàn là nói dối!” Không dám tưởng tượng đối phương lại trách cứ mình, sắc mặt Ted thoáng chốc tối đi.

“Anh không thấy ánh mắt của Andy sao?” Ánh mặt trời rọi vào qua cánh cửa hé mở chiếu sáng mái tóc màu nâu nhạt của Vu Tử Thạc, nhìn về vị trí Andy vừa ngồi lúc này, nhẹ nói. “Kẻ nói dối là người ủy thác của anh, và anh.”

“Thật không dám tin anh lại nói như vậy!” Tức giận ném lại một câu, Ted bước nhanh ra ngoài, vừa đúng lúc lại gặp một người đàn ông khác ở đây, bộ âu phục đắc tiền, chiếc kính gọng vuông trên mặt, “Sao rồi? Anh và nhân viên của anh tới đây để sỉ nhục tôi?”

Giang Hằng không trả lời Ted, lấy từ trong túi áo ra một máy nghe băng MD, đặt vào tay đối phương, “Anh luật sư, thị phi đúng sai trên đời này rất khó phân biệt, đừng quá tin vào con mắt của mình.”

Trong máy nghe băng MD có một chiếc đĩa mini, Ted Sean nhìn bóng dáng người đàn ông đi xa dần, đeo tai nghe lên, ấn nút phát, giọng nói quen thuộc truyền vào tai.

Tòa án đứng lặng lẽ dưới mặt trời, nó vừa thần thánh lại trang nghiêm. Cách tòa án hai khu đường, có vài người đang đánh nhau bừng bừng.

Chiếc giày da đen đá bay đất cát, Giang Hằng cúi nhìn người đàn ông nằm cuộn dưới đất, và khẩu súng rớt cạnh chân hắn. “Tôi biết chủ thuê của anh là ai.”

Joseph bỏ tiền thuê một tổ chức sát thủ, chỉ cần tòa tuyên án xong, hắn sẽ giết Andy Bari, rồi tạo thành hiện trường Andy tự sát.

Giang Hằng nghe trộm điện thoại của Joseph, vì thế thuận tiện đi ngược hướng theo dõi vị trí sát thủ này, có lẽ còn có tư liệu cá nhân của hắn ta, “Wick Paulson, anh có người vợ xinh đẹp và hai cô con gái dễ thương, anh có một khoản tiền lớn ở ngân hàng Thụy Sĩ, đương nhiên, không phải là dùng tên của anh. Số tiền này đủ cho cả nhà ăn hưởng lạc cả đời, nhưng nếu nó bị khoét rỗng toàn bộ thì anh sẽ thế nào đây?”

“Người nhà của anh sẽ thế nào đây? Paulson?” Nói chậm rãi, giọng nói lạnh buốt càng tăng thêm sắc thái đáng sợ.

Biết người này không nói sai, Wick Paulson chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Anh muốn tôi làm thế nào?”

“Cách xa Andy Bari một chút, thời hạn tốt nhất là cả đời.” Ánh mắt từ trên xuống dưới lộ ra uy nghiêm và không thể cự tuyệt. Wick Paulson ho khan vài tiếng, mang theo cơn đau rát nơi bụng, hắn gật đầu, “Tôi biết rồi, vốn dĩ giết trẻ vị thành niên cũng không phải là chuyện tôi thích làm.”

____

Vu Tử Thạc tóm cổ áo người đàn ông, họng súng chỉ vào cằm đối phương, sau lưng y, có một người đã nằm dưới đất. “Dô, Crow Tenier, tôi muốn nói chuyện với anh.”

Crow Tenier, cánh tay đắc lực của xã hội đen LOT, cũng là anh của Joseph Johnny, hắn vẻ mặt mờ mịt, “Tốt nhất anh nên nói với tôi, tôi vừa đến phòng làm việc chưa tới 15 phút đã bị người chỉ súng vào là vì sao? Hơn nữa người này còn đánh cho các thuộc hạ thân ái của tôi ít nhất phải nằm liệt một tuần!”

“Tôi biết trong địa bàn của anh không cho phép có người xâm phạm trẻ vị thành niên, nhưng em trai Joseph Johnny của anh lại làm như thế. Không chỉ vậy, hắn còn muốn giết thiếu niên đó diệt khẩu.” Vu Tử Thạc mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn. “Có lẽ anh có thể nói cho tôi biết tại sao?”

Trong giọng nam gợi cảm, tuy là đang mỉm cười, nhưng giọng điệu rõ ràng tức giận. Crow cuối cùng cũng hiểu chuyện gì. “Quá lắm! Ai cho Joseph cái quyền đó!”

“Rất tốt, vậy tôi hy vọng anh yêu cầu các thủ hạ của anh, đừng đụng vào Andy Bari.” Thu súng lại, Vu Tử Thạc chậm rãi giúp Crow chỉnh lại cổ áo bị nhăn, nhỏ giọng dặn dò, “Súng trong áo khoát của anh là Glock 26, ưu thế của súng này là chất lượng nhỏ, hơn nữa kết cấu động tác đáng tin, dung lượng chứa đạn lớn. Tiếc là cho dù nó khắc phục được khuyết điểm của súng lục bình thường, nhưng đối với người bình thường mà nói, muốn kiểm soát tốt nhất không hề dễ dàng, đây không chỉ là chuyện đơn giản như bóp cò súng.”

Thong dong bước ra khỏi cửa, Vu Tử Thạc đột nhiên quay lại, viên đạn khẩu súng Thụy Sĩ màu đen chạm vào viên đạn vừa bắn ra khỏi họng súng đối phương. Crow bị viên đạn văng ngược rạch lên mặt, tiếp theo xoay đi bắn vỡ cửa sổ sau lưng. Vu Tử Thạc mỉm cười nhìn Crow đổ mồ hôi lạnh còn chưa kịp phản ứng lại chuyện vừa xảy ra, “Tôi từng nói rồi, đây không chỉ là chuyện đơn giản như bóp cò súng.”

Mà còn bao gồm khả năng giữ thế tay ổn định sau lực dội mạnh mẽ, nơi người đứng, góc độ đạn bắn ra, và cả sự hiểu biết về cách bắn súng, tất cả những nhân tố này hợp lại, mới tổng kết nên chỗ viên đạn rơi xuống, và nó sẽ giết chết người khác hay tự hại chết mình.

“Tôi sẽ xử lý Joseph, nhưng đừng cho rằng người động tới tôi không cần trả bất cứ giá nào.” Lạnh lẽo vứt lại một câu, Crow cầm di động trên bàn lên, bấm gọi một số.

Trên tòa án, giờ nghỉ kết thúc, tuyên án thế nào dường như đã định xong. Joseph đã biết rõ nên hếch cằm lên, trong mắt khó che giấu vui sướng, nếu điều kiện cho phép, hắn đã muốn đứng trên bàn quan tòa cao hứng gào lên thắng lợi của mình.

“Trải qua thương nghị cùng bồi thẩm đoàn, chúng tôi đã có quyết định như sau__” Ngay khi thẩm phán gõ dùi gỗ, Ted Sean đứng bật dậy, “Xin đợi một chút, quan tòa, về vụ kiện này, chúng tôi còn bỏ sót một vật chứng quan trọng.”

“Ted! Anh đang làm gì!” Joseph kéo áo hắn gầm lên, “Đừng làm chuyện dư thừa.”

“Quá muộn rồi, Ted, tôi đã sắp tuyên bố phán quyết rồi.” Thẩm phán cảm thấy kỳ lạ về màn này, đối với thắng lợi đã đến tay, Ted Sean còn chưa thỏa mãn sao?

Ted liếc mắt về người đàn ông cạnh cửa, người đó ấn nút máy phát, trên tòa án yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng người.

__

“Hừ, đáng ra nên để tất cả mọi người đều nhìn rõ gương mặt hiện tại của ông.Cũng nên để tất cả bọn họ biết ông ‘giúp đỡ’ bọn này thế nào, ‘giúp đỡ’ tôi thế nào!!!”

Đây là giọng nói của Andy Bari.

__

“Không sai, tôi ở trên giường đã rất là ‘yêu thương’ cậu nha, Andy. Cậu muốn đi tố cáo tôi, tùy cậu thôi, nhưng ai sẽ tin cậu chứ? Tôi đề nghị cậu nên ký phần hợp đồng hòa giải này, tôi có thể không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của cậu, thậm chí cho cậu chút tiền. Nếu không, thử nghĩ xem cậu và mẹ cậu sẽ thế nào đây.”

Mà đây là… người ủy thác của hắn, giọng nói lạnh lùng của Joseph Johnny.

“Đừng ngốc nữa! Băng ghi âm này sao có thể trở thành chứng cớ!” Joseph ngồi không yên, đứng lên chỉ vào mũi Ted Sean mắng, “Ngu xuẩn, anh đã quên anh là luật sư biện hộ của tôi rồi sao?!”

Ted căn bản không muốn nhìn Joseph thêm cái nào, lạnh lùng đáp, “Tôi chỉ muốn chiến đấu vì công lý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui