Nguy Hiểm Cự Ly

Nohn Iglesias không những tra được tung tích của Sarah, mà còn tìm được kẻ chủ mưu sau màn vụ Sarah. Người này Vu Tử Thạc thậm chí còn từng gặp qua một lần, tuy là từ khá xa. Hắn chính là người đàn ông hơn một năm trước, người mà Ada Wenskhôngl đã trịnh trọng đi gặp mặt, người phụ trách cao nhất của NYPD__ Cảnh sát trưởng Dante Local.

Sarah bị mang tới một bãi đậu xe ở khu Brooklyn, có lẽ những người này đang tra tấn bức cung cô bé.

“Cảm ơn anh, anh Iglesias.” Cơn mưa đầu đông, khiến tất cả chuyện cũ ào về, trong giấc mộng màu kim loại không muốn bị gợi lên, những mảnh ký ức màu xám trắng như thủy triều ập đến.

“Anh Iglesias? Gọi tôi Nohn.” Lúc này mà Nohn lại để tâm đến xưng hô. “Cậu thiếu tôi một mạng, nhớ rõ điểm này.”

“Bất cứ lúc nào cũng chờ nghe ngài phân phó.” Vu Tử Thạc nhăn mày cúp máy, cảm giác cứ như đã quay lại quá khứ, Nohn Iglesias là chủ thuê của y, y bị nắm tẩy chỉ có thể vâng lệnh hành sự, bọn họ là quan hệ chủ và khách hàng, vĩnh viễn không thể nào trở thành bạn bè. Yên lặng không lên tiếng thở dài, y quay sang nhìn Giang Hằng đang ngồi bên phải, “Tôi đi tìm Sarah, anh và Ford trông chừng cảnh sát trưởng Dante Local, không vấn đề chứ?”

“Anh cảm thấy tình báo của người đàn ông đó có thể tin tưởng sao?” Giang Hằng ngừng lau súng, nhăn mặt hỏi. Khi y quay sang nhìn Giang Hằng, Giang Hằng phát hiện biểu cảm của y mang theo một chút khó xử, “Chúng ta không còn lựa chọn khác.”

“Được thôi, nhưng chúng ta phải thay đổi một chút quy tắc, tôi cứu Sarah, anh và anh bạn cảnh sát của anh lo sắp xếp Dante Local.” Giang Hằng lắp đạn vào súng, chậm rãi nói: “Đừng lặp lại ủy thác gì đó của anh với tôi, hiện tại anh đang bị thương, nếu anh không nắm chắc đủ mười phần cứu được Sarah, thì nên thành thành thật thật đợi đi.”

Giang Hằng nói không sai, cả ngày bôn ba cộng thêm vết thương trên đùi đích thật làm yếu đi không ít năng lực của y, hiện tại y không hoàn toàn nắm chắc khả năng cứu được Sarah, nói không chừng ngược lại còn dâng luôn tính mạng của mình, “Ha, anh đang lo lắng cho tôi sao?”

“Anh cần người khác lo lắng cho mình sao?” Giang Hằng hỏi ngược lại, hắn biết lòng tự tôn của sát thủ này rất mạnh, “Kẻ yếu mới cần được lo lắng, kẻ mạnh biết năng lực của mình, tôi hy vọng anh làm việc lượng sức, làm chuyện mình nắm chắc, như vậy đối với ai cũng tốt.”

Vu Tử Thạc thoải mái ừ một tiếng, lại không kìm lòng được cảm thán, trong tình thế cấp bách này Giang Hằng còn có thể duy trì sự bình tĩnh lúc thường đưa ra phán đoán chính xác nhất, hắn biết năng lực của y, biết suy nghĩ của y, thậm chí biết cách thuyết phục y…

Không giống lần đạp phải mìn kia, lúc đó y thở phào, cảm thấy may mắn vì họ không phải kẻ địch. Y hiểu, nếu có một ngày họ trở thành địch, khi đối mặt tất nhiên mất khống chế, hai bên nhất định sẽ cảm thấy vô cùng hóc búa. Giờ này phút này, cảm giác khẩn cấp đè nặng quanh y, khiến y cảm thấy, ngày đó có lẽ không còn quá xa nữa….

Cơn mưa dội từng đợt lên cửa sổ, cửa thủy tinh chỉ duy trì sạch sẽ được vài giây, rồi lại lập tức bị nước mưa làm nhòa, Ford đột nhiên thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui