Nguy Hiểm Cự Ly

Vụn thủy tinh chao đảo trái phải, dập dìu lên xuống trong ly rượu màu ngọc lưu ly khi được muỗng cà phê khuấy đều, rõ ràng, y đang đích thân pha chế một ly rượu đặc biệt. Suốt cả quá trình không ai nói chuyện, thậm chí không ai dám thở mạnh, ly whisky đặc biệt và nguy hiểm đó chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta kinh hoảng sợ hãi.

“Uống thứ này vào nhất định phải đi bệnh viện.” Giọng điệu khi Vu Tử Thạc miêu tả uy lực của ly rượu nghe rất bình thường đạm nhạt, tay vừa cầm chìa khóa bằng sắt đảo vòng đều đều, vừa nói: “Ford là người của tôi, nếu còn ai dám động vào anh ta, chính là động vào tôi, hiểu ý của tôi chứ, các anh?”

Uy hiếp mang theo nụ cười làm người khác nổi đầy da gà: “Nhưng anh ta, anh ta thiếu tiền tôi!” Vinna lớn tiếng giải thích.

“Ít nhất anh ta sẽ không thiếu nhiều hơn nữa.” Vu Tử Thạc cười vô hại, ý của y là, tiền hắn không trả, làm phiền mấy người không được phép đòi, trừ chấp nhận ra thì không có chọn lựa thứ hai. Khẩu súng lục màu đen được đặt trên bàn, y nhìn quanh, đẩy ly rượu tới trước, cười nhếch miệng, “Người không vui, tôi có thể mời người đó uống ly rượu này.”

Nếu cự tuyệt thì khẩu súng trên bàn lập tức sẽ trở lại tay của tên này, thực lực chỉ cần trong 10 giây đã có thể khống chế tất cả mọi người ở đây, và cả ly rượu khủng bố đó khiến Vinna không thể không sợ hãi, chỉ đành vỗ bàn thở dài chấp nhận điều khoản không bình đẳng, “Đáng chết! Biết rồi! Đừng để tôi trông thấy anh ta nữa!”

“Như vậy mới đúng chứ, bỏ chút ít tiền xóa bỏ tai nạn có lẽ vẫn rất đáng giá, anh quyết định rất thông minh.” Ford mắc nợ không phải món tiền gì lớn, hai mươi ngàn đô la mỹ đối với những người ở đây mà nói thì chẳng đáng là gì, nhiều lắm chỉ đau lòng một chút. Vu Tử Thạc phủi bụi trên bộ âu phục, vẫy tay tạm biệt bọn họ.

Ford Klaus vừa dứt được đám người đòi nợ, đứng trước cửa nhà trù trừ không vào, không gom đủ học phí, không có mặt mũi gặp con gái, hắn thở dài nặng nề. Bóng sáng chợt lóe lên trước mắt, mùi hương cà phê và bánh mì xông lên mũi, quay đầu nhìn lại, sát thủ mang kính râm đang mỉm cười với hắn: “Ai da trời ơi, mỗi lần anh xuất hiện đều đột nhiên như vậy, muốn dọa chết tôi sao!”

“Tôi vừa giúp anh giải quyết một chút vấn đề nhỏ.” Nói rồi, Vu Tử Thạc gỡ kính râm xuống, nhu nhu mắt, “Ford, những người đó sẽ không tới phiền anh nữa.”

“Những người đó? Anh nói người của Vinna? Anh đã làm gì?” Đầu óc Ford hoàn toàn bị nghi vấn chiếm cứ, hắn đang nghĩ tại sao người của Vinna sau khi nhận được điện thoại bỗng nhiên quay về, lẽ nào Fay đã làm gì sao? Nhưng… không phải Fay nói y sẽ không lo chuyện của hắn sao? Hiện tại lại diễn trò gì đây?

Vu Tử Thạc cắn bánh mì, nhìn Ford nói: “Đi bàn chuyện làm ăn, thuận lợi bất ngờ.”

Ford đại khái nghĩ tới tình cảnh đó, cho dù băng đảng mạnh hơn nữa, khi làm ăn với tử thần cũng chỉ có thể rụt cổ, tiếp nhận điều khoản bất bình đẳng đáng chết. Lòng lập tức cảm động, hắn chân thành nhìn đối phương, quả nhiên, gương mặt không hề gì hiện trước mắt. Cũng chính lúc này, hắn mới chú ý được sự bất thường của đối phương: “Này, Fay, mắt anh sao lại đỏ như vậy?”

Trong những ngày quá khứ, Ford và chủ nhân của đôi mắt màu hổ phách gặp nhau nhiều lần, chưa từng có lần nào đối phương trông lại mệt mỏi như thế, trong con mắt màu nhạt phủ đầy tơ máu đỏ khè, trông càng ảm đạm và trầm nặng.

“Chỉ là ngủ không ngon, Ford.” Vu Tử Thạc vỗ vai Ford, “Tìm một người thầy tốt cho con gái anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui