Nguy Hiểm Cự Ly

Giang Hằng nhìn Vu Tử Thạc đi vào phòng máy dễ dàng cậy được két sắt lấy cái hộp bỏ vào trong túi du lịch màu đen, hắn vô lực nhếch môi cười, đàn ông trong tình yêu quả nhiên không phân đúng sai, Vu Tử Thạc nói không sai, tình yêu không có đạo lý gì để nói. Không ngờ cái tên này lại có thể ghi thù lâu như vậy, hiện tại đã cách thời điểm y nói câu ‘trễ chút nữa sẽ tính nợ với anh’ tròn mười lăm tháng.

Trong thời gian này Vu Tử Thạc giả vờ không trách lỗi xưa, giả vờ mọi chuyện đã bình lắng, giả vờ không còn tiếp tục thăm dò chuyện riêng tư của Giang Hằng. Tất cả đều để Giang Hằng thả lỏng cảnh giác, cũng giống như Giang Hằng từ từ lừa gạt lòng tin của y, y cũng mất thời gian khá lâu để Giang Hằng xóa bỏ nghi ngờ.

Y đã từng làm đặc công, cho nên biết phải diễn vai của mình như thế nào, diễn kịch đã là một bộ phận trong cuộc sống của y từ rất lâu về trước, y đóng giả thành từng người đã từng tồn tại hoặc chưa từng tồn tại để tiếp cận mục tiêu của mình, vì muốn mở được miệng của bọn họ cũng được, muốn giết người diệt khẩu cũng được, những trải nghiệm này cho y biết, không bỏ tình cảm vào diễn xuất, không thể đả động bản thân, thì không thể lừa được người khác.

Y đi tới cạnh Giang Hằng, vỗ mặt hắn, cười như ma quỷ: “Nghe này, trước giờ tôi không để tâm thế giới này sẽ biến thành thế nào, tôi không thể để cô ấy chết, anh nói tôi không giết được người tốt, đích thật, tôi không muốn giết người tốt, nhưng không muốn giết không có nghĩa là không thể giết, khi tất yếu, tôi cũng sẽ giết cái gọi là người tốt.” Bỗng nhiên, mắt y híp lại, tầm mắt mang theo lưu luyến, “Cùng anh ăn cơm tối rất vui, cho dù chỉ là pizza đông lạnh.”

“Anh đi đâu cũng vô dụng, tôi sẽ tìm được anh.” Giang Hằng siết chặt nắm tay, mạnh mẽ tiết ra âm thanh, mang theo âm khàn.

Đúng vậy, Giang Hằng đã bỏ sót chuyện sát thủ trước mắt này là người tự kỷ cực đoan, y có thể vì giết một mục tiêu mà mai phục nhiều năm, thì huống hồ chỉ mười lăm tháng, sao hắn lại có thể dễ tin tưởng lời của y như vậy?

“Anh tìm được tôi thì thế nào? Anh không thể trói buộc tôi cả đời.” Vu Tử Thạc nở nụ cười, nhìn Giang Hằng sắc mặt đã tái xanh. Cũng khó trách Giang Hằng sẽ tức giận như thế, hắn không chỉ ba lần bốn lượt cứu một người không nên cứu, giúp đỡ đối phương, mà đối phương lại không niệm tình cắn ngược lại hắn.

Hắn nghĩ không sai, bất luận là bản thân, hay Nohn Iglesias, hoặc Tiểu Trượng, đều chỉ là nơi dừng chân tạm thời của Vu Tử Thạc. Tên này sẽ không dừng lại vì bất cứ ai, khi muốn đi, y tự nhiên sẽ đi, không ai có thể ngăn cản y.

Trong ánh mắt lạnh lẽo buốt xương của Giang Hằng, Vu Tử Thạc quay người bỏ đi, tiếng quần áo ma sát vang lên loạt xoạt trong không khí, “Tạm biệt, Giang Hằng.” Y đóng cửa, lấy di động bấm gọi Sarah Grano, số điện thoại này y vẫn nhớ rõ: “Dô, Sarah, đoán thử tôi là ai?”

“Fay!!” Đầu bên kia điện thoại là tiếng kêu vui mừng vô cùng. “Không ngờ chú thật sự gọi cho tôi!! Tôi rất nhớ chú!!”

“Tôi cần cháu giúp tôi một việc, nói cho tôi biết có thể tìm cháu ở đâu.” Sau đó y có được địa chỉ, đứng bên dường đón taxi, y ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng của Giang Hằng, rèm cửa sổ kéo kín, không thấy được gì.

Thấy y chậm chạp không nói, tài xế nhịn không được hối thúc. “Anh bạn, đi đâu?”

Y thu mắt lại, trả lời đơn giản: “Sân bay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui