Nguy Hiểm Cự Ly

Thor đột nhiên hiểu ý của người này, trước đó hắn còn cho rằng đối phương là người của NYPD. Hiện tại xem ra… tựa hồ không đơn giản như thế. Hắn gật đầu, nhìn theo bóng dáng người đó biến mất tại đầu cầu thang.

Bầu trời New York, ánh sáng rực rỡ chói mắt, Ada Wenskhôngl là người đầu tiên đến hiện trường, có người điện thoại báo nơi này xảy ra vụ nổ súng, vụ cướp ngân hàng vừa rồi đã đủ làm người ta muốn nát đầu, hiện tại lại thêm vụ này. Mở cửa xe, bốn người bị trói nghiến đều há họng la hét.

Chỗ ngồi phía trước tán loạn từng cọc tiền mặt, Ada lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì, còng tay mấy người kia lại, “Các người bị bắt vì hiềm nghi có dính líu với vụ cướp ngân hàng.” Sau đó cô quay lại nói với Ford Klaus. “Nói với cảnh sát trưởng, tiền của ngân hàng chúng ta đã tìm được rồi.”

Ford như vừa tỉnh mộng trừng to mắt, cuối cùng cũng hiểu một ngày một đêm nay tên mặc âu phục và sát thủ đang làm cái gì, nuốt nuốt nước miếng, hắn lấy di động ra gọi vào phòng làm việc của cảnh sát trưởng.

Vu Tử Thạc xoa xoa con mắt mệt mỏi, đẩy mạnh cửa bước vào quán cà phê, không ngờ, cửa lại đụng trúng người đang chuẩn bị bước ra, người đàn ông này có mái tóc lửng màu đen suông thuận, con mắt màu xanh ngọc lục bảo đặc biệt sáng trong dưới ánh mặt trời, dưới chóp mũi nhọn là đôi môi mỏng cho người ta cảm giác của kẻ theo chủ nghĩa cấm dục, anh ta đỡ trán hít một hơi, mắt quét qua Vu Tử Thạc, thân hình bước lùi nửa bước nghiêng ra sau, giống như đang bày tư thế đánh nhau. Sao rồi, muốn chuẩn bị ẩu đả? Vu Tử Thạc khẽ híp mắt lại.

Không ngờ đối phương đột nhiên cúi đầu cong lưng, khẩn trương xin lỗi. “Gomenasai! Tôi không cố ý!”

Nửa câu trước là tiếng Nhật sứt sẹo, nửa câu sau lại là tiếng Anh lưu loát, rõ ràng là người bị đụng, nhưng lại nói xin lỗi, người này… nhìn thế nào cũng thấy quái gở.

“Tôi nên xin lỗi mới đúng, là tôi đụng phải anh.” Vu Tử Thạc nhăn mặt, nhìn người thành thật quá mức kia.

“Non-ha-importanza! (Tiếng Italia: Không sao.) Tôi hoàn toàn! Không để ý!” Cơn đau tan dần, người đó xua xua tay, ra khỏi cửa.

Tiếng Nhật sau đó là tiếng Italia… người này nói chuyện nhất định phải cuốn người khác vào mớ ngoại ngữ rối tinh sao?

Không biết tại sao lại đau đầu một trận, có lẽ mấy hôm nay không nghỉ ngơi tốt nên mới thế, y ngồi ở trước quầy, cơn buồn ngủ nặng nề và mệt mỏi bỗng đổ ụp xuống.

“Quý khách, xin hỏi muốn ăn gì không?” Phục vụ trẻ tuổi cầm thực đơn đến trước mặt y, tên nhóc này có vẽ chưa đến hai mươi, chắc là sinh viên vừa học vừa làm. Thấy y quay mặt lại, tên nhóc đó không nhịn được kinh ngạc bịt miệng, cho dù là đôi mắt trĩu nặng, người này vẫn đẹp trai không tả nổi, “Quý khách, trông anh rất mệt mỏi, không bằng thử uống kiểu cà phê Espresso đúp của quán chúng tôi đi, bảo đảm anh sẽ tươi tỉnh cả ngày!”

Người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, kiểu nhiệt huyết sôi sục phấn chấn này y không học được. “Nhóc con, cho tôi một ly Martini.”

“Tôi không phải nhóc con! Tôi tên Rachel!” Rachel bất mãn chu miệng, nhanh chóng viết thực đơn, thấy người này đẹp trai phóng khoáng như thế còn tưởng là quý ông, không ngờ lại là kẻ có chút tiền liền xem thường người khác!

“Không ngờ tính khí của cừu con cũng thật nóng.” Một tên cao to ngồi bàn kế bên thấy trên mặt Rachel viết rõ hai chữ không vui thì không kìm được vỗ bàn cười lớn.

“Ông chủ! Không được gọi tôi là cừu con nữa!” Rachel gầm gừ với ông chủ to con, vẻ mặt nghẹn khuất tức giận đó, thật khiến người ta càng nhìn càng muốn ăn hiếp.

“Biết sao được, ai bảo cậu được đặt cái tên như thế.” Ông chủ xải tay, bưng cốc bia lên uống.

Rachel trong tiếng Do Thái có nghĩa là cừu mẹ, cha mẹ đặt cái tên này, cũng khó trách đi tới đâu cũng bị cười nhạo. Vu Tử Thạc cầm ly Martini người pha chế đưa cho uống cạn, lúc này điện thoại vang lên. “Sao rồi?”

“Không có gì, lần này anh làm rất tốt, nhớ phải chú ý nghỉ ngơi. Nếu…” Giang Hằng ngừng một lát, “Anh không nghĩ ra chỗ nào tốt hơn, thì hoan nghênh đến chỗ tôi.”

“Anh chắc chứ? Phòng máy của anh chỉ có sô pha.” Vu Tử Thạc thừa nhận, trong một lúc y không nghĩ ra được nơi nào để dừng chân, mới nhịn xuống cơn buồn ngủ chạy đến quán cà phê này, chuyện vừa rồi gây ra động tĩnh quá lớn, bất cứ khách sạn nào y cũng không thể yên tâm nghỉ ngơi.

“Phòng sách có giường.” Giang Hằng nhẹ nhướng mày, nghe được đáp án “Biết rồi.” xong, hơi mỉm cười, cúp máy.

Phòng làm việc của tổ hung án NYPD, trong buổi tiệc mừng công vào buổi trưa, mọi người đều chúc mừng vì phá được vụ án dễ dàng, toàn bộ phòng làm việc đều hân hoan vô cùng, chỉ có một người ngoại lệ. Sếp của họ, Ada Wenskhôngl vẻ mặt mang theo suy nghĩ chống cằm, Charles đẩy cửa vào, thấp giọng nói nhỏ: “Nhân chứng được gọi đã đến rồi.” Ada lập tức đứng dậy vội vàng đi vào phòng thẩm tra.

Người đàn ông này tên Thor Maud, nghe nói anh ta bị vợ của mình cột trên ghế, trên người còn cột bom, may mà có người xa lạ giúp đỡ, mới có thể thoát hiểm, Ada kéo ghế ngồi trước mặt Thor, “Anh Thor, người giúp anh là ai?”

Thor mang vẻ mặt phiền muộn nói: “Tôi không biết, người đó không nói gì cả đã đi rồi.”

“Vậy… anh còn nhớ hình dáng của đối phương chứ?” Ada nhìn chăm chú vào mắt Thor, Thor vẫn rầu rĩ lắc đầu. “Xin lỗi, nỗi căm giận do bị vợ phản bội khiến tôi không thể suy nghĩ được gì vào lúc đó, hơn nữa… trải nghiệm này quá đáng sợ, tôi không nhớ gì cả.”

Ada thở dài, chân mày nhăn chặt, tình cảnh này, giống hệt vụ án Sarah Grano mất tích vào một năm rưỡi trước. Bọn cướp ngân hàng đích thật đã lọt lưới, nhưng, đây lại không phải là tội phạm mà cô muốn bắt.

Bên ngoài có người gõ cửa, nói đã tìm được người báo án, Ada chỉ đành từ bỏ, lấy danh thiếp ra đưa cho Thor, “Nếu nhớ ra cái gì, xin gọi số này cho tôi.”

“Tôi biết rồi, thanh tra Ada Wenskhôngl.” Thor nghiêm túc gật đầu, có hai chuyện đã rõ ràng, thứ nhất, cô chính là nữ thanh tra mà người đã cứu tính mạng hắn nhắc tới, thứ hai chính là vị nữ thanh tra này tuyệt đối không tin lời hắn nói, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được đến mức này. Có vài lúc, im lặng, chính là cách cảm tạ tốt nhất.

Khi Vu Tử Thạc bước vào phòng máy, Giang Hằng mặc áo khoác tắm, cầm ly hồng trà nhìn y, thời gian ngủ của họ trong mấy hôm nay cộng lại cũng không tới 10 tiếng, vẻ mặt đều mệt mỏi như nhau.

“Anh ngủ trước đi, không biết số liệu tiếp theo lúc nào sẽ nhảy ra.” Giang Hằng nói rồi ném cho y một cái khăn tắm, Vu Tử Thạc quay nhìn bốn phía, nơi vốn dĩ là bức tường giờ lại mở ra cánh cửa, xem ra trong căn phòng máy này có không ít cơ quan. “Còn anh thì sao?”

“Tôi đã gọi đồ ăn ngoài, ăn chút đồ rồi mới ngủ.” Giang Hằng nói xong thì dựa lên sô pha nhắm mắt, Vu Tử Thạc cũng không nói gì đi thẳng vào phòng sách, cảm giác kiệt quệ quá mức khiến người ta cảm thấy nói thêm một câu cũng mệt.

Đi xuyên qua giữa hai giá sách kiểu lớn, có chiếc giường đôi rộng rãi, bên tay phải là phòng tắm, cởi âu phục ném lên ghế, da thịt chắc nịch hoàn toàn lộ ra trong không khí, thân thể xích lõa bước vào phòng tắm, nước nóng xối lên thân thể giăng đầy vết sẹo, xua đi bụi bặm và mệt mỏi.

Tùy tiện lau sơ qua tóc, Vu Tử Thạc đẩy cửa ra, vừa đúng lúc chạm mặt Giang Hằng vừa ăn xong đi vào, hơi ấm của phòng tắm lan tỏa trong không khí, hơi nước màu trắng tản ra sau lưng, làn da của y trông càng thêm trắng bóc, mái tóc chưa khô còn nhỏ giọt. Tuy hiện tại y không mặc thứ gì, nhưng không cảm thấy lúng túng, lười biếng cười cười trèo lên giường. “Ngủ ngon, Giang Hằng.”

Giang Hằng hít sâu, đi tới cửa sổ kéo rèm lại, xong xuôi cũng cởi áo khoác tắm lên nằm cạnh Vu Tử Thạc.

Vu Tử Thạc vừa chạm đầu vào gối lập tức hoàn toàn chìm vào trạng thái ngủ, thấp thoáng cảm giác có một đôi tay ôm quanh ngực mình, cánh tay của đối phương chắc nịch lại mạnh mẽ, hơn nữa, ấm áp.

Khóe miệng cong lên, giường đôi, hai người đàn ông thân thể trần truồng, là cơ hội tốt để làm chút gì đó, nhưng mệt mỏi đến cực hạn khiến cả hai không có tâm tình làm chuyện nào khác nữa.

Ma ngủ ập đến, trong căn phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều truyền vào tai nhau.

Trong phòng làm việc của tổ hung án NYPD, Ada Wenskhôngl và Luther Charles hai mặt nhìn nhau, bọn họ có rất nhiều điểm chung, ví dụ như ghét ác như thù, hay là, bọn họ đều có hứng thú vô cùng nồng đậm với việc truy bắt Mũ Đen.

Chuyện lần này, tuy không rõ thân phận của người đã giúp đỡ phía cảnh sát, nhưng Ada và Charles đều cho rằng đối phương chính là Mũ Đen, từ vết súng của Amy và Moon có thể nhìn ra, rất giống tác phong của Mũ Đen. Ngồi ở ghế sau nổ súng, khi viên đạn xuyên qua lưng ghế thì nhất định sẽ bị biến đổi góc độ, Mũ Đen cố ý không bắn trúng chỗ yếu hại của hai người, chỉ khiến bọn họ mất đi năng lực phản kháng.__ Tất cả đều được tính toán tốt, toàn New York này người có kỹ năng bắn súng như thần đó, không nhiều. Mà đa số người có thể làm được như vậy, sớm đã bị NYPD và FBI liên thủ ném vào tù.

“Người báo án nói, anh ta nhìn thấy một người đàn ông điển trai có mái tóc màu nâu nhạt bước ra khỏi xe, vì nghe thấy tiếng súng, anh ta mới đi lại dò hỏi, đối phương lấy chứng nhận ra nói mình là NYPD, hiện tại phải nhanh chóng đi tới một hiện trường khác, làm phiền anh ta đi báo án.” Ba năm trước Charles đã từng giao thủ với Mũ Đen, đối với lần thất bại đó, hắn vẫn luôn giữ mãi trong lòng. “Xem ra anh bạn sát thủ của chúng ta trừ tài giết người, còn hiểu làm sao để làm giấy chứng nhận giả.”

“Charles, tôi dự cảm đây sẽ là một trận chiến lâu dài.” Vẻ mặt Ada ngưng trọng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời xanh lam, chim bay thành đàn, tiếng huyên náo trong phòng làm việc truyền ra, thế giới dường như luôn yên bình như thế, nhưng có lẽ chỉ có hai người đứng ở đây mới hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, Charles bất giác nhăn mày. “Làm sao mà biết?”

“Trực giác.” Sắc mặt Ada vô cùng khó coi, Mũ Đen có thể dọn sạch tội phạm mà họ không thể bắt, đây là sự khiêu chiến với uy tín của NYPD, hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu, “Tôi dự cảm được, lần này Mũ Đen thật sự trở về.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui