Nguy Hiểm Cự Ly

Lúc này Giang Hằng đang mãi trầm tư trong chuyện ủy thác lần này, lời nói của Vu Tử Thạc hắn không nghe thấy, cho nên trong một lúc không phản ứng.

“Lẽ nào anh muốn tôi cởi cho anh?” Vu Tử Thạc chê trách liếc Giang Hằng một cái, tay vươn tới cổ áo bộ âu phục của Giang Hằng, cởi áo khoác xuống, âu phục màu xám đậm trượt xuống vai Giang Hằng, rơi xuống gần cổ tay.

Lúc này Giang Hằng mới tỉnh táo lại, rút tay ra khỏi áo khoác, nắm cổ tay Vu Tử Thạc, con mắt sắc bén nhìn lên, nhận được một tầm mắt khiêu chiến, con mắt màu nhạt của Vu Tử Thạc hơi kíp lại, con ngươi màu hổ phách bắn ra tia sáng lạnh lẽo, giằng co một lúc, một tay Giang Hằng siết chặt cổ tay Vu Tử Thạc, tay còn lại chậm rãi vươn tới ngực, cởi nút áo sơ mi, “Có phải anh dự định sau khi băng bó xong rồi sẽ đánh tôi ngất xỉu rồi chạy mất?”

Ánh nhìn sắc bén được thu vào đáy mắt, Vu Tử Thạc cong môi cười. Rất thú vị, người đàn ông này lại có thể biết được y đang nghĩ gì.

Trong mắt người đàn ông phát ra ánh lửa tức giận không dễ bị phát giác, buông tay Vu Tử Thạc, “Fey”, đúng rồi, đối phương hình như rất thích cái tên Fey War này, đặc biệt là khi tức giận, “Trừ phi anh giết tôi, không thì bất kể anh đi tới đâu tôi cũng có thể tìm được, không tin anh cứ thử đi.”

Nút áo bị cởi hết, lồng ngực rắn chắc của Giang Hằng lộ ra trong không khí, da thịt tráng kiện hoàn mỹ với độ cong tuyệt vời được che giấu dưới lớp áo sơ mi, bây giờ lộ ra khiến tim người đập nhanh hơn. Dưới lồng ngực chắc nịch, trên phần bụng không chút thịt thừa là cơ bụng sáu múi rõ ràng, hai múi phía dưới đã bị thắt lưng quần che mất không thể thấy được trọn vẹn, nhưng Vu Tử Thạc không khó tưởng tượng được bộ dáng của chúng thế nào.

Lần đầu tiên thấy ảnh phản chiếu trong gương của Giang Hằng, Vu Tử Thạc đã từng suy đoán, bên dưới bộ âu phục kiểu cách sang trọng này là một thân thể tráng kiện, khi tận mắt nhìn thấy, Giang Hằng vẫn mang tới cho y kinh ngạc, vì thân hình này còn mê người và quyến rũ hơn cả trong tưởng tượng của y.

Vu Tử Thạc kéo chiếc áo sơ mi màu lam nhạt của Giang Hằng xuống, mùi vị trong không khí vẫn chỉ có của hai người họ, nói rõ thật sự chỉ bị thương ngoài da, xem ra Giang Hằng rất hiểu về thân thể của chính mình, chỉ có kẻ mạnh mới có thể nắm chắc chính xác năng lực của bản thân.

“Anh có biết Fay là tên con gái không?” Khi Vu Tử Thạc đi vòng nhìn thương tích sau lưng Giang Hằng, Giang Hằng đột nhiên nói.

“Nhưng Fay cũng là biệt danh của Felson, Felson là tên con trai.” Vu Tử Thạc mở ngăn kéo cạnh giường lấy băng gạc, cẩn thận lau sạch xung quanh vết thương, Giang Hằng nghiêng đầu nhìn ngăn kéo, bên trong sắp đặt chỉnh tề dụng cụ y dược, khăn ướt, cotton, cồn, nước khử trùng, kim tiêm…

“Tôi nhớ từ Fay này trong tiếng Anh có ý nghĩa rất quỷ quái.” Bông gòn tẩm cồn xẹt qua vết thương sau lưng, mang tới cảm giác rát bỏng thấm sâu vào da, Giang Hằng không rên một tiếng, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không biến hóa. Khi dùng nước khử trùng lau qua, Vu Tử Thạc tiêm hai liều chống phong đòn gánh vào gần vết thương.

“Fay còn có một ý nghĩa khác nữa.” Khóe miệng cong lên một nụ cười không mang ý tốt, cắn chặt một góc băng gạc, cằm Vu Tử Thạc để sát vai Giang Hằng, hai tay vòng dưới nách hắn cuộn từng vòng từng vòng băng quanh thân thể hắn, vừa dùng giọng điệu vui sướng nói: “__Dán sát thân mật.”

“Tôi có thể nói anh quả thật ghê gớm không?” Giang Hằng cảm giác được nhiệt độ dán sát sau lưng, cố tình phả hơi lên tai hắn, rõ ràng, đây là báo thù món nợ soát người lúc trước.

“Tôi là người có thù tất báo.” Gắn khóa băng lại một cách sạch sẽ nhanh chóng bên phải người Giang Hằng, Vu Tử Thạc lùi ra sau. “Anh nói bất kể tôi đi tới chân trời góc biển nào anh cũng có thể tìm được tôi.” Nụ cười trên môi y trong một thoáng khiến Giang Hằng nghĩ tới chậu hoa sơn chi nở rộ, ấm áp và thuần túy, “Có ngon thì tới đi.”

Nói xong, Vu Tử Thạc mở tủ áo lấy một bộ quần áo rồi đi ra ngoài.

Giang Hằng cầm sơ mi muốn đuổi theo, vừa đứng lên chợt đầu óc choáng váng, ngã lại giường. Hắn lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện gì, tình trạng này đúng là chết tiệt.

“Ha, tôi quên nói.” Tùy tiện khoác túi ni lông đựng quần áo qua vai, Vu Tử Thạc đứng trước cửa quay đầu lại cười nói: “Vừa rồi trong mũi thuốc tôi tiêm cho anh, có một mũi không phải phòng phong đòn gánh, mà là thuốc an thần.”

“Tạm biệt nha, Giang Hằng, cảm ơn anh đã chơi cùng tôi suốt cả ngày.” Đội mũ đen lên đầu, thanh âm vui vẻ của y biến mất sau cánh cửa.

Bốn giờ sáng, một chiếc xe hơi màu trắng đỗ lại dưới tòa nhà Empire State, trên xe vẫn đang phát bản Ring my bells, tiếng hát của vương tử tình ca Enrique nghe hoài không chán. Đặc biệt là trước khi giết người, nghe nó tâm trạng sẽ đặc biệt tốt. Loại tâm trạng tốt này, là chỉ cảm giác thả lỏng, mỗi một sát thủ đều có phương thức thả lỏng của riêng mình.

“A lô, Tiểu Trượng.” Y nghe điện thoại, đầu bên kia, là bạn gái ở Trung Quốc xa xôi. Cuộc điện này tới thật đúng lúc, vì, khi giọng nói của Tiểu Trượng, tâm trạng của y cũng đặc biệt tốt.

“Anh lại có ủy thác giết người?” Nghe được ca khúc Ring my bells, Tiểu Trượng liền biết Vu Tử Thạc đang thực hiện nhiệm vụ, đã mấy lần trước khi thực hiện nhiệm vụ y gọi điện cho cô, mỗi lần, cô đều có thể nghe được bài hát này.

“Không, lần này chỉ là ân oán cá nhân.” Vu Tử Thạc nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, vầng trăng đã bắt đầu hạ xuống, Tiểu Trượng không giống những cô gái khác, y và cô quen biết nhau từ rất lâu, tuy lúc đó cô vẫn còn nhỏ, nhưng ngay từ lúc đầu cô đã biết y đang làm gì.

Tiểu Trượng rất thông minh, cho dù một năm họ không gặp được nhau mấy lần, nhưng cô chưa từng khiến y phải lo lắng, trừ Vu Tử Thạc ra ai cũng không thể tìm được cô. Cô biết cách che giấu hành tung của mình giống như con sóc lợi dụng mùi vị của đuôi rắn để che giấu mùi vị chính mình.

“Ân oán cá nhân? Anh lại tự cuốn vào chuyện rắc rối gì nữa? Có cần em sang đó tìm anh không?” Tiểu Trượng không phải một cô gái đơn giản, cô cũng có không ít thân phận giả trong và ngoài nước, có lúc Vu Tử Thạc nhận được một món tiền đen hoặc văn vật làm thù lao, Tiểu Trượng sẽ tiếp tay, giúp y rửa tiền hoặc tiêu thụ tang vật.

“Không cần, có điều… gần đây bị một tên hacker đáng ghét quấn lấy.” Khi nói ra câu này, dáng vẻ hút hồn tràn đầy mạnh mẽ banh áo sơ mi ngồi trên giường của Giang Hằng hiện lên trước mắt Vu Tử Thạc, y híp mắt lại, thở dài nói: “Anh nhớ em, Tiểu Trượng.”

“Em cũng nhớ anh, Tử Thạc.” Tiểu Trượng nói, cô cũng thở dài. “Anh chưa từng nghĩ tới việc chấm dứt công việc này sao?”

Một người bước ra khỏi cửa tòa nhà Empire State, tầm mắt của Vu Tử Thạc dõi theo, giọng điệu đột nhiên mất hơi ấm. “Anh phải đi rồi.” Nói xong y cúp máy.

Tiểu Trượng nhìn điện thoại thở dài, chuyện đột ngột cúp máy này thường xuyên xảy ra, Vu Tử Thạc là kẻ đi săn, một khi con mồi của y xuất hiện, nhiệt tình của y toàn bộ chuyển lên người con mồi. Xem ra, y đã tìm được mục tiêu của mình.

Người vừa đi ra là một phụ nữ, mái tóc màu vàng uốn thành từng búp, trên thân hình cao thon mặt một chiếc áo sơ mi được ủi thẳng thóm, bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đen sang trọng và đôi giày cao gót màu đỏ nhiệt huyết, trong sự bình dị gần gũi lộ ra sự cao quý, trong tĩnh lặng mang theo hoang dã, điểm ấn tượng nhất của cô, là đôi mắt màu lam sậm mê người luôn có thể dễ dàng khiến đàn ông đắm chìm.

Cô tên là Karina Wood, là người tình báo của y, y từng đứng từ xa hoặc gần quan sát cô vài lần, chỉ là cô chưa từng phát giác. Ủy thác y nhận được, đều lấy từ tay cô. Lần này người ủy thác xảy ra chuyện, đương nhiên y phải tìm tới cô đầu tiên để tính nợ.

Karina đi ngang qua xe y, cửa sổ xe hạ xuống, y giơ súng chào hỏi với cô: “Dô, Karina.”

Karina ngạc nhiên một lát, cô chưa từng gặp y, nhưng thấy khẩu súng, nghe giọng nói quen thuộc, cô lập tức hiểu người trước mặt là sát thủ Mũ Đen__ Fey War, chân mày thon nhỏ nheo lại, “Tôi nghe nói anh chết rồi.”

“Cô nói vụ nổ ở công viên Prospect đó hả? Người chết là một thằng ngu.” Vu Tử Thạc cất súng đi, nói với cô. “Lên xe.”

Giọng điệu không nặng, nhưng giống như ra lệnh. Buổi tối không có ủy thác mà y lại mang theo súng tới tìm cô, điều này không tốt, Karina trở nên cảnh giác, tuy hiện tại y không có ý giết cô, nhưng không thể bảo đảm một lát nữa cũng không. Mũ Đen Fey là động vật chủng loại mèo, động vật chủng loại mèo khi gặp được con mồi, chúng sẽ vờn con mồi trước.

Động vật chủng loài mèo sẽ vờn con mồi trong lòng bàn tay, giày vò nó từng chút từng chút, cho đến khi ngán rồi mới mở rộng cái miệng khát máu nhanh chóng cắn đứt cổ họng của những con mồi đang giãy dụa chờ chết.

“Fay, anh không thể trách tôi, xảy ra chuyện như vậy không phải vấn đề của tôi, chuyện xảy ra trên người anh.” Karina lùi lại, tay men tới khẩu súng dưới váy.

“Lên xe nói.” Vẻ mặt của Vu Tử Thạc không hề thay đổi, chỉ nhấn mạnh hơn, “Đừng ép tôi lại giơ súng lên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui