Nguy Hiểm Và Quyến Rũ


Edit & Beta: Mon
Sơ Nhuế không muốn nhúc nhích, liền chọn ghế sofa.

Đêm đông tiêu điều lạnh lùng, những cành lá khô héo không biết bị ai điểm thêm một đốm lửa nho nhỏ, rồi bùng lên thành ngọn lửa, đem mọi vật chiếm đoạt.

"Sơ Nhuế."
"Sơ Nhuế."
...!
Giang Hàn Úc rất thích kêu tên Sơ Nhuế, nhất là thời khắc như vậy.

Anh giống như ma nhập vậy, không dừng được kêu thêm một lần lại một lần.

Giống như vậy mới có thể chứng minh cô đang bên cạnh anh.

Sơ Nhuế bởi vì say rượu, trong mắt một tầng sương mù, chỉ nhìn thấy chiếc cằm của Giang Hàn Úc, còn có anh kêu tên cô, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Anh vẫn trầm thấp gọi tên cô, mà cô giờ phút này đầu óc đã choáng váng.

Chỉ cảm nhận được từng đợt sóng biển nhào về phía mình, giống như thủy triều đánh vào bờ, không có điểm cuối.

...!
Sơ Nhuế ngủ thẳng một giấc.

Say rượu, cộng thêm bị dày vò một đêm, cả người cô xương cốt như muốn rụng rời.

Không có người đánh thức cô, cô liền dứt khoát ngủ tiếp.

Không biết ngủ tới lúc nào, trong phòng truyền tới tiếng động.

Sơ Nhuế mờ mịt mở mắt, thấy Giang Hàn Úc ăn mặc chỉnh tề đứng ở đầu giường từ lúc nào.

Hình như anh mới đi ra ngoài về.

Thấy Giang Hàn Úc, Sơ Nhuế không tự chủ nhớ lại những hình ảnh tối qua, lỗ tai thoáng đỏ lên.

Đàn ông và phụ nữ khác nhau ở chỗ, rõ ràng là hai người cùng nhau lăn lộn, vì sao người mệt mỏi chỉ có phụ nữ chứ.

Lần sau sẽ không chọn ghế sofa nữa.

Sơ Nhuế tỉnh táo đôi chút, ý nghĩ đầu tiên chính là cái này.

Sau đó, cô nhìn Giang Hàn Úc, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ vậy anh?"
"Mười một giờ."

Giang Hàn Úc ngồi ở mép giường, sờ sờ mái tóc lộn xộn của Sơ Nhuế, cưng chiều nói: "Còn mệt mỏi thì ngủ thêm một lúc nữa đi."
Sơ Nhuế không muốn rời giường, lại cảm thấy kỳ lạ.

"Sao anh lại về nhà vào giờ này?"
"Trở về thu thập hành lý."
Sơ Nhuế kinh ngạc ngẩn người, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, bắt lấy cánh tay Giang Hàn Úc hỏi: "Thu thập hành lý? Anh đi đâu sao?"
"Xuất ngoại một chuyến, có một số việc phải xử lý." Giang Hàn Úc khẽ cười một tiếng, "Ước chừng khoảng nửa tháng."
Nửa tháng...!
Thật lâu.

"Qua mấy ngày nữa em về trường, tôi không thể gặp em.

Chờ tôi về nước sẽ đi gặp em."
Sơ Nhuế mất mát rũ đầu, giống như không nghe được lời nói của Giang Hàn Úc.

"Sơ Nhuế?"
Giang Hàn Úc kêu tên cô, đột nhiên khơi lên nỗi buồn chia ly, làm cho cô không nhịn được chua xót.

Sơ Nhuế chui vào trong ngực Giang Hàn Úc, cảm nhận mùi hương quen thuộc ấm áp, thấp giọng nói: "Anh đi đường cẩn thận."
Giang Hàn Úc không nói gì.

Anh yên lặng ôm lấy Sơ Nhuế, thật lâu sau mới nói một câu: "Tôi rất vui."
Sơ Nhuế không muốn xa anh, đối với anh quyến luyến không thôi, rốt cuộc làm cho anh thấy tình cảm của mình đã được đáp lại.

Sơ Nhuế không hiểu ý tứ của Giang Hàn Úc, nhíu lỗ mũi hừ hừ.

"Anh thật là kỳ quái."
Giang Hàn Úc thấp giọng cười, hôn lỗ tai Sơ Nhuế, thừa nhận: "Ừ, tôi rất kỳ quái."
Sơ Nhuế thấy nhột, muốn tránh, lại bị bàn tay ấm áp của Giang Hàn Úc nâng mặt, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Hô hấp còn mang theo chút mệt mỏi của ngày hôm qua.

Anh càng dựa càng vào gần, không biết sao cô lại có một giây khẩn trương.

Đến khi một nụ hôn rơi xuống.

Không mang theo dục vọng, chỉ là một cái hôn tạm biệt nhẹ nhàng.

...!
Buổi chiều Giang Hàn Úc sẽ bay.

Thư ký đã chờ dưới tầng.


Sơ Nhuế muốn tiễn anh nhưng anh không cho, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe.

Sơ Nhuế suy nghĩ một chút, nếu mình ra sân bay tiễn anh, không chừng sẽ không nhịn được mà rơi nước mắt.

Vì vậy cô giúp Giang Hàn Úc thu dọn hành lý.

Bởi vì đi công tác, phần lớn quần áo của Giang Hàn Úc đều là sơ mi và âu phục tối màu không cầu kỳ.

Theo Sơ Nhuế thấy thì mấy bộ đồ này không khác nhau cho lắm.

Cô đơn giản thu xếp mấy bộ quần áo bỏ vào trong vali.

Giang Hàn Úc trước kia ở nước ngoài lâu dài, chỗ ở bên kia có đồ của anh nên không cần mang quá nhiều đồ.

Nhưng nhìn Sơ Nhuế hứng thú bừng bừng muốn giúp anh thu thập, anh liền để cô tùy ý muốn làm gì thì làm, mình thì đứng ở bên mỉm cười nhìn cô.

Trừ quần áo ra, Sơ Nhuế còn lấy mấy cái cà vạt, lại đến phòng tắm lấy dao cạo râu.

Sau đó lại mở ngăn kéo tủ cầm ra mấy cái quần trong.

Giang Hàn Úc rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo cổ tay Sơ Nhuế, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực.

"Những thứ này không cần?"
"Sao lại không cần?"
Sơ Nhuế chớp mắt ngẩng đầu nhìn anh.

Đi nước ngoài không phải mấy thứ này là rất cần thiết hay sao?
"Bên kia đều có rồi."
"Oh...Em quên mất trước kia anh đều ở nước ngoài."
Sơ Nhuế mân mân môi, ở trong ngực Giang Hàn Úc xoay người lại, đem mấy cá quần trong kia để về chỗ cũ.

Cô quên mất, thời gian Giang Hàn Úc ở nước ngoài còn nhiều hơn ở trong nước.

Nghiêm túc mà nói, anh còn thích ứng với cuộc sống bên kia hơn.

Anh ở đâu, ở Mỹ, hay là Anh quốc?
Sơ Nhuế bỗng nhiên phát hiện mình một chút về Giang Hàn Úc đều không biết, thậm chí trước kia anh sống ở nước nào cô cũng không rõ.

Giang Hàn Úc thấy Sơ Nhuế cúi đầu yên lặng liền đem người cô xoay lại sau đó bế cô ngồi lên hộc tủ.

Độ cao vừa vặn, anh cùng cô bốn mắt nhìn nhau.


Đầu óc Sơ Nhuế có chút mơ màng, theo bản năng giang tay ôm cổ Giang Hàn Úc.

Khoảng cách ngày càng gần, thẳng đến khi trái tim gần nhau.

Hai trái tim trong hai lồng ngực khác nhau, dần dần đập chung một nhịp, thịch, thịch, thịch, âm thanh phá lệ rõ ràng.

Giang Hàn Úc nghiêng đầu, khẽ ôn nhu hôn mắt cô, lùi ra sau một chút hỏi: "Muốn đi cùng tôi sao?"
Nghe câu này Sơ Nhuế có chút động tâm.

Cô vẫn còn ngày nghỉ, có thể cùng anh đi, nhưng mà...Anh là đi công tác, lại còn là đi nửa tháng, mà cô mấy ngày sau phải trở về trường rồi.

Giang Hàn Úc nhìn ra Sơ Nhuế do dự, giật giật môi nói:
"Vậy em chờ tôi trở lại."
"...Không đợi anh thì còn có thể làm gì..." Sơ Nhuế thấp giọng lầm bầm, đôi mắt rủ xuống, lông mi dài khẽ run run.

Giang Hàn Úc cười một tiếng, lại như than thở nói: "Em như vậy tôi làm sao nỡ đi."
Sơ Nhuế chưa kịp phản ứng, nụ hôn của anh đã rơi xuống cổ cô.

Cô không tự chủ vòng tay ôm anh, ánh mắt liếc thấy cửa đang mở, né tránh: "Đừng----"
Giang Hàn Úc dừng lại, Sơ Nhuế đỏ mặt: "Mau thu dọn đồ đạc đi, còn có người dưới tầng chờ anh nữa."
"Để cho cậu ta chờ thêm một chút."
Anh vừa nói vừa giơ chân ra móc một cái, cửa bị đóng lại.

Sơ Nhuế biết ý nghĩ của anh, nhỏ giọng nói: "Một chút đủ cho anh sao..."
Giang Hàn Úc thu lại tầm mắt, dừng lại mấy giây sau đó dùng sức ấn cô vào trong ngực mình.

"Em học xấu."
- ---
Một hồi lâu sau, Giang Hàn Úc xách vali cùng thư ký đi ra sân bay.

Mấy ngày sau, Sơ Nhuế cũng trở về trường.

Kỳ nghỉ đông cứ thế kết thúc như vậy.

Đông đi xuân tới, một mùa xuân kết thúc, mùa hè lại tới.

Mùa hè ở Tây Lâm từ tháng năm đã bắt đầu nóng bức.

Nhất là sau buổi trưa, nhiệt độ tăng cao làm cho thành phố này giống như một cái lồng hấp.

Trong phòng, trên bàn uống nước là trái cây và đồ uống lạnh giải nhiệt.

Sơ Nhuế nằm mơ màng ngủ trên ghế sofa thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, người cô thanh tỉnh mấy phần.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc ở kia, đang đối mặt với máy vi tính, trên mặt đeo mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc.

Sơ Nhuế phiết phiết môi, lại nằm xuống ghế sofa.

Thật là một buổi chiều nhàm chán.


Nhưng cô cũng không trách Giang Hàn Úc bận bịu, dẫu sao dù anh bận rộ như vậy nhưng vẫn tốn mấy tiếng đến gặp cô, mang theo công việc đến đây làm.

Mấy tháng này, bọn họ đều là hai tuần lễ gặp một lần.

Đều rất thường xuyên.

Để tiện gặp mặt, Giang Hàn Úc thuê một căn phòng cạnh trường học cho Sơ Nhuế, bình thường anh không có ở đây Sơ Nhuế cũng có thể tới ở.

Nhớ tới chuông điện thoại vừa nãy, cô liền cầm lên.

Là bạn trong lớp thông báo, đoàn bí thư chi bộ thông báo rằng đã có danh sách sinh viên đủ điều kiện trao đổi.

Những sinh viên đến năm hai của khoa Ngoại ngữ của đại học Tây Lâm sẽ có chương trình trao đổi sinh viên ra nước ngoài học tập.

Sơ Nhuế cũng đã đăng ký.

Bây giờ đã có danh sách, cô vực lại tinh thần từ trên sofa ngồi dậy, nhanh chóng vào trang chủ của trường.

Bên này Giang Hàn Úc đã xử lý xong công việc, tháo mắt kính xuống.

Còn chưa kịp tháo xuống bỗng nhiên có một người chạy tới ôm lấy đầu anh, không ngừng cạ cạ mặt anh, hưng phấn giống như một chú chó nhỏ.

"Em được chọn rồi! Có mười người, em ở vị trí ngay giữa!"
Sơ Nhuế rất kích động, ôm Giang Hàn Úc cọ tới cọ lui, cũng không để ý Giang Hàn Úc có nghe hiểu gì không.

"Cái gì được chọn?"
Giang hàn Úc tất nhiên nghe không hiểu, nhưng nhìn Sơ Nhuế vui vẻ như thế cũng không để ý, đem cô nhẹ nhàng nhấc lên ôm trong ngực mình.

Sơ Nhuế ngồi trên đùi Giang Hàn Úc, vô cùng cao hứng, cầm điện thoại di động quơ quơ trước mặt anh.

"Đi trao đổi sinh viên ở Anh quốc nha, anh nhìn, có tên của em."
Mặc dù trường này không phải là trường danh tiếng, nhưng có thể xuất ngoại trao đổi học tập, lại là có học bổng, cơ hội này đối với Sơ Nhuế mà nói thật sự rất khó có được.

Cô vẫn luôn muốn có cơ hội như vậy.

Hôm nay lấy được học bổng trao đổi, lòng cô tràn đầy tung tăng đem tin tức này nói cho Giang Hàn Úc.

Mắt Giang Hàn Úc liếc qua màn hình điện thoại, biểu tình không thay đổi, không nhìn ra cảm xúc nào khác.

Ngón tay anh nhẹ nhàng luồn qua mái tóc đen nhánh mềm mại, đáy mắt sâu thẳm.

"Chưa từng nghe em nói sẽ đi du học."
Sơ Nhuế nháy nháy mắt, "Anh cũng chưa từng hỏi a."
Sau đó cô lại cười lên, nói: "Bây giờ không phải anh là người đầu tiên biết sao."
Giang Hàn Úc cười cười không nói gì, chỉ hỏi cô: "Chờ một buổi chiều, có đói bụng hay không?"
"Có, đói bụng lắm." Sơ Nhuế tâm tình rất tốt, bưng mặt Giang Hàn Úc hôn hôn hai cái, híp mắt cười: "Em mời anh ăn cơm, chúng ta chúc mừng một chút."
Giang Hàn Úc ôn nhu xoa tóc Sơ Nhuế nói: "Được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận