Cái gọi là thỏa hiệp của người trưởng thành đại khái chính là đều lùi một bước.
Giang Hàn Úc để cho Sơ Nhuế chọn trường cô muốn học, còn Sơ Nhuế phải đồng ý những việc ở nước ngoài mà anh sắp xếp cho cô.
Đây là kết quả sau cùng sau khi bọn họ nói chuyện.
Thật ra thì hai người bọn họ rất giống nhau, ở một phương diện nào đó bọn họ đều khăng khăng cố chấp theo ý mình.
Một đêm không ngủ, cộng thêm uống rượu làm sắc mặt Giang Hàn Úc tiều tụy trông thấy.
Sơ Nhuế đau lòng, bàn tay nhỏ bé xoa nhẹ gò má anh, cảm thụ từng góc cạnh trên gương mặt của anh.
Cô hỏi: "Tại sao anh không về nhà?"
Giang Hàn Úc nắm bàn tay nhỏ bé của Sơ Nhuế, nhắm mắt nói: "Tôi biết em sẽ trở lại."
"Nếu em không trở lại thì sao?"
"Vậy tôi vẫn sẽ ở đây đợi em, chờ em."
Nước mắt Sơ Nhuế rơi xuống, cười: "Đứa ngốc."
"Sơ Nhuế." Giang Hàn Úc mở mắt ra, ngưng mắt nhìn Sơ Nhuế vẻ mặt nghiêm túc, "Chúng ta kết hôn đi."
Hô hấp Sơ Nhuế dừng lại, đầu óc nhất thời không tiếp thu được.
"Tháng sau là sinh nhật em, chúng ta ngày đó kết hôn, có được hay không?"
Ánh mắt Giang Hàn Úc nóng bỏng, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng nhạt, "Như vậy, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau."
Anh rất chân thành, nhưng Sơ Nhuế chậm chạp thu hồi tay mình, rủ mắt xuống nửa ngày mới nói được hai chữ.
"Xin lỗi."
Cô không có cách nào cùng anh kết hôn.
Ít nhất bây giờ không được.
Đáy mắt Giang Hàn Úc ảm đạm, tràn đầy mất mát cùng bi thương.
Sơ Nhuế cắn môi không dám đối mặt với anh.
Qua hồi lâu, cô mới mở miệng giải thích: "Thời gian chúng ta quen nhau quá ngắn, em cũng chưa hiểu rõ về anh, anh cũng chưa hiểu rõ về em, chúng ta cần có thêm thời gian để tìm hiểu nhau---"
Sơ Nhuế chưa nói xong liền bị Giang Hàn Úc phủ lên người.
Nụ hôn của anh nóng bỏng không nói phải trái, như một trận mưa rào đột nhiên đổ xuống.
"Nhưng là tôi yêu em." Anh ôm cô rất chặt, vừa hôn vừa mơ hồ hỏi: "Em cũng yêu tôi, phải không?"
Sơ Nhuế không trả lời được bởi vì toàn bộ không khí của cô đều bị cướp đoạt, đầu óc mơ mơ màng màng.
"Như vậy vẫn không đủ sao...Tôi hiểu em là đủ rồi, không ai hiểu rõ em hơn tôi..."
"Tôi muốn chúng ta mãi mãi ở bên nhau---"
Quần áo ngày càng xộc xệch, Sơ Nhuế không thích loại cảm giác bị cưỡng bách này, cô nghiêng đầu bắt lấy tay Giang Hàn Úc: "Đừng...Anh đừng như vậy---"
Giọng cô không lớn nhưng ý kháng cự rất rõ ràng.
Giang Hàn Úc dừng lại.
Hai người đối mặt nhau.
Không biết qua bao lâu, Giang Hàn Úc thu tay về, chỉnh lại quần áo cho Sơ Nhuế.
Sơ Nhuế nhìn thấy sự bi thương trong mắt anh, bưng mặt anh hôn lên môi anh một cái.
Giang Hàn Úc cứng ngắc, không nhúc nhích.
Sơ Nhuế lui ra sau, nhìn vào mắt anh nói: "Em không có cự tuyệt anh, em chẳng qua là...cảm thấy chúng ta cần thêm thời gian."
"Phải bao lâu?"
"...Ít nhất, chờ em tốt nghiệp xong có được không?"
Giang Hàn Úc cúi đầu tựa vào hõm vai Sơ Nhuế, ôm cô thật chặt, nói một chữ: "Được."
Hai năm, anh có thể chờ.
Dù sao cũng đã chờ hai năm, chờ thêm hai năm nữa cũng không sao.
"Em sẽ bỏ tôi đi sao?"
Giống như trước đây anh cũng hỏi như vậy.
Thời điểm anh hỏi như vậy cho Sơ Nhuế cảm giác anh vô cùng yếu ớt.
"Em sẽ không." Cô trả lời anh.
Như vậy là đủ rồi.
Giang Hàn Úc ôm chặt Sơ Nhuế, trên miệng nở nụ cười giống như đứa trẻ được cho kẹo.
"Sơ Nhuế, tôi rất yêu em."
Hơi thở phả vào cổ cô.
"Tôi sẽ vĩnh viễn yêu em như vậy."
Sơ Nhuế vẫn đang suy nghĩ, anh đã yêu chính bản thân cô hay chưa.
Cô hy vọng là như vậy.
...!
Mùa thu đến, Sơ Nhuế cùng với chín người còn lại cùng đi Anh quốc.
London nước Anh, một thành phố cổ xưa lại hiện đại.
Đường phố muôn màu muôn vẻ, những tòa nhà cao tầng mọc như rừng, những chiếc xe buýt màu đỏ hai tầng cùng với những chiếc taxi đầu vuông màu đen đi qua các con phố, đây là một thế giới hoàn toàn mới.
Sơ Nhuế muốn ở nơi này trải qua năm ba đại học.
Thủ tục nhập học rất đơn giản, các bạn khác đều đi vào kí túc xá do nhà trường sắp xếp, chỉ có mình Sơ Nhuế mang hành lý, được người tài xế tóc vàng mắt xanh đón đi.
Giang Hàn Úc sắp xếp chỗ ở cho cô.
Cách trường học không xa, là một căn nhà nhỏ độc lập.
Người giúp việc là một phụ nữ trung niên người Trung Quốc đã sống ở đây nhiều năm, biết làm đồ ăn quê hương, tay chân nhanh nhẹn, một mình làm được tất cả việc nhà.
Trừ khoảng thời gian đầu có chút chưa thích ứng, có thể nói bây giờ Sơ Nhuế đã quen với nhịp sống nơi đây.
Nhưng cô vẫn nhớ nhà, nhớ Giai Âm, nhớ Giang Hàn Úc.
Mấy tháng sau.
London mùa đông giá rét, mưa rơi làm nhiệt độ càng thấp hơn, gió thổi quét qua gò má lạnh buốt.
Sơ Nhuế về nhà hơi trễ.
Hôm nay là sinh nhật của bạn học cũng qua đây trao đổi sinh, mấy người bọn họ tìm một quán ăn cùng nhau chúc mừng sinh nhật.
Sơ Nhuế về nhà, dì giúp việc đã về nhà rồi, cô gấp cây dù đi mưa để ở cửa.
Trong nhà yên tĩnh trống trải, tiếng mưa rơi bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Chuông điện thoại vang lên, Sơ Nhuế nhìn thấy tên người gọi đến, vui vẻ nhận điện thoại.
"A lô."
"Về rồi sao?"
"Đúng vậy, làm sao anh biết, em vừa mới về đến nhà."
Bên kia điện thoại, âm thanh Giang Hàn Úc nhàn nhạt nói: "Hơi trễ."
Sơ Nhuế khom người đổi giày, sau đó đi phòng bếp rót một ly nước uống.
"Hôm nay em cùng bạn học ra ngoài tụ tập nên về muộn một chút xíu."
"Ừ, có mệt hay không?"
"Em không mệt." Sơ Nhuế đặt ly ở máy uống nước tự động, rót cho mình một ly nước ấm.
Cô uống một ngụm, hỏi Giang Hàn Úc: "Khi nào anh rảnh rỗi a..."
"Thế nào?"
"Cũng không có gì, chỉ là...nhớ anh."
Lần trước gặp anh đã là chuyện của hai tháng trước.
Hai tháng trước anh đã tới một chuyến, nhưng là đi công tác, bọn họ cũng không có nhiều thời gian ở bên nhau.
Nghe được Sơ Nhuế nói nhớ mình, giọng Giang Hàn Úc nhiều thêm ý cười rõ ràng.
"Để tôi kêu thư ký đặt vé ngày mai bay."
Sơ Nhuế sửng sốt một chút, lập tức nói: "Anh không cần đặc biệt tới vì em---"
Nơi này không phải Tây Lâm, không phải đi mấy tiếng là có thể đến được.
Cô không muốn làm anh thêm bận bịu.
"Tôi cũng rất nhớ em." Giọng nói anh vô cùng vững chắc.
Bên đây London đang mưa thì bên thành phố Giang bầu trời đang tỏa nắng ấm mùa đông.
Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất, người đàn ông tay phải cầm điện thoại để bên tai, tầm mắt lại dừng trên hình ảnh trong màn hình máy tính.
Trong băng ghi hình, cô gái cầm ly nước, đôi mắt cong cong đang cười cùng anh nói chuyện.
Anh thật sự rất nhớ cô.
Mỗi ngày đều nhìn cô như vậy, không hề đủ.
...!
Hôm sau là ngày nghỉ, Sơ Nhuế ngủ thẳng một giấc.
Dì giúp việc gọi cho Sơ Nhuế báo hôm nay có việc nên xin nghỉ, buổi trưa sẽ có người đến sửa đường ống nước.
Đến trưa, chuông cửa vang lên.
Sửa đường ống nước cũng không phức tạp, hai người thợ rất nhanh đã hoàn thành công việc.
Trước khi đi ông chú người Anh khen Sơ Nhuế là một cô gái có ý thức an toàn rất cao.
Sơ Nhuế không hiểu lắm, chỉ nghĩ người ta hài hước mà thôi, tiễn người đi rồi cô vẫn còn hơi khó hiểu.
Không nghĩ nữa, cô đi nấu mì ăn.
Đang nấu nước, nước nóng tràn ra ngoài, Sơ Nhuế vội vàng cầm vải đi lau, ngón tay không cẩn thận đụng phải thành nồi nóng bỏng.
Cô đau đến rụt tay về, tắt bếp, mở vòi nước dùng nước lạnh xả vào ngón tay.
Lúc này, di động ở phòng khách reo lên.
Sơ Nhuế đóng vòi nước lại, đi nhanh tới nghe điện thoại.
Thấy là Giang Hàn Úc gọi điện tới, cô nhận điện thoại, giọng nói mang theo mấy phần ủy khuất.
"Trong ngăn kéo có hòm thuốc, chắc sẽ có thuốc bỏng."
Giang Hàn Úc không có hỏi Sơ Nhuế chuyện gì xảy ra, vừa mở miệng liền nói câu này.
Sơ Nhuế chưa kịp nói chuyện, trái tim ủy khuất bị đè xuống, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
"Anh...làm sao biết..."
"Em đi bôi thuốc trước đi."
Giọng nói Giang Hàn Úc trấn định, nhưng Sơ Nhuế càng thấy kỳ quái, không khỏi nhớ tới lời ông chú người Anh nói lúc nãy.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, xem từng ngóc ngách, âm thanh run rẩy: "Anh nhìn thấy em?"
Giang Hàn Úc yên lặng mấy giây, sau đó nói: "Lát nữa tôi sẽ ra sân bay, chúng ta rất nhanh là có thể gặp nhau."
"---Anh vẫn chưa trả lời em, anh có phải là nhìn thấy em hay không?"
Nếu không anh làm sao biết cô bị bỏng tay---
Còn có, trước kia mỗi lần cô về đến nhà, anh đều đúng lúc gọi điện thoại tới.
Suy nghĩ lại, Sơ Nhuế cảm giác sống lưng toát mồ hôi lạnh.
"Anh giám sát em sao?"
Cô hy vọng Giang Hàn Úc trả lời là không có, nhưng anh lại yên lặng không nói.
Sơ Nhuế đã đoán được câu trả lời.
Cô run rẩy cúp điện thoại, lần nữa ngẩng đầu nhìn bốn phía quanh trần nhà, cảm thấy không thể tin được, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Gần nửa năm, cô ở nơi này gần nửa năm cũng không có để ý.
Trong suốt mấy tháng, mỗi khi cô ra ngoài sẽ luôn nhận được tin nhắn của Giang Hàn Úc, nói cô đi đường cẩn thận.
Về nhà muộn, cũng sẽ nhận được điện thoại của Giang Hàn Úc.
Cô luôn nghĩ những việc này là thần giao cách cảm---
Hóa ra không phải vậy.
Sơ Nhuế bất lực ngồi thụp xuống trên ghế sofa, cảm thấp không thở nổi.
Thật đáng sợ, có phải bây giờ cô làm gì Giang Hàn Úc cũng đều nhìn thấy.
Nghĩ như vậy, Sơ Nhuế không còn cách nào có thể ở lại căn nhà này nữa.
Mặc kệ bên ngoài đang mưa, Sơ Nhuế cầm ô đi thẳng ra ngoài.
Cô gấp gáp muốn tìm một nơi để thở, nhưng phố lớn hẻm nhỏ xa lạ, dòng xe lui tới nhộn nhịp càng làm cô cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng.
Sơ Nhuế run rẩy đứng che dù trong mưa đông.
Cô giống như xuất hiện ảo giác, cảm thấy những người qua đường đang nhìn chằm chằm mình.
Điện thoại di động trong túi đổ chuông liên hồi, Sơ Nhuế mờ mịt lấy ra chậm chạp không dám nhận.
Là Giang Hàn Úc gọi đến.
Sơ Nhuế nhìn màn hình điện thoại, gió thổi làm nước mưa dính đầy trên màn hình.
Người qua đường vội vã vô tình va phải cô làm điện thoại trong tay rơi xuống, rơi vào vũng nước bên cạnh.
Điện thoại bị chìm ngập trong nước, màn hình vẫn còn đang sáng, tiếng chuông vẫn liên tục không ngớt.
.