Giang Hàn Úc tin tưởng Sơ Nhuế sẽ trở lại.
Đồ đạc của cô còn ở trong phòng, cô không có mang đi, làm sao có thể sẽ không quay trở lại.
Nước hoa hắn tặng cô vẫn xếp ngay ngắn trên bàn trang điểm, các loại mỹ phẩm cũng sắp xếp gọn gàng, cô không thường xuyên dùng.
Nhưng hắn cảm thấy cô không cần dùng cũng đã rất đẹp.
Trong tủ đều là quần áo mà hắn mua cho cô, từ đồ mùa xuân đến đồ mùa đông, cô đều nói là rất thích, đồ cô thích như vậy làm sao lại không mang đi chứ?
Còn có đôi giày cao gót kia, cho dù bị mài chân nhưng cô vẫn đi, bởi vì là hắn tặng cô.
Ngay cả một đôi giày cao gót dù mài chân nhưng cô vẫn nguyện ý đi, cô làm sao sẽ tàn nhẫn như vậy, bỏ lại hắn mà đi.
Giang Hàn Úc thật không tin Sơ Nhuế cứ đi như vậy.
Hắn ngồi cô độc trong phòng ngủ trống trải, chịu đựng sự yên tĩnh đến ngột ngạt.
Hắn còn nhớ cái đêm khuya trước khi cô đi kia, cô nói một tuần sau sẽ trở lại.
Cô không phải người sẽ nói dối.
Lòng cô mềm yếu như vậy, biết rõ ràng nếu không có cô hắn sẽ chết, cô làm sao có thể rời bỏ hắn.
Một tiếng sấm rền vang khắp chân trời.
Mùa mưa ở thành phố Giang sắp tới.
Mùa mưa bão sắp tới.
Đôi mắt Giang Hàn Úc chết lặng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, giống như một người vô hồn.
Hắn nắm chặt chiếc nhẫn mà Sơ Nhuế gửi tới trong lòng bàn tay, góc cạnh của kim cương đâm vào lòng bàn tay, nhưng hắn không cảm thấy đau.
Hắn đã quên cái gì gọi là đau.
Khi ánh sáng sinh mệnh duy nhất tiêu tán, hắn trở thành một cái xác không hồn, trừ trái tim vẫn còn đập, không còn cái gì chứng minh hắn còn sống.
Gió bão điên cuồng nổi lên ở Nam Lộc đảo.
Lúc Sơ Nhuế cập bến lên đảo chân trời đã tối.
Chuyến tàu cô đi là chuyến cuối cùng, mùa mưa tới, sóng lớn bất thường làm tàu thuyền không thể đi lại.
Trung tâm vận chuyển hành khách không có nhiều người, mặc dù là vào mùa du lịch nhưng vì nguyên nhân thời tiết nên không thích hợp đến để du lịch.
Ở trong phòng chờ phần lớn đều là ngư dân nơi đây.
Chân trời đen nghìn nghịt, báo hiệu sắp có một trận mưa lớn.
Sơ Nhuế đẩy rương hành lý của mình, vừa ra khỏi trung tâm, không ít tài xế taxi liền xông tới hỏi cô đi chỗ nào.
Sơ Nhuế cũng không biết mình nên đi đâu.
Đảo Nam Lộc bây giờ đã khác hoàn toàn với mười mấy năm trước.
Khi đó nơi này là một hòn đảo nghèo khó vắng vẻ, hầu hết người trên đảo đều đánh cá kiếm sống.
Sau đó nơi này bị chính phủ đổi thành điểm du lịch, phần lớn cư dân lúc trước đều rời đi.
Trải qua mấy năm sửa đổi, hòn đảo nghèo khó đổi mới rực rỡ, cùng với mười mấy năm trước như hai nơi khác nhau.
"Cô gái, đi đâu?"
"Cô gái, tới tới tới lên xe, đảm bảo đưa cô đến nơi an toàn."
"Ai cô gái tới đi xe tôi---"
...
Các bác tài xế cũng quá nhiệt tình, Sơ Nhuế một đường từ chối, khó khăn đi qua chỗ bọn họ, đi đến một bãi đất trống.
Gió thật to, cây cối bên đường bị gió thổi làm cành lá tan tác, tóc Sơ Nhuế cũng bị thổi loạn.
Cô lấy điện thoại ra tra những khách sạn nhà nghỉ gần đây.
Trước khi tới đây Sơ Nhuế đã tìm một vài nhà nghỉ, ban đầu cô đặt phòng nhưng vì nguyên nhân bên nhà nghỉ nên đã bị hủy.
Bây giờ cô lần nữa tìm một nhà nghỉ giá cả thích hợp, tiến lên mấy bước gọi một chiếc taxi.
Dân túc cách cũng không xa, xe rất nhanh đã đến.
Bảng hiệu "Gia Gia Dân Túc" bốn chữ to rất dễ thấy, nhà gỗ mang phong cách Nhật Bản, trang trí đơn giản tao nhã.
Ở trước cửa vào, Sơ Nhuế chú ý đến cái bảng đen nhỏ, trên đó viết thông báo tuyển người.
Sơ Nhuế nhìn sơ qua một chút sau đó xách hành lý đi vào.
Bên ngoài trời đã tối đen, tiếng sóng biển bị ngăn cách ở ngoài cửa, bên trong nhà nghỉ rất an tĩnh, đèn treo trên trần nhà bị gió thổi vào lắc lư.
Sơ Nhuế nhìn ngắm bốn phía, không thấy người nào, chậm rãi đi đến trước quầy lễ tân mới dần dần thấy cái đầu nhỏ bị quầy che khuất.
Là một nam sinh, mặc áo phông màu trắng, trông rất sạch sẽ.
Tai đeo airpods đang ngồi chăm chú chơi game.
"Xin chào." Sơ Nhuế đứng trước quầy lễ tân, lễ phép lên tiếng.
Nhưng người nam sinh tựa hồ không nghe được, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Sơ Nhuế không thể làm gì khác hơn là lại gọi một tiếng: "Xin chào, tôi muốn nghỉ lại ở đây."
Nam sinh lúc này mới nghe thấy, theo bản năng ngẩng đầu, trong nháy mắt ngơ ngác, đôi mắt đẹp trợn to.
Sau đó đột nhiên đứng lên, hốt hoảng tháo tai nghe xuống cầm điện thoại vứt xuống trên bàn.
Cậu nhìn có chút mất tự nhiên, lỗ tai đỏ một mảng.
Sơ Nhuế không biết tại sao cậu lại phản ứng lớn như vậy, nói lại một lần nữa: "Xin chào, tôi muốn nghỉ lại ở đây."
"À à à----làm cư trú----" Nam sinh gãi đầu một cái, lập tức ngồi xuống cầm con chuột làm việc trên máy tính.
Sơ Nhuế nhìn cậu ta tuổi không lớn lắm, không khỏi hỏi: "Cậu là ông chủ ở đây sao?"
"----Không phải----Nhưng cũng không khác biệt lắm, ông chủ là ông nội tôi, gần đây ông nội tôi không khỏe không thể để ý chuyện ở đây nên tôi đến trợ giúp.
Bây giờ ở đây chỉ có một mình tôi."
Nam sinh vừa nói, sau đó hỏi Sơ Nhuế: "Cái đó...Chị, cái số đuôi 3121 trước mặt này là chị sao?"
Sơ Nhuế gật đầu một cái, "Đúng vậy."
"Được, phiền chị cho em mượn thẻ căn cước."
Sơ Nhuế lấy thẻ căn cước từ trong túi xách ra đưa cho cậu.
Người nam sinh giúp cô làm thủ tục cư trú nhưng ánh mắt không tự chủ nhìn Sơ Nhuế, trên mặt vô cùng cẩn thận chú ý.
Sơ Nhuế không chú ý đến, cô đang suy nghĩ một chuyện khác.
Nam sinh làm xong thủ tục, đứng lên trả thẻ căn cước cho Sơ Nhuế, tay có chút run run.
Cậu rất khẩn trương, lại có chút kích động, chớp mắt nhìn Sơ Nhuế: "Chị, chị không nhớ ra em sao?"
Sơ Nhuế hơi sửng sốt một chút.
Nhìn gương mặt trước mắt này kỹ một chút, hình như...không có ấn tượng gì.
"Mùa đông mấy năm trước, chúng ta gặp nhau----" nam sinh nhìn Sơ Nhuế có vẻ không nhớ cậu liền không ngừng bận rộn nhắc nhở, "Trạm xe ở Tây Lâm, em nhặt được thẻ căn cước của chị."
Mùa đông mấy năm trước...
Sơ Nhuế nhớ ra rồi.
Là năm thứ hai đại học khi cô trở về thành phố Giang, gặp cậu ta ở trạm xe.
"Hóa ra là cậu." Sơ Nhuế cười lên, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.
"Đúng vậy, là em, em đã thi cao khảo xong, bây giờ đang học đại học."
Cậu phỏng đoán có lẽ Sơ Nhuế cũng không nhớ tên cậu, liền tự giới thiệu mình lần nữa: "Em là Diệp Tư Dữ."
"Chị, chị tới đây du lịch sao? Một mình sao?"
"Chị muốn ở đây mấy ngày?"
Đối mặt với một chuỗi câu hỏi của Diệp Tư Dữ, Sơ Nhuế há miệng một cái, không trả lời, ngược lại cô hỏi: "Cậu đang tuyển nhân viên sao?"
Thành phố Giang mưa như trút nước liên tục mấy ngày.
Chuyến bay của Hoắc Quân Xuyên bị trễ nãi một hồi lâu, phải hạ cánh ở thành phố lân cận sau đó chạy xe về thành phố Giang.
Giang Hàn Úc mấy ngày trước phải nằm viện.
Là trợ lý báo cho hắn biết.
Hoắc Quân Xuyên không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy tới bệnh viện, hỏi trợ lý, trợ lý cũng cũng không rõ, chỉ nói: "Mấy ngày trước, Giang tổng ngất xỉu khi đang họp, đưa đến bệnh viện bác sĩ nói là do không ăn uống gì dẫn đến ngất xỉu.
Là hai ngày trước, tình hình của Giang tổng hình như không được tốt lắm, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì..."
"Vậy sao mấy người không báo cho tôi ngay! Tình hình bây giờ như thế nào?"
Hoắc Quân Xuyên vừa tức vừa gấp, sải bước đi vào phòng bệnh, trợ lý nhanh chóng đi theo: "Hai ngày này Giang tổng không ăn uống gì, đều chỉ truyền dịch dinh dưỡng."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trợ lý không có theo vào, đứng ở cửa, cũng đóng cửa lại.
Nhịp bước của Hoắc Quân Xuyên cũng dừng ở cửa.
Dưới ánh đèn, người bệnh nằm trên giường kia trên mặt không có chút huyết sắc nào, gương mặt gầy gò, dịch dinh dưỡng từng giọt từng giọt truyền vào tĩnh mạch.
Hoắc Quân Xuyên dừng lại một chút, cẩn thận gọi: "Anh họ?"
Không có phản ứng.
Anh đến gần giường bệnh, cách rất gần mới nhìn thấy ánh mắt chết lặng yếu ớt của Giang Hàn Úc, không biết đang nhìn cái gì.
Đáy mắt Giang Hàn Úc không có ánh sáng, tối om om như một cái đầm nước lọng.
Tay phải đang truyền dịch, còn tay trái giống như đang siết thứ gì.
Hoắc Quân Xuyên cầm tay trái của anh lên, anh lập tức nắm chặt đầu ngón tay, kháng cự thu tay về giống như sợ bị ai cướp đi đồ của anh.
Là một chiếc nhẫn.
Hoắc Quân Xuyên nhìn nhanh một cái, thấy được.
Là chiếc nhẫn.
"Anh họ, anh sao rồi?"
Giang Hàn Úc không có nhìn hắn, có vẻ cũng không nghe được lời nói của hắn.
Tử khí trầm trầm.
Hoắc Quân Xuyên sợ hãi.
Lần cuối thấy Giang Hàn Úc như vậy là nhiều năm về trước.
Khi đó Giang Hàn Úc vừa được cứu từ chỗ bọn bắt cóc, lúc đó anh cũng giống như vậy, không nói lời nào, nằm trong bệnh viện không nhúc nhích.
Hồi đó mẹ Hoắc Quân Xuyên bảo hắn thường xuyên đi thăm anh họ, trò chuyện với anh nhiều một chút.
Nhưng mỗi lần hắn đi, anh họ đều không để ý đến hắn.
Mấy lần sau, hắn náo loạn tính khí con nít, không chịu lại đi mặt nóng áp mông lạnh.
Nhưng mẹ hắn khuyên: "Quân Xuyên, anh họ con không phải không để ý con, mà là anh bị bệnh."
Hoắc Quân Xuyên khi ấy còn nhỏ, không hiểu: "Anh ấy chỗ nào bị bệnh? Con không nhìn thấy anh ấy bị bệnh chỗ nào cả?"
"Bệnh này không nhìn thấy được, anh họ con bị bệnh trong lòng.
Con nên bên cạnh anh thật tốt, chiếu cố anh họ, cũng nói chuyện với anh nhiều một chút, để cho anh họ mau chóng khỏe lại, biết không?"
Những lời của mẹ hắn năm đó vẫn còn văng vẳng bên tai, những năm này Hoắc Quân Xuyên đều làm như vậy.
Mà mấy năm này Giang Hàn Úc cũng đã sống giống như người bình thường, nhất là hai năm này.
Nhưng rốt cuộc tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Chiếc nhẫn-----
Hoắc Quân Xuyên nghĩ đến chiếc nhẫn vừa mới nhìn thấy, nghĩ tới Sơ Nhuế.
"Anh họ, chị dâu cô ấy..."
Nhắc tới Sơ Nhuế, ánh mắt Giang Hàn Úc rốt cuộc có chút biến hóa, anh đau xót cười: "Cô ấy đi rồi."
Hoắc Quân Xuyên khiếp sợ, há hốc mồm nói không ra lời.
Hai năm này tình cảm của bọn họ tốt vô cùng, làm sao lại...
"Đi là ý gì? Hai người...chia tay?"
Tay trái Giang Hàn Úc siết chặt, ánh mắt vẫn cứng ngắc nhìn trần nhà, anh đang cười.
"Là tôi bức cô ấy đi."
"Cô ấy không chịu nổi tôi, mới đi, nhất định là như vậy."
Miệng anh cười nhưng khóe mắt lại chảy xuống giọt lệ.
Anh nhắm hai mắt lại, che giấu đi sự yếu ớt.
Cô tại sao không thể cho anh một cơ hội, anh sẽ thay dổi, tại sao lại vô tình như vậy nói đi liền đi...
Tại sao....