Thời điểm đó đến nay cũng đã trôi qua trọn vẹn một năm, trong vòng một năm nay Trình Ngữ Yên đã chính thức ký hợp đồng nghệ sĩ cùng với Chung Thiên Kỳ.
Nhưng vấn đề lớn nhất là công ty giải trí của anh lại nằm ở Long Quốc không phải M Quốc bắt buộc Trình Ngữ Yên phải về đó hoạt động.
Mặc dù ban đầu cô có chút do dự nhưng rồi Trình Ngữ Yên cũng quyết định cùng Chung Thiên Kỳ trở về Long Quốc.
Chuyến bay của cô sắp cất cánh Trình Ngữ Yên nhìn cha mẹ cùng hai người anh mỉm cười chào tạm biệt rồi cùng Chung Thiên Kỳ đi lên máy bay.
Vì lo lắng con gái mệt mỏi nên ông bà Trình Gia sớm đã đặt vé hạng thương gia cho cô, Chung Thiên Kỳ cũng đã đặt sẵn cho cô một vé hạng thương gia để cha mẹ Trình bớt lo lắng.
Ngồi trên máy bay cô lưu luyến nhìn cảnh tượng đất nước M thông qua cửa kính máy bay.
“Em đói chưa? Trên máy bay có rất nhiều thức ăn… cần gì cứ gọi tiếp viên là được.”
Trình Ngữ Yên mỉm cười cảm ơn rồi nhắm mắt dưỡng thần, một năm đã trôi qua.
Tình cảm của cô dành cho Ngụy Tần đã phai dần theo tháng năm, nhưng ai có thể quên đi được tình cảm mình mười năm dành cho nam nhân kia…
Chỉ mới chợp mắt một tí mà máy bay đã đáp cánh xuống sân bay Tân Long ở Long Quốc, Chung Thiên Kỳ đánh thức cô dậy cả hai cùng xuống máy bay nhận hành lý.
Xách hành lý trên tay Trình Ngữ Yên nhìn khu sân bay quen thuộc vào một năm trước, hoài niệm thật lâu rồi cũng hít một hơi đi theo sau Chung Thiên Kỳ.
Đột nhiên cô bị một lực kéo về phía sau, hoàn toàn được ôm vào lòng của một nam nhân khác.
Một mùi hương quen thuộc sộc vào mũi, hương nước hoa Oải Hương được chính cô đặc chế vào hai năm trước.
Trình Ngữ Yên dường như biết được nam nhân đang ôm lấy mình là ai liền vội đẩy hắn ra, muốn rời đi những lại bị giữ tay lại.
“Ngữ Yên… là em đúng không?”
Chất giọng nam nhân run run, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng vô tình siết chặt lại.
Trình Ngữ Yên nhíu mày khó chịu hất bàn tay kia ra.
“Xin lỗi, anh nhầm rồi tôi tên Trình Tư.”
Dứt lời cô gạt tay hắn ra muốn quay người đi nhưng lại bị Ngụy Tần ôm lấy từ sau lừng.
“Không… em là Ngữ Yên, người mà tôi yêu…”
Trình Ngữ Yên như cứng đờ trước lời đường mật của Ngụy Tần, trái tim cô bất giác đập liền hồi.
Bản thân không cho phép chính mình một lần nữa thích lại Ngụy Tần muốn đẩy hắn ra thì cả hai nhanh chóng đã bị tách ra nhờ Chung Thiên Kỳ.
Chung Thiên Kỳ che chắn cho cô: “Xin hỏi vị tiên sinh này có quen biết với vị hôn thê của tôi sao?”
Nghe ba từ “vị hôn thê.” Trong lời nói của Chung Thiên Kỳ khiến sắc mặt của hắn trở nên tối sầm, tức giận quát: “Nói láo.”
Ngụy Tần nhìn cô chậm chạp nói: “Lời của hắn nói là thật sao…”
Nhìn vào ánh mắt đau lòng của hắn, Trình Ngữ Yên không khống chế được con tim mà cảm thấy thắt lại.
Cô nhắm mắt lại quay về hướng khác không muốn nhìn nam nhân trước mắt một giây phút nào, Ngụy Tần như chết lặng trước phản ứng của cô.
Hắn tức giận lao đến bồi cho Chung Thiên Kỳ một cú đấm: “Tiểu Yên! Em hoàn toàn bị hắn lừa rồi! Chung Thiên Kỳ nổi tiếng gian xảo, đào hoa ngàn dặm không có chuyện hắn sẽ chung thủy với em được…”
Anh bị đánh cho một cú mà ngã về sau liền được cô đỡ lại, thấy thái độ thái quá của Ngụy Tần.
Trình Ngữ Yên liền cho hắn một cái tát: “Đủ rồi, những chuyện khi xưa coi như trả lại hết những khoảng thời gian bạn bè của chúng ta, bây giờ không ai nợ ai nữa cũng đừng làm phiền tôi.”
Ngụy Tần nhận được cái tát từ người mình thương, trái tim đau đớn khôn nguôi.
Hắn lẳng lặng nhìn cô dắt tay người đàn ông khác rời đi mà không thể buông một lời oán trách.
Một năm qua sống không có Ngữ Yên bên cạnh tựa như một địa ngục với hắn, hắn nhớ người con gái kia.
Nhớ người con gái luôn nở nụ cười trấn an hắn, nhớ ánh sáng cứu rỗi cho cuộc đời đầy tăm tối của hắn.
Hôm nay Ngụy Tần vừa mới trở về Long Quốc sau một chuyến công tác, hắn vô tình thấy một người giống hệt cô, tưởng chừng như bản thân nhìn nhầm những hắn hoàn toàn nghe rõ nam nhân kia đã gọi tên cô.
Khoảnh khắc nhận định được người trước mắt là Trình Ngữ Yên, bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong thâm tâm hoàn toàn bùng nổ.
Hắn vội vã chạy đến bên thiếu nữ, rũ bỏ toàn bộ khí chất trên người lao đến muốn ôm thiếu nữ vào lòng.
Để rồi nhận được một cái ngã đau đớn.
“Trình Ngữ Yên, em thật sự muốn rời bỏ tôi…sao?”
Nhìn bóng lưng khuất xa dần Ngụy Tần im lặng một lúc, nhấc điện thoại lên: “Ngữ Yên đã trở lại Long Quốc, mau chóng điều tra toàn bộ tin tức của cô ấy.”
Dù không thể vinh quang đứng bên cạnh em, được em yêu thương… tôi nguyện làm tấm bia lớn âm thầm bảo vệ và để cho em dựa dẫm…
“Tiểu Yên Yên…”