Nguy Rồi! Nữ Tổng Tài Tuyệt Sắc Mang Con Ép Tôi Ăn Bám


Tần Nặc về nhà liền bắt đầu nấu ăn.


Khi Hạ Khinh Nhan trở về, thấy Tần Nặc đang tươi cười nói: “Vợ ơi, tan làm rồi à? Vào ăn cơm nào.



Ba bé con cũng nghiêm túc nhìn cô.


Hạ Khinh Nhan đặt tập tài liệu xuống, bước nhanh đến bên Tần Nặc: “Chúng ta cần nói chuyện.



Tần Nặc gật đầu, dặn dò ba cô bé một chút rồi theo Hạ Khinh Nhan vào thư phòng.


Hạ Khinh Nhan đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay anh làm gì?”

Tần Nặc không định giấu giếm, đáp ngay: “Mặt nạ!”

Hạ Khinh Nhan nhíu mày: “Một người đàn ông đi làm mấy thứ đó làm gì?”

Tần Nặc: “Anh đã nói rồi, là để nuôi em.



Hạ Khinh Nhan: “Anh…”

Cô nhất thời không biết phải nói gì.


Người này sao lúc nào cũng thốt ra mấy câu ngọt ngào vậy chứ.


Thật là hết nói nổi.


Kỳ lạ là mỗi lần nghe, cô lại cảm thấy vô cùng…

Hạnh phúc!

Hạ Khinh Nhan không dám tin vào cảm giác của mình.


Cô hít một hơi sâu, cố kìm nén cảm xúc trong lòng.


“Làm mặt nạ kiếm được tiền sao?”

Tần Nặc: “Được chứ, yên tâm đi, mặt nạ của anh không phải loại bình thường đâu!”

Dù sao thì.


Đó là công thức bí truyền của hệ thống mà!

Hạ Khinh Nhan thoáng ngạc nhiên.


Tần Nặc nói với vẻ rất tự tin, cảm giác tự tin ấy khiến cô thấy cả người anh như đang tỏa sáng.


Cái sức hút đáng chết này!

Hạ Khinh Nhan vội cúi đầu, tránh nhìn anh.


Giọng nói đầy ý cười của Tần Nặc vang lên bên tai: “Hay là… em thử nhé?”

Nói rồi, anh lấy hộp mặt nạ ra: “Anh mang về hai lọ, định cho các bé thử, nhưng mà mặt nạ trẻ em thì người lớn chắc cũng dùng được!”

“Nào nào, em đi tẩy trang đi, để anh thoa cho.



Hạ Khinh Nhan sững lại.



Ban đầu cô định từ chối.


Nhưng không hiểu sao, lời đến miệng cô lại nuốt xuống.


Cứ như có ma xui quỷ khiến, cô bước vào phòng tắm, tẩy trang.


Khi Tần Nặc đi vào, anh thấy Hạ Khinh Nhan với gương mặt mộc.


Mái tóc cô xõa tự nhiên ra sau.


Gương mặt không trang điểm bớt đi nét sắc sảo, thêm vào vẻ dịu dàng.


Khoảnh khắc ấy.


Lòng Tần Nặc thoáng rung động.


Kiếp trước, Khinh Nhan khi không trang điểm chính là trông như thế này.


Chỉ là khi đó cô để tóc ngắn.


Nhìn mãi, anh như đắm chìm trong đó.


Ba bé con ngồi không xa, tò mò nhìn ba và mẹ.


Hạ Khinh Nhan cũng cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Tần Nặc.


Cô hơi sững người.


Không hiểu sao, tim cô lại đập nhanh một nhịp.


“Anh… nhìn gì vậy?”

Tần Nặc lúc này mới sực tỉnh.


Chưa kịp trả lời, thì Hạ Khả Khả đã reo lên: “Ba thấy mẹ xinh quá đó~~”

“Ba yêu mẹ mà~~”

“Trên ti vi toàn diễn như vậy mà~~”

Hạ Quả Quả và Hạ Noãn Noãn gật đầu liên tục, tỏ ý tán đồng.


Hạ Khả Khả nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: “Trên ti vi ba còn hôn mẹ nữa cơ!~”

“Ba ơi, ba hôn mẹ đi~~”

Hạ Khinh Nhan: …

“Khả Khả!”

“Từ nay cấm xem ti vi!”

Đúng là học linh tinh ở đâu không biết!

Tần Nặc chỉ bật cười.


Anh quay lại, âm thầm giơ ngón cái với Hạ Khả Khả.


Đúng là chiếc áo bông nhỏ hiểu lòng ba!

Đặc biệt là khi thấy dáng vẻ bối rối của Hạ Khinh Nhan, Tần Nặc càng chắc chắn.


Người phụ nữ này trong lòng có anh.


Nếu không thì…

Sao lại ngại ngùng đến thế chứ?

Thế là.


Anh cầm hộp mặt nạ, từng bước tiến lại gần Hạ Khinh Nhan.


Cô giật mình, lùi về sau một bước.


“Anh… anh định làm gì?”

Anh ấy sẽ không thực sự định hôn mình chứ?

Trời ơi!!

Điên rồi điên rồi!

Cả thế giới này đều điên mất rồi!

Hạ Khinh Nhan vừa căng thẳng vừa nghĩ xem có nên gọi bảo vệ không, và nếu gọi, liệu lúc bảo vệ tới thì mình đã bị hôn rồi không.


Đang nghĩ ngợi, Tần Nặc đã đến trước mặt cô.


Cô chưa kịp phản ứng.


Chỉ biết trừng lớn mắt: “…”

Tần Nặc bật cười.


Khinh Nhan thế này, đáng yêu quá đi mất?

Nhưng mà.


Không thể nóng vội.


Nếu không vị Tổng giám đốc lạnh lùng nổi tiếng này mà đuổi khéo thì hỏng bét.


Vậy nên.



Khi chỉ còn cách Hạ Khinh Nhan nửa bước chân.


Tần Nặc dừng lại.


Dưới ánh mắt hoảng hốt của cô, anh đưa lọ mặt nạ ra: “Không phải định đắp mặt nạ sao? Thử đi.



Hạ Khinh Nhan: …

Tên này thật là!

Làm cô muốn đứng tim.


Cô thở phào nhẹ nhõm: “Thử thì thử!”

Nói xong, cô quay lại phòng tắm, cẩn thận thoa mặt nạ lên da.


Mặt nạ vừa chạm vào, cảm giác mát mẻ lan tỏa, đem lại sự dễ chịu từ làn da.


Hương trái cây nhè nhẹ càng khiến cô thấy an tâm.


Hạ Khinh Nhan thoáng sững lại.


Cảm giác này khá là dễ chịu.


Khoảnh khắc ngẩn ngơ ấy lại lọt vào mắt của Tần Nặc, người đứng bên ngoài.


Anh mỉm cười: “Có cần anh giúp em thoa không?”

“Không cần!” Hạ Khinh Nhan đáp ngay, như thể rất hồi hộp.


Ai ngờ.


Tần Nặc lại cười khẽ: “Vừa nãy, em tưởng anh định làm gì sao?”

Hạ Khinh Nhan: …

Đúng là nhắc trúng chỗ đau.


Cô mặc kệ Tần Nặc, tiếp tục thoa mặt nạ.


Thoa xong, cô điềm nhiên bước ra ngoài.


Lọ mặt nạ bùn hương táo trẻ em có màu xanh, nhìn rất đáng yêu.


Thấy cô sắp bước qua, Tần Nặc liền nắm lấy tay cô kéo lại.


Hạ Khinh Nhan thoáng giật mình: “Anh…”

Tần Nặc giơ tay, nhẹ nhàng chạm lên tóc cô: “Đừng nhúc nhích, em bị dính lên tóc rồi này.



Hạ Khinh Nhan không dám động đậy.


Lúc này.


Cô và Tần Nặc đứng ở khung cửa phòng tắm, khoảng cách cực kỳ gần.


Chóp mũi cô gần như chạm vào lồng ngực anh.


Hương thơm nam tính từ người anh phảng phất quanh mũi.


Hạ Khinh Nhan nhận ra mình không hề khó chịu với mùi hương này.


Ngược lại, còn thấy thích nữa.


Trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ: Lồng ngực này, chắc là rất ấm áp?

Ý thức được điều đó, Hạ Khinh Nhan vội lắc đầu.


Chắc chắn mình bị điên rồi!


Sao lại nghĩ lung tung thế này…

“Sao vậy?”

“Không có gì.



Cô cố chấp không nói.


Nhưng Tần Nặc đã thấy rõ tất cả.


Cô gái nhỏ này, sớm muộn cũng là của anh thôi.


Sau khi lau sạch mặt nạ dính trên tóc, anh mới buông Hạ Khinh Nhan ra.


Cô không dám nhìn anh thêm, đi thẳng đến sofa ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.


Cảm giác lành lạnh trên mặt ngày càng dễ chịu.


Hạ Khinh Nhan chưa bao giờ đắp loại mặt nạ nào thoải mái đến vậy.


Hương trái cây dịu nhẹ cũng làm tan biến hết mệt mỏi sau một ngày dài.


Hạ Khinh Nhan cảm thấy thật khó hiểu.


Nhất định là ảo giác của mình thôi.


Mười lăm phút sau, cô đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt nạ.


Ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, cô sững sờ.


Làn da sáng mịn hơn hẳn lúc trước.


Hơn nữa.


Cảm giác khi chạm vào da rất mềm mại.


Giống như…

Giống như da em bé vậy.


Với một người có da không tốt nhưng thường xuyên phải giao thiệp xã hội như cô.


Hạ Khinh Nhan đã từng dùng không ít sản phẩm dưỡng da đắt tiền.


Nhưng chưa loại nào đem lại cho cô cảm giác thế này.


Thật sự quá tuyệt vời.


Những tia mạch máu nhỏ trên da trước kia cũng biến mất.


Hạ Khinh Nhan tràn đầy kinh ngạc.


Tần Nặc đứng bên cạnh nhìn cô: “Sao rồi? Có tốt không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận