Ngụy Thiếp

Sau khi chậu than bị rút khỏi sân không bao lâu, Tô Thanh Diệu liền ghi ra phương thuốc thứ nhất, Doãn Úy Lam không thèm liếc qua nội dung lấy một cái liền phân phó hạ nhân đi sắc thuốc.

Doãn Trạm Thanh vốn tưởng rằng đại ca đa nghi trời sinh của mình cuối cùng cũng buông phòng bị với Tô đại phu, nhưng khi cô ấy đưa ra đề nghị muốn ở gần đây chăm sóc Văn Tương Vân, anh ấy lại kiên quyết phản đối.

Cuối cùng, vẫn là Tô Thanh Diệu lùi một bước, vào ở trong Tây sương phòng khá hẻo lánh, chỉ có điều nếu cứ như vậy, việc chẩn bệnh ghi toa của nàng đều trở nên thập phần bất tiện. Phạm vi Hiểu Kiếm sơn trang cũng không nhỏ, nội viện lại có cấu trúc phức tạp, nàng vốn chính là một kẻ mù đường, cứ như vậy, không có người dẫn đường, nàng cũng ít khi có thể ra khỏi cửa phòng mình.

Doãn Trạm Thanh cảm thấy như vậy đối Tô Thanh Diệu thật là hết nói nổi, thậm chí vì chuyện đó mà từng tranh cãi vài câu với đại ca hắn, có điều đương nhiên không có hiệu quả gì, từ trước đến nay quyết định của người đứng đầu một trang luôn thích làm khó dễ người khác.

Doãn Trạm Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể tới an ủi, “Tô đại phu, đại ca của ta chỉ là rất lo lắng cho an nguy của Văn tỷ tỷ, cũng không phải cố ý làm khó dễ, cô trăm ngàn lần đừng để trong lòng.”

“Nhị trang chủ yên tâm, Thanh Diệu sẽ không.” Nàng vẫn cười như cũ, có điều ý cười chưa đạt đến đáy mắt.

Hắn chỉ cho là đường tình của nàng bị thấy bại, không nhịn được nói……“Tô đại phu, cô thật sự với đại ca của ta…… Huynh ấy……”

“Nhất kiến chung tình?” Nhị trang chủ này thuộc loại người đơn giản đến mức viết hết tâm tư lên mặt mình.

“Đúng là vậy à!” Thấy nàng không phủ nhận, hắn ngàn vạn cảm khái, “Tô đại phu, nếu… nếu người đó không phải là Văn tỷ tỷ, tất nhiên ta sẽ đứng về phía cô, nhưng…… Aiz, cô vẫn nên hết hy vọng đi, cho tới bây giờ trong lòng đại ca ta cũng chỉ có một mình Văn tỷ tỷ, không có chỗ cho ai khác nữa đâu.”

“Không cố gắng làm sao biết không được chứ?” Nàng cũng không nổi giận.

Doãn Trạm Thanh tận tình khuyên nhủ. “Cô thấy rồi mà, cô chỉ biểu lộ ra một chút hứng thú với đại ca ta, huynh ấy liền phòng cô như phòng cái gì vậy, sợ cô bị ghen tị váng đầu làm ra chuyện tổn hại đến Văn tỷ tỷ, cũng không thèm quan tâm đến đạo đãi khách mà sắp xếp cho cô đến chỗ sương phòng hẻo lánh nhất này. Tô đại phu, cô trễ mười mấy năm, cố gắng thế nào cũng không có khả năng đâu.”

Trễ? Từng có người nói với nàng lời này rồi đấy chứ……

“Chắc chắn như thế?” Nàng nhẹ chau đôi mi thanh tú, “Đại ca huynh thật sự để ý vị “Văn cô nương” kia như vậy?”

“Đương nhiên, năm đó lúc Văn tỷ tỷ mất tích, ta còn nhỏ, nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ bộ dạng đáng sợ của đại ca khi đó. Cho dù tất cả mọi người đều buông tay, đại ca vẫn kiên trì tin Văn tỷ tỷ không chết như cũ, huynh ấy thậm chí còn mặc kệ gia nghiệp, bỏ nhà nhiều năm, đi khắp nơi tìm người, đáng tiếc đều uổng công mà về.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì ngay cả chặt đứt quan hệ với trong trang đại ca cũng làm. Mấy năm trước, cha ta nóng nảy, phái nhân mã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được đại ca trở về. Có điều sau khi huynh ấy trở về, vẫn cứ trầm mặc ít nói như trước, cũng may không còn suy sút như trước kia nữa, nhưng khi rảnh rỗi vẫn thường xuyên ở trong phòng Văn tỷ tỷ xuất thần…… Gì? Tô đại phu, sao cô lại khóc?”

Doãn Trạm Thanh hoảng sợ.

Vốn chỉ muốn nói cho cô ấy hết hy vọng, sao nói xong cô ấy liền rơi nước mắt thế kia?

“Không sao không sao, ta đâu có khóc, chỉ là trong mắt có chút không thoải mái.” Nàng dụi lung tung đỏ bừng cả mắt. Thật là, nghe kể chuyện mà cũng rơi lệ.

“Ta còn nghĩ cô cảm động đến rơi lệ cơ đấy.” Thì ra là mắt bệnh a, xem ra còn rất nghiêm trọng, nước mắt giống như vỡ tuyến lệ lách tách rơi xuống không ngừng, thật sự làm hắn sợ hãi.

“Đúng là có chút cảm động, không thể tưởng được đại ca huynh dụng tình sâu như thế.”

Nhắc tới huynh trưởng, vẻ mặt Doãn Trạm Thanh hơi có chút kiêu ngạo, “Đại ca ta tuy rằng mặt lạnh, nhưng một khi nhận định một người thì sẽ tuyệt không thay lòng đổi dạ, cho nên……” Hắn không chết tâm muốn đả kích nàng, “Tô đại phu, cô chết tâm đi.”

Hắn toàn tâm toàn ý muốn lôi kéo Tô Thanh Diệu quay đầu là bờ, không chú ý tới tiếng bước chân phía sau, tiếp tục nói.

“Tô đại phu, tính tình cô rất tốt, một tay y thuật điệu nghệ lại luôn luôn cứu người, sau này nhất định sẽ gặp được nam nhân vĩ đại hơn đại ca ta rất nhiều.”

Vẻ mặt Tô Thanh Diệu đột nhiên có chút quái dị, nhìn Doãn Trạm Thanh đang lên cơn hảo tâm, nàng trừng mắt. Đáng tiếc người nào đó vẫn chưa hiểu được ám chỉ của nàng.

“Ta tuyệt đối không phải đang nịnh hót cô đâu, lần đầu tiên nhìn thấy Tô đại phu, ta đã nghĩ, thê tử tương lai của ta, có được một nửa khí chất của Tô đại phu ta đã thấy đủ rồi. Những hiệp nữ giang hồ thô lỗ lực điền kia, ta thật sự chịu đủ, là con gái thì phải ra dáng con gái một chút, giống như Tô đại phu như vậy mới đúng…… Di?” Cuối cùng hắn cũng chú ý tới thần sắc của nàng không đúng lắm, “Tô đại phu, sao vậy, mắt vẫn chưa thoải mái hay sao? Có muốn ta tìm đại phu đến xem hay không……”

“Nhị đệ, đệ đã quên, bản thân Tô đại phu chính là một đại phu à?”

Giọng nói u lãnh thâm trầm truyền đến từ phía sau, Doãn Trạm Thanh cứng ngắc tại chỗ.

“Đại… đại ca?”

Thảm, đại ca gọi hắn “Nhị đệ” mà không phải là “Trạm Thanh”, đây là điềm báo cho mỗi lần xui xẻo của hắn.

So với Doãn Trạm Thanh, Tô Thanh Diệu bình tĩnh hơn rất nhiều, có điều ánh mắt khi nhìn về phía Doãn Úy Lam, ngoài nóng rực ra tựa hồ còn nhiều thêm một tia nghiền ngẫm.

Da đầu Doãn Trạm Thanh run lên, hắn cứ cảm thấy Tô đại phu lúc nào cũng ôn hòa nhã nhặn vừa nhìn thấy đại ca hắn giống như thấy mỹ thực gì vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên một ngụm nuốt trôi. Aia, hóa ra công sức khuyên can nãy giờ của hắn đều là công cốc.

“Đại ca, huynh đến từ lúc nào?”

“Lúc đệ tự đề cử mình là “nam nhân vĩ đại hơn” cho Tô đại phu.” Doãn Úy Lam lạnh giọng thản nhiên, vẫn không nghe ra cảm xúc gì.

“Khụ!” Nhìn ra Doãn tiểu đệ xấu hổ, Tô Thanh Diệu tốt bụng giải vây, cười nói: “Trang chủ, Nhị trang chủ cũng chỉ có ý tốt, sợ Thanh Diệu lún sâu xuống bùn mà thôi.”

Hắn hừ lạnh, “Tô đại phu huệ chất lan tâm như thế, nói vậy sớm có vô số thiếu niên hiệp khách mến thương, vừa ra khỏi cửa cũng sẽ quên mất lời vừa nói, sao cần người ta lo lắng này nọ đâu chứ. Trạm Thanh, đệ nhiều chuyện rồi.”

“Đại ca, huynh……” Tuy rằng biết đại ca cố ý nói vậy, để cho Tô đại phu hết hy vọng, nhưng cũng có phần quá bén nhọn rồi.

“Trang chủ, Thanh Diệu cả đời này chỉ có một trái tim chân thành, cũng chỉ cho một người.”

Ánh mắt Doãn Úy Lam nhìn nàng tựa hồ như sâu hơn một chút, “Có vài câu, nói dễ hơn làm.”

“Trước giờ Thanh Diệu luôn xem trọng chữ tín, một khi mở miệng hứa hẹn điều gì, đó là cả đời.”


“Tô đại phu!” Doãn Trạm Thanh bất đắc dĩ. Sao lời hắn nói cô ấy hoàn toàn không nghe vào chữ nào vậy chứ? Kiếp này đại ca hắn không phải Văn tỷ tỷ thì không lấy, cho dù cô ấy có thâm tình thổ lộ cũng không hữu dụng a. “Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ Tô đại phu nguyện ý ủy khuất bản thân làm thiếp?”

Có điều cho dù như vậy, hắn cũng không cho rằng đại ca sẽ thay đổi ý định, chuyện đại ca và Văn tỷ tỷ, mọi người đều rõ như lòng bàn tay.

Chú ý tới sắc mặt càng ngày càng âm trầm của Doãn Úy Lam, hình như tâm tình Tô Thanh Diệu lại rất tốt, “Không sao a, chỉ cần có thể đi theo bên người trang chủ là tốt rồi a.”

Doãn Trạm Thanh nghĩ mình đã nghe lầm. Đây thật sự là Phù Dung Y Tiên luôn luôn kín đáo thanh tao lịch sự đó sao?

“Doãn mỗ cả đời này, chỉ biết có một thê tử.”

“Có nữ nhân cũng không để ý danh phận.” Tô Thanh Diệu nói đầy hàm ý.

“Như vậy Doãn mỗ cả đời này, chỉ biết có một nữ nhân.” Doãn Úy Lam đen mặt lại cường điệu một câu.

Ánh mắt Tô Thanh Diệu nhìn chằm chằm hắn như càng thêm nóng cháy, trong giọng nói lại có chút nhảy nhót, “Trang chủ thật là người có tình có nghĩa, chỉ mong trang chủ nhớ kỹ những lời hôm nay.”

Vì sao Tô đại phu không có chút nào như bị kích thích, ngược lại còn làm ra vẻ vô cùng hớn hở, Doãn Trạm Thanh khó hiểu.

“Nhị đệ, mới vừa rồi Nhị nương có việc tìm đệ, đệ qua một chuyến đi.”

Một tiếng “Nhị đệ” nhất thời dập tắt lòng tò mò bất tận của Doãn Trạm Thanh.

Thảm, lại là “Nhị đệ”, xem ra bây giờ đại ca thật sự tức giận rồi, chỉ không biết là cáu em trai là hắn nhiều hơn, hay là bạn nữ thần y hồ nháo kia nhiều hơn đây?

Nhìn bóng dáng có chút cô đơn của Doãn Trạm Thanh, Tô Thanh Diệu đột nhiên xúc động, thật chân thành.

“Nhị trang chủ là một người không tồi a.”

Ánh mắt Doãn Úy Lam từ từ xoay sang đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng, mặt có vẻ giận.

Người nào đó lại cười càng thêm vui vẻ, “Sao vậy, trang chủ tâm tình không tốt?”

“Đừng đến gần Văn Tương Vân nữa, thuốc kêu hạ nhân đưa đi là được.”

“Nếu huynh là đại phu.”

Mắt hắn nóng rực lên, gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi, “Tô đại phu, Doãn mỗ xin khuyên một câu, làm người phải nhớ giữ lại cho mình một đường lui.” Đùa giỡn với giới hạn của hắn rất nghiêm trọng, hắn sợ nàng đền không nổi đâu!

Nói xong, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Tô Thanh Diệu cũng chỉ cong khóe môi lên.

Chuyện đó sao có thể chứ! Bây giờ chính là lúc nàng đặc biệt tìm hắn vui vẻ a.

Cùng lúc, trong kinh thành, Bình Định Hầu phủ.

“Ngươi nói cô ấy bị ai mang đi?” Đôi mắt Ô đại tiểu thư tỏa sáng, thị vệ trưởng của Hầu phủ Chu Lượng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Người tới nói là người của Hiểu Kiếm sơn trang.” Có điều kỳ quái là, sau khi đối phương biết hắn là người của Bình Định Hầu phủ, lại không còn địch ý nữa.

“Thì ra là thế.” Nếu là hắn ta tới bắt người, cô sẽ không cần lo lắng gì nữa.

Lại nói tiếp đã lâu không gặp, cô cũng sắp quên người kia dài ngắn làm sao rồi. Có điều, cô vừa mới nói muốn thay Thanh Diệu nói chuyện hôn nhân đối phương liền ra tay, không khỏi quá khéo đi.

Ô Diệc Phi hừ lạnh, “Ngay cả bên người ta cũng bày cơ sở ngầm, xem như ngươi lợi hại.”

“Đại tiểu thư, bây giờ……”

Cô hào phóng phất phất tay, “Không sao, Trương thị vệ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, đại tiểu thư,” Chu Lượng mặt không đổi sắc nói: “Còn nữa, ty chức, họ Chu.”

Dù sao chủ tử nhà hắn đùa hắn, hắn chỉ là một tên thị vệ trưởng số khổ mà thôi……

Những ngày kế tiếp, vì không muốn chọc giận người nào đó, Tô Thanh Diệu vẫn thật nghe lời ở lại trong sương phòng không đi loạn, thuốc đều nhờ qua tay hạ nhân đưa đến chỗ Văn Tương Vân. Đôi khi Doãn Úy Lam sẽ đến sương phòng cho biết tình trạng của Văn Tương Vân, mỗi lần đều đi cùng Doãn Trạm Thanh. Cũng bởi vậy, Doãn Trạm Thanh càng thêm khẳng định, Tô đại phu đã bị đại ca hắn mê loạn thần hồn điên đảo, ánh mắt nóng cháy kia thật sự làm cho hắn mao cốt tủng nhiên, thậm chí, hắn thật sợ ngày nào đó khi không có mình ở đó, Tô đại phu sẽ thừa dịp đại ca chưa chuẩn bị nhào lên. (ew, ai hóa sói không biết nữa nha…)

Mà mỗi lần sau khi Doãn Uý Lam đi ra từ Tây sương phòng, sắc mặt luôn âm trầm thêm một phần, hiển nhiên là đang cố gắng nhẫn nại.

Đã nhiều ngày, tin tức liên quan đến Phù Dung Y Tiên mê luyến trang chủ của bọn họ đã ở lan truyền ồn ào huyên náo trong sơn trang, hạ nhân sửa đổi truyền miệng sinh động như thật, thậm chí đã có người đánh cược mấy ngày sau Tô Thanh Diệu sẽ bị trục xuất khỏi Hiểu Kiếm sơn trang.

Doãn Trạm Thanh cảm thấy rất bất đắc dĩ, đại ca cứ vô tư như trước, chỉ là sắc mặt có thể so sánh với Trương Phi rồi.

Mỗi ngày như vậy vẫn liên tục trôi qua đến ngày thứ bảy, hạ nhân truyền đến một tin, Văn Tương Vân tỉnh.

Trong sự kinh ngạc của Doãn Trạm Thanh, Doãn Úy Lam lại tiếp tục hạ lệnh — không được cho Tô Thanh Diệu biết việc này.

Bây giờ, ngay cả hắn cũng cảm thấy, bảo hộ như vậy không khỏi có chút quá mức. Không cho Tô đại phu biết tình trạng, làm sao cô ấy có thể kê đơn chuẩn xác? Có đôi khi, hắn thật sự cảm thấy mức độ quan tâm của đại ca đối với Văn tỷ tỷ, thậm chí còn không bằng đối với Tô đại phu, đối mặt với Tô đại phu ít nhất anh ấy còn có thể tức giận, nhưng đối với Văn tỷ tỷ lại giống như chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình vậy.


Không nên nha……

Doãn Trạm Thanh nghĩ mãi không thông, đành phải ngóng nhìn Tô Thanh Diệu uyển chuyển hỏi.

“Tô đại phu, nếu…… Ta chỉ nói nếu, Văn tỷ tỷ có dấu hiệu tỉnh lại, trong phương thuốc có cần điều chỉnh cái gì không?”

“Đương nhiên cần chứ. Một khi đã tỉnh, ta sẽ đổi vài vị thuốc khác điều trị cho nàng, chỉ có điều……” Nàng chú ý tới hình như hắn có chút thất thần, “Độc của cô ấy đã nằm trong tầm kiểm soát của ta, đã nhiều ngày cũng nên có khởi sắc, nếu vẫn không tỉnh, chứng minh độc tố còn ngấm sâu hơn ta tưởng, vậy mỗi ngày ta sẽ phải thi lấy châm bức hàn khí ra cho cô ấy.”

“Vậy… vậy giả sử chậm trễ thời gian thì sao?”

Tô Thanh Diệu ngẩn ra, lập tức vẻ mặt có chút nghiêm trọng, “Như thế thì nguy, độc tố ngưng tụ quá lâu sẽ gây ra thương tổn rất lớn cho thân thể, cho dù sau này khử sạch, chỉ sợ cũng sẽ để lại di chứng.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Doãn Trạm Thanh lặng lẽ ghi nhớ lời nói của nàng, chuẩn bị trở về thuật lại toàn bộ cho huynh trưởng biết. Đại ca để ý Văn tỷ tỷ như vậy, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn chuyện như vậy xảy ra. Bất luận thế nào, nhất định phải làm cho đại ca dứt bỏ thành kiến, cho Tô đại phu đích thân đi chẩn bệnh cho Văn tỷ tỷ.

Nhìn thấu phản ứng của hắn, lập tức nắm tình huống ít nhiều, nàng thử nói, “Sao vậy, Văn cô nương tỉnh sao?”

“Không có không có.” Trước khi nhận được sự cho phép của huynh trưởng, hắn vẫn không có can đảm làm trái mệnh lệnh của đại ca.

Tô Thanh Diệu giả bộ nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi, Nhị trang chủ, mạng người quan trọng, đây chính là chuyện một khắc cũng không thể chậm trễ.”

“Ừ ừ, ta biết.” Hắn gật đầu, một hồi lại có chút lo lắng mở miệng, “Tô đại phu, cô vẫn không buông tha cho đại ca của ta sao?”

“Vì sao phải buông tha?” Hỏi lại vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến Doãn Trạm Thanh cảm thấy hình như mình mới là người ngu ngốc hỏi một vấn đề ngu xuẩn vậy.

Hắn thở dài, “Cho dù như thế, vậy…… Vậy cô sẽ không thương tổn Văn tỷ tỷ chứ?” Văn tỷ tỷ không chỉ là người trong lòng của đại ca, trong cảm nhận của hắn, cũng là giống chị ruột vậy, hắn không mong cô ấy trở thành vật hi sinh cho lòng ghen tị của nữ nhân.

Tô Thanh Diệu thu hồi vẻ mặt vui đùa, “Nhị trang chủ, đây là hai việc khác nhau, ta là đại phu.”

Tự biết nói lỡ, “Thật có lỗi, ta không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tô đại phu, ta còn có việc, đi trước một bước.”

Nghe thấy Tô đại phu cam đoan, hắn đương nhiên an tâm, cũng như năm đó khi cô ấy cứu chữa cho cha hắn, một câu “Tận sức”, dám kéo cha đã bước một chân vào Quỷ Môn quan trở về, tuy rằng một năm sau cha vẫn tạ thế như cũ, nhưng đối với y thuật của Tô thần y, không ai trong Hiểu Kiếm sơn trang có thể hoài nghi.

“Không tiễn.” Tô Thanh Diệu miệng cười ấm áp như gió xuân.

Dù sao chỉ cần không phải ở trước mặt Doãn đại trang chủ, nàng vẫn là “Phù Dung Y Tiên” thanh nhã xuất trần trên giang hồ như cũ.

Nhìn bóng dáng có chút kích động của Doãn Trạm Thanh, đáy mắt của nàng tràn ra ý cười.

Gạt nàng?

Không cần nghĩ cũng biết là chủ ý của ai.

Ai, phải nói đối phương lo lắng nhiều bị loạn trí đi, hắn không sợ sẽ bị người ta nhìn ra một chút? Cách làm vụng về như thế, cũng thật coi thường nàng.

Đêm giữa hè oi bức khó nhịn.

Đêm đó, Tô Thanh Diệu tắt đèn đi ngủ từ sớm, nhưng lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, cuối cùng, nàng ngồi dậy cầm cây quạt mát đi nằm trên ghế trong sân hưởng thụ gió đêm giải nhiệt.

Cúi đầu nhìn trung y sa mỏng trên người mình, tuy rằng diện tích không lớn, nhưng tốt xấu gì nơi này cũng là một cái sân riêng, trễ thế này hẳn là không có ai đến đâu. Nghĩ như vậy, nàng liền yên tâm nhắm mắt.

Nằm một chút, chỉ nằm một chút, mát mẻ một chút trở về phòng ngủ.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng theo gió đêm hiu hiu nhè nhẹ, suy nghĩ cũng càng thổi càng xa. Phảng phất, tựa như có người đang bên tai nàng rủa thấp một câu, rồi mới nhẹ tay rón rén ôm nàng vào trong phòng, rất nhẹ rất nhẹ, giống như đang nâng niu bảo vật gì.

“Không đề phòng như thế, đúng là mệt chỗ này là Tây sương phòng hẻo lánh.” Giọng người tới mang tức giận nồng đậm.

Sau khi rơi lên giường, Tô Thanh Diệu cảm giác được trên lông mày như có một hơi thở ấm áp đang chạy, rồi tới mắt, chóp mũi, cuối cùng là môi.

“Nóng……” Nàng theo bản năng vung tay ngăn cản.

Đối phương tựa hồ có chút oán giận, giữ mạnh hai má của nàng, hơi ấm in lại trên môi nàng, hơn nữa còn bất mãn vuốt phẳng, thâm dò càng sâu vào trong.

Nàng hơi tỉnh táo lại một chút, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ tiếp tục kháng nghị, “Này, thật nóng……”

“Vậy thì làm chuyện càng nóng hơn một chút.” Giọng nam nhân trầm thấp mà mềm nhẹ, giọng nói chính là cố tình không thỏa hiệp.

Tô Thanh Diệu bất đắc dĩ, đơn giản không giãy dụa nữa, nhẹ nhàng đáp lại hắn, “Sao lại đến đây?”

“Không phải có người mong ta lại đây.”

“Ai nha?” Nàng vô tội nháy mắt mấy cái.

“Hừ.” Nam nhân trừng mắt liếc nàng một cái, lực đạo của động tác càng thêm lớn.

“Huynh nhẹ một chút.” Tô Thanh Diệu cắn môi, không dám phát ra âm thanh quá lớn. Bây giờ bọn họ chính là đang danh phù kỳ thực “yêu đương vụng trộm”.


“Ta nói rồi, đừng có không lưu lại đường lui cho mình…… Ngô!” Nam nhân thét lớn một tiếng. Nữ nhân này miệng thì trách cứ hắn, đồng thời lại duỗi tay niết đùi hắn.

“Huynh tới tính toán sổ sách với muội?” Nàng không vui hỏi.

Cho dù coi là nợ, cũng phải là nàng tính trước chứ.

“Không dám, ta chỉ tới nhắc nhở muội, muội cũng sắp phải làm quả phụ.” Trong giọng nói lại nhiều một tia lỗ mãng.

Tô Thanh Diệu nhíu mày, vịn chặt cánh tay rắn chắc, “Nghiêm trọng như thế? Đối phương lợi hại như vậy.”

“Đối phương tuyệt không lợi hại.” Ít nhất với hắn mà nói thì là như thế, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay hắn.

“Vậy huynh……”

“Muội lợi hại!” Trong bóng đêm, giọng nói nam nhân lại thêm một tia ẩn nhẫn, “Muội sắp làm ta tức đến hộc máu có biết hay không!”

Tất cả ám chỉ, nàng đều không thèm nhìn, hắn muốn nàng thế nào, nàng liền không như thế ấy, từ đầu chính là hạ quyết tâm đến quấy rối.

“Người ta là đại phu mà, dù sao cũng không thể thấy chết mà không cứu được……” Như vậy vô cùng hổ thẹn với lời sư phụ dạy a. “Hay là, huynh đang chê muội “vướng bận” phải không?”

“Muội còn dám nói?” Hắn đã nói đủ rõ ràng, người nào đó lúc ấy cũng một bộ cực kì vui vẻ, vậy mà giờ dám đi kết sổ? Ưu thế đều bị nàng chiếm đi, nào có đạo lý như vậy.

“Được rồi, muội hay nói giỡn.” Tô Thanh Diệu thức thời cầu xin tha thứ.

“Cái gì cũng có thể lấy ra vui đùa, nhưng không cho phép hoài nghi ta.” Như để trừng phạt, lại là một nụ hôn sâu, hơn nửa ngày mới thở dốc cúi đầu nói. “Nói cứu người, muội cũng biết lai lịch đối phương là cái gì, có đáng giá cho muội cứu hay không?”

“Cái đó……Trúng độc là thật.” Ngô, nàng cảm thấy môi có hơi sưng lên.

“Đồng ý với ta,” Thanh âm nam nhân thoáng khàn khàn, “Tuyệt đối không được để bản thân lâm vào nguy hiểm nữa.”

“Đương nhiên, chuyện này còn cần huynh dạy sao?” Nàng cọ cọ hai gò má vào ngực hắn.

“Còn nữa, không được quấy rối ta.”

“Được.” Tô Thanh Diệu cực kỳ phối hợp, dù sao định nghĩa của từ “quấy rối” là do chính nàng đề ra.

“Hơn nữa……” Nam nhân thét lớn một tiếng, “Nữ nhân, cảnh cáo muội, lại vào cái loại thời điểm này mà nhéo ta nữa, ta cắn muội nga!”

“Là huynh được một tấc lại muốn tiến một thước trước.” Hắn nghiện ra lệnh cho người ta à?

“Hắc!” Nam nhân cười tà không có ý tốt, “Ta sẽ cho muội biết cái gì mới gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Ngay sau đó, trong phòng truyền đến tiếng nữ tử hô nhỏ.

Còn có khí lực phản bác hắn, nhất định là hắn cố gắng không đủ. Nam nhân tăng cường xâm lược, cố gắng kéo lực chú ý của nàng về lại chuyện quan trọng trước mặt.

Thế là xuân tiêu một khắc, phù dung trướng ấm, xuân ý hoà thuận vui vẻ.

Khi mặt trời vừa hé rạng đông, nam nhân đứng dậy mặc quần áo, quay đầu lại, không ngạc nhiên khi thấy trong mắt cô gái đầy tỉnh táo.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi còn có chút sưng đỏ của nàng, sau một lúc lâu mới lưu luyến rời đi, “Sắp rồi, chỉ mấy ngày này nữa thôi.”

Nữ tử cười dịu dàng, trong mắt lại hiện lên nét bướng bỉnh, “Huynh lúc này giống như hái hoa tặc nga.”

Sáng sớm, trong màn, một nam một nữ, áo rách quần manh, tình cảnh này với những hình dung trong miệng tiên sinh kể chuyện thật là giống quá đi.

Dục họa vừa dấy lên trên người nam tử lập tức bị dập hết, hắn lạnh lùng “hừ” nói. “Tô Thanh Diệu, muội chờ ngày chân tướng rõ ràng đi!”

Xem ra ngày lành của nàng cũng không còn được vài ngày, đến lúc đó sẽ chờ bị hắn quang minh chính đại tử hình.

Đại phu không thể tiếp xúc bệnh nhân chính là một người rảnh rỗi, Tô Thanh Diệu ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa mới vừa tỉnh dậy. Rửa mặt chải đầu thỏa đáng xong, tinh thần sung mãn bước ra cửa phòng, đã thấy có người chờ ở đó từ sớm.

Tiểu nha hoàn Thảo Hỉ cười hì hì nói: “Tô đại phu, nhị phu nhân cho mời.”

“Nga?” Tô Thanh Diệu ngẩn ra, đánh giá tiểu nha hoàn trước mặt không để lại dấu vết, thân mật hỏi: “Ngươi đứng đây chờ đã lâu?”

Không biết là người của ai đây.

Tiểu nha hoàn lắc đầu, “Không lâu, buổi trưa trang chủ mới thông báo nô tỳ, trang chủ nói nếu khi nô tỳ đến, cửa phòng Tô đại phu vẫn còn đóng chặt, phải đứng ngay bên ngoài chờ, chớ quấy rầy.”

Thì ra là người của Doãn Úy Lam.

Tô Thanh Diệu gật gật đầu, “Chúng ta mau đi thôi.”

Nàng đi theo tiểu nha hoàn quanh co một đường, cuối cùng cũng đến cái hành lang gần sân Văn Tương Vân ở nhất, chỉ có điều lần này vừa quẹo một cái đã qua đến một tòa sân khác.

“Nhị phu nhân, Tô đại phu đến.”

Vừa vào cửa, Tô Thanh Diệu liền chú ý đến Doãn Úy Lam đã ở đó, không khỏi hơi hơi bất ngờ. Mặc dù vậy nàng vẫn không quên lễ nghĩa đi đến trước mặt Diêu Phượng Kiều.

Vị nhị phu nhân này đã không còn hoa y nùng trang năm đó nữa, quần áo thanh sam cực kì mộc mạc, trên nét mặt cũng không thấy nửa phần ương ngạnh, chỉ còn dư một chút lạnh nhạt, ba phần tiêu điều.

“Nhị phu nhân.”

“Tô đại phu biệt lai vô dạng.”

Nàng cười dịu dàng, rồi mới nhìn về phía Doãn Úy Lam, “Trang chủ, chào buổi sáng a.”

Doãn đại trang chủ vẫn giữ bộ dạng lạnh như băng như trước, xa cách “Hừ” một tiếng.


“Tô đại phu, hôm nay mời cô đến, kỳ thật là muốn thỉnh giáo cô một việc.” Diêu Phượng Kiều ấm áp nói.

“Chưa nói tới thỉnh giáo, phu nhân có việc gì, xin cứ việc hỏi thẳng, Thanh Diệu nhất định tri vô bất ngôn.” Nếu là “không biết”, vậy nàng sẽ lực bất tòng tâm.

“Kỳ thật là liên quan đến độc trên người nha đầu Tương Nhi, ta muốn hỏi một chút, Tô đại phu nay nắm chắc được mấy thành?”

Nàng giật mình, “Nhị phu nhân đây là hoài nghi năng lực của Thanh Diệu?” Bị người ta tin nghi cái gì cũng được, nhưng bản lĩnh giữ nhà lại là chuyện khác.

“Không, không, Tô đại phu trăm ngàn lần đừng nghĩ nhiều,” Diêu Phượng Kiều vội vàng giải thích, “Ta chỉ muốn biết tình trạng của Tương Nhi, dạo này, nó đã không còn sợ lạnh như lúc trước nữa, lại còn có dấu hiệu chuyển tỉnh.”

“Văn cô nương tỉnh?” Nàng giả bộ kinh ngạc.

“Sao vậy, Tô đại phu không biết?” Diêu Phượng Kiều tăng xông.

“Thật ra, vì sự an toàn của Văn cô nương, Thanh Diệu cũng không được cho phép tiếp xúc cô ấy quá nhiều, có lẽ là tin tức hạ nhân truyền đến có sai sót, không để ý điểm ấy đi.” Nói xong, nàng nhẹ liếc nam nhân ngồi một bên một cái.

Vẫn giữ một bộ lão thần nhàn hạ như trước, Doãn Úy Lam mặt không đổi sắc nói, “Chắc là hạ nhân chưa nói rõ ràng.”

Tô Thanh Diệu thầm liếc trắng mắt trong lòng. Hắn còn dám nói a.

Diêu Phượng Kiều lại hiển nhiên rất tin tưởng không hề nghi ngờ, “Thì ra là thế. Úy Lam, Tô đại phu là ân nhân của Hiểu Kiếm sơn trang chúng ta, ngay cả cô ấy con cũng đề phòng thì thật không thể nào nói nổi nữa rồi.”

“Úy Lam đã biết.” Hắn đối với Nhị nương này vẫn thập phần kính trọng.

“Một khi đã như vậy, Tô đại phu, sau này Tương nhi xin làm phiền cô chăm sóc nhiều hơn, nó là đứa bé mệnh khổ, nếu… nếu là thiên ý trêu ngươi, xin Tô đại phu cần phải nói lại đúng sự thật, để cho ta có chuẩn bị tâm lý từ trước……”

Chuẩn bị cái gì? Tô Thanh Diệu cười lạnh trong lòng, ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt có hơi phức tạp của Doãn Úy Lam.

Nàng thầm thở dài, miệng cười không thay đổi nói: “Nhị phu nhân yên tâm, Văn cô nương “nhất định” sẽ bình an vô sự.”

Trong chớp mắt vẻ mặt Diêu Phượng Kiều tựa hồ như cứng đờ một chút, lập tức nói: “Úy Lam, con mang Tô đại phu lại chỗ Tương Nhi xem bệnh đi, ta mệt mỏi.”

“Vâng.”

Ra khỏi cửa viện, Tô Thanh Diệu lại trở về bộ dạng chết mê chết mệt Doãn Úy Lam, quả thực là chỗ nào cũng viết toạc ý đồ, cuối cùng hắn không nhịn được mở miệng, “Tô đại phu, xin chú ý cử chỉ của cô.”

“Cử chỉ của tôi có chuyện gì?” Nàng cúi đầu đánh giá chính mình. Không cái gì không đúng, rất đoan trang a.

“Lỗ mãng.” Hắn hừ lạnh một tiếng, dặn dò nha hoàn bên người: “Đưa Tô đại phu trở về nghỉ ngơi.”

“Gì? Đợi chút,” Nàng nhíu mày ngăn cản, “Trang chủ, nhị phu nhân muốn ta đi thăm Văn cô nương.”

“Không cần.”

Tô Thanh Diệu thở dài, “Doãn đại trang chủ, ta đã ba ngày không hề tiếp xúc bệnh nhân của ta, ta là đại phu không phải thần tiên, như vậy ta khó mà cho thuốc.” Khi nói chuyện, nàng vô tình cố ý giương cao giọng, dẫn tới không ít ánh mắt hạ nhân đây đó.

Doãn Úy Lam hít sâu một hơi, khi quay người lại một lần nữa, đã trở lại không khác bình thường chút nào, “Tô đại phu, cô muốn ta nói thẳng sao? Ta không tín nhiệm cô.”

“Huynh không cần tín nhiệm ta, thứ huynh phải tin nhiệm là y thuật của ta cùng với phẩm hạnh đạo đức của một người thân là đại phu.” Nàng có nguyên tắc của nàng, bằng không cũng đừng bảo nàng chữa, nếu đã ra tay vốn không có chuyện cứu người cứu một nửa được.

“Phẩm hạnh đạo đức?” Trong mắt hắn hiện lên khinh miệt, cười lạnh, “Tô đại phu, cô chắc chắn cô có những thứ đó chứ? Theo ta được biết, có những người trở mặt như lật sách, ngày hôm qua hứa hẹn vừa ngủ dậy xong có thể quên sạch sành sanh không còn một mảnh, quả thật có thể so sánh với sư tỷ dể quên của người nào đó.”

Khỏi cần nghĩ, sư tỷ ở kinh thành xa xôi nhất định đang đánh hắt xì.

Tô Thanh Diệu muốn cười, lập tức lại cảm thấy không ổn, ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói, “Ta chỉ là hoàn thành trách nhiệm thân là đại phu của ta mà thôi, lời trang chủ nói thứ cho Thanh Diệu không hiểu.”

“Ta nghĩ Tô đại phu không biết thân thế của nàng cùng tầm quan trọng.”

Hắn không muốn để cho ai đó mạo hiểm chỉ một chút.

“Ta có nắm chắc.” Cuối cùng Tô Thanh Diệu nói ra bốn chữ này.

Doãn Trạm Thanh vừa mới tới nghe vậy không khỏi ngẩn ra.

Tô đại phu từng nói, nàng chưa từng bảo đảm gì với bệnh nhân hoặc thân nhân, vậy thì nay vì đại ca, nàng xem như ngoại lệ?

Ánh mắt Doãn Úy Lam nhìn Tô Thanh Diệu lại không hề có kinh hỉ, ngược lại nhiều thêm một tia nghi ngờ.

Vậy mà nàng lại vẫn cười đến ung dung, “Ta hoàn toàn nắm chắc, nói như vậy được chưa? Hi vọng trang chủ có thể để cho ta chẩn trị Văn cô nương cho thật tốt.”

“Đại ca,” Doãn Trạm Thanh cũng tiến lên khuyên nhủ…… “Huynh còn băn khoăn cái gì nữa? Làm cho Văn tỷ tỷ khang phục nhanh một chút, không tốt hay sao?”

Tô Thanh Diệu có thâm ý khác liếc nhìn Doãn Úy Lam một cái, không có gì ngạc nhiên lại bị người ta trừng dữ dội, nàng cũng không để ý, tự mình đi về phía cái sân gần ngay trước mắt.

“Tô Thanh Diệu.” Không biết vì sao, trong lòng hắn lại lộ ra một chút bất an.

Nàng đứng lại, chờ câu tiếp theo của hắn.

“Cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời hứa của mình.” Doãn Úy Lam trong lời nói có hàm ý.

Tô Thanh Diệu cười gật gật đầu, “Yên tâm.”

Doãn Trạm Thanh kinh ngạc nhìn hai người này, đột nhiên cảm thấy hình như hôm nay bọn họ có gì hơi khác.

Câu “Yên tâm” kia nói ra tự nhiên quen thuộc như vậy, cứ thế làm cho hắn hoài nghi rốt cuộc là Tô đại phu muốn đại ca đừng lo lắng cho ai? Là Văn tỷ tỷ trong phòng, hay là là…… chính cô ấy?

Đại ca đang lo lắng cho Tô đại phu?

Nhìn qua huynh trưởng vẫn mặt không chút thay đổi như trước, Doãn Trạm Thanh càng thêm rối rắm.

Có chuyện đó sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận