Ngụy Thiếp

Nhoáng mắt một cái, bốn mùa xuân thu trôi qua, Tô Thanh Diệu mười sáu tuổi.

Y thuật không thể giống như những thứ khác, cần càng nhiều kinh nghiệm càng tốt, bởi vậy tuy nàng nhập môn trễ nhất, lại trở thành người đầu tiên trong ba sư huynh muội xuống núi du lịch, hành y tế thế, tôi luyện y thuật, nay đã có chút danh tiếng.

“Tô đại phu, thật phiền cô, nếu không khuyển tử nhất định khó giữ được tánh mạng.”

“Đúng vậy Tô đại phu, ân tình của cô chúng ta suốt đời khó quên.”

Vợ chồng chưởng quầy khách sạn Cao Thăng lôi kéo nàng, một phen nước mắt nước mũi nói cảm ơn.

Tô Thanh Diệu bất đắc dĩ. Quả nhiên vừa rồi nàng không nên bận tâm lễ phép mà ở lại.

“Vệ chưởng quầy, Vệ phu nhân, ta nói rồi, cái này ít nhiều là nhờ lệnh công tử phúc thiên mệnh đại (có phúc, mạng lớn), chữa trị đúng lúc, nếu trễ thêm một chút nữa, Thanh Diệu cũng không làm gì được, các người nên cảm ơn là vị nghĩa hiệp đã đưa hắn trở về.”

Con trai độc nhất của chưởng quầy khách sạn Cao Thăng đi ngang qua gặp cướp, được một gã nghĩa hiệp cứu, lại đưa Vệ công tử về nhà, lúc này mới làm cho nàng một đại phu đang tìm nơi ngủ trọ trong khách sạn này có chốn dụng võ. Chẳng qua, khi Vệ công tử về được đến nhà, đã trọng thương chỉ còn lại một hơi tàn, vị nghĩa hiệp kia mười phần hết tám chín cũng chỉ xem như đưa thi thể về nhà, nếu không có nàng ở đó, chỉ sợ ông trời cũng hết cách.

Thế là vợ chồng chưởng quầy nói gì cũng phải báo đáp ân tình của nàng, nay Vệ công tử đã không còn trở ngại, đối phương lại cố ý giữ nàng không chịu thả người.

“Tô đại phu, ân tình vị nghĩa hiệp kia chúng ta đương nhiên không quên, đêm nay một nhà ba người ta đặt một bàn rượu nhạt khoản đãi nhị vị, trò chuyện thể hiện tâm ý, cô khả nhất định phải tới a.”

Tô Thanh Diệu thở dài mấy tiếng khó mà nghe thấy, nhưng nụ cười tươi vẫn không đổi, “Được, Thanh Diệu tất nhiên sẽ đúng giờ dự tiệc.”

Nếu thịnh tình không thể chối từ, coi như mở mang kiến thức, đi xem cái gì gọi là “hiệp khách giang hồ” đi.

Tuy rằng thân thế nàng phức tạp, nhưng lại rất ít có cơ hội tiếp xúc với người giang hồ chân chính. Kí ức khi còn nhỏ ở Nguyệt Ma Điện đã mơ hồ không rõ từ lâu, sau lại tới Hiểu Kiếm sơn trang, người chung quanh muôn hình muôn vẻ, trừ bỏ lão trang chủ cùng hai vị thiếu gia Doãn gia, còn lại đều là tạp dịch nữ quyến, cũng coi như không phải người giang hồ. Chẳng qua theo nàng thấy, trong bản tính của đại ca thật ra thì cũng lộ ra vài phần “hiệp khí”, chỉ là ngụy trang rất tốt, ai cũng chỉ cảm thấy hắn mặt lạnh tâm cũng lạnh mà thôi.

Đêm đó, Tô Thanh Diệu đúng hẹn dự tiệc, được tiểu nhị dẫn dắt, tiến vào phòng chữ Thiên mà bình thường mình luôn luôn kính nhi viễn chi (phòng chữ Thiên: gần như phòng VIP, kính nhi viễn chi: ngưỡng mộ từ xa), nhưng ngay khi mở cửa lại bị một giọng nói trầm thấp nhiếp đi (hút đi) hồn phách.

“Vệ chưởng quỹ, lệnh công tử là do vị Tô đại phu diệu thủ hồi xuân (~bàn tay vàng) kia cứu, tại hạ thật sự không dám kể công.”

“Không không,” Vệ chưởng quỹ vội nói. “Ta biết nhị vị đều là người khiêm tốn, hôm nay tiểu khuyển có thể may mắn sống sót, thật sự là nhị vị thiếu một người cũng không được. Doãn công tử cùng Tô đại phu đều là ân nhân của một nhà lão phu, chỉ một chút cơm thì tính là cái gì chứ?”

Doãn công tử?

Sắc mặt Tô Thanh Diệu khẽ biến, phản ứng đầu tiên của nàng chính là –

“Ai? Tô đại phu, cô đi đâu đấy?” Tiểu nhị hoảng sợ.

Trốn, trốn cho thật xa, không thể thấy hắn! Cho dù khoảnh khắc nghe được thanh âm kia rất muốn đẩy cửa ra vọt vào trong, muốn ôm lấy hắn khóc lớn, cho dù mỗi bước trốn trái tim đều đau như bị đao cắt, khó chịu đến sắp hít thở không thông, cũng không – thể – quay – đầu!

Nàng đã liên lụy hắn nhiều lắm, duyên huynh muội hết, là tốt nhất cho hắn.

Nghĩ, dưới tình thế cấp bách như vậy nàng lại trượt chân, mắt thấy cả người sắp ngã xuống cầu thang.

Ngay sau khi mất thăng bằng, nàng va mạnh vào trong một vòng ôm rộng lớn, hơi thở quen thuộc đập vào mặt, gần như làm nàng rơi lệ.

Vừa mới ổn định thân hình, giọng nói nàng hằng thương nhớ lại vang lên bên tai, “Cô nương, cô không sao chứ?”

Nghe được tiếng xôn xao ngoài cửa, hắn mới nghĩ ra xem thử xem xảy ra chuyện gì, kết quả lại mắt thấy một cô nương ngã xuống cầu thang. May mà nhờ khinh công của hắn đủ hỏa hậu (~ đủ tốt), lúc đó mới đúng lúc cứu được.

Nhưng, hơi thở này…… Thân thể Doãn Úy Lam từ từ cứng ngắc.

“Đa… đa tạ công tử, ta không sao.” Tô Thanh Diệu lường trước, hắn không đến mức liếc mắt một cái liền nhận ra nàng được. Bốn năm, thân hình, bộ dạng nàng đều có thay đổi, tiếng nói cũng có thay đổi nhỏ, hơn nữa nay nàng cải danh đổi họ, chỉ cần nàng cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không……

Trong khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, liền hoàn toàn rơi vào trong hai hồ nước sâu thẳm kia.

Bốn năm, hắn lại không thay đổi gì, ngay cả màu áo lam kia đều không đổi, vẫn là bộ dạng trông như lạnh lùng, nhưng lơ đãng trong mắt lại lộ ra vẻ suy nghĩ như trước, chỉ là trưởng thành, càng giống một nam nhân hơn.

Đột nhiên cổ tay truyền đến một trận đau đớn, nàng lấy lại tinh thần, ra vẻ lạnh lùng nói: “Công tử, huynh nên buông tay.”

Sau khi tim đập loạn nhịp một hồi, Doãn Úy Lam lại phá lệ nở nụ cười, rồi sau đó, trước mặt trước công chúng, hắn mới hung hăng ôm nàng.

“Không buông, lúc này đây, ai cũng đừng mơ làm cho ta buông tay!”

Dự đoán của nàng thật đúng, rốt cuộc thì bọn họ cũng đã chia lìa bốn năm, hắn liếc mắt một cái khó có thể nhận ra nàng thì cũng bình thường, nhưng…… liếc cái thứ hai thì sao? Nàng trưởng thành, hấp dẫn hơn, nhưng thần vận kia lại không có một chút thay đổi.

Ngay khoảnh khắc nghe được thanh âm của nàng kia, tim Doãn Úy Lam cơ hồ đình chỉ.

Đóa hoa bé nhỏ hắn một tay che chở, làm cho hắn tìm ước chừng đã bốn năm. Trong khoảng thời gian đó, hắn trải qua phẫn nộ, tuyệt vọng, đau xót, một lần lại một lần tự nói với chính mình sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mới có thể tiếp tục chống đỡ, nay tận mắt thấy nàng êm đẹp xuất hiện trước mắt, bảo hắn thế nào không mừng như điên đây.

Tô Thanh Diệu cứng đờ, lại cảm nhận được hơi thở rối loạn của hắn, biết hắn đã nhận chắc là nàng, nàng có nói xạo nữa thì cũng công cốc, đành phải thở dài, “Huynh…… Huynh buông ra trước đã.”

“Không buông! Nhất định không buông!” Doãn Úy Lam lại giãy nảy lên như một đứa con nít, “Ta tìm muội bốn năm, ta tìm muội bốn năm, ta buông tay một cái, muội sẽ lại đi mất, biến mất, ta phải chạy đi đâu tìm đây!” (Oaaaaaa onion_msn_smilies-01)

Hắn biết ngay mà, nếu nàng đã chết, không thể nào keo kiệt đến mức suốt bốn năm ngay cả trong mộng cũng không tới gặp hắn một lần, Tương Nhi của hắn còn sống, còn sống rất tốt, năm nay mười sáu tuổi, lớn thành một đại cô nương xinh đẹp.

Nhưng Tô Thanh Diệu nghe vậy, cũng kinh ngạc không thôi.

Hắn luôn luôn tìm nàng?

Không phải tin Văn Tương Vân chết đã được chiếu cáo giang hồ sao? Sợ địch nhân có nghi ngờ, đồng thời cũng vì chiếm một cái mỹ danh cho mình, Doãn Tuấn thậm chí còn làm một cái tang lễ thật sự cho nàng, làm sao……

Tô Thanh Diệu lập tức sáng tỏ. Không nghĩ cũng biết, tất nhiên là mọi người nói nàng đã chết, hắn không tin, không có thi thể của nàng, hắn không thừa nhận, người khác khuyên hắn, hắn cũng không nghe. Thế là, hắn bỏ xuống tất cả tìm nàng, cũng bất kể nàng còn sống hay đã chết…… Đứa ngốc, nếu nàng thật sự đã chết thì sao? Chẳng lẽ hắn muốn tìm như vậy cả đời?

Tựa như năm đó hắn liều lĩnh cứu nàng, liều lĩnh mà dẫn nàng đào tẩu, khi đó, nàng đã rất muốn hỏi hắn. Ngươi vì một cái muội muội không có huyết thống mà làm nhiều như vậy, đáng không?

“Đại ca……” Nàng nhịn không được lên tiếng an ủi. Đối phương tựa hồ bởi vì một tiếng kêu này mà cả người cứng lại một chút, lập tức càng ôm nàng chặt hơn.

Mới trước đây, đại ca thường thường lấy Trạm Thanh ngây thơ tìm việc vui, mà Trạm Thanh vẫn cứ hoàn toàn không nhận ra, lại còn kính sợ có thêm, đôi khi ngay cả một kẻ thầm nghĩ chỉ lo thân mình như nàng đều không nhìn được, vài lần âm thầm giúp đỡ Trạm Thanh phản kích, cũng bắt đầu từ khi đó nàng với đại ca càng chạy càng gần nhau.

Ở trong mắt nàng, đại ca tính cách ưa nhàn hạ, lại cứ thích dùng vẻ lạnh lùng che giấu chính mình, hắn không có dã tâm gì, nhưng cũng không phải loại người lòng dạ rộng rãi lấy ơn báo oán; rõ ràng là một con hồ ly tu luyện thành tinh.

Nói đến dối trá, thật không biết hai người bọn họ là ai ảnh hưởng ai nữa.

Nhưng mà hiện tại hắn lại không thèm che giấu chút nào, ở trên mặt hắn, bối rối, mừng như điên, bất an, khó tin…… Đủ loại cảm xúc có thể phân biệt được rõ ràng, sự xuất hiện của nàng lại đủ để đánh tan sự bình tĩnh của hắn, lớp ngụy trang của hắn ư?

Thế là, Tô Thanh Diệu cũng rất không khí phách mà mềm lòng , nàng thở dài một tiếng, cuối cùng buông tha giãy dụa, vỗ về lưng hắn an ủi. “Đại ca……Yên tâm đi, muội hứa với huynh không đi.”

Được rồi, muội muội thì muội muội. Trong lòng nàng đang thôi miên chính mình.

Nàng không ngại, thật sự không ngại, đời này để cho mình lấy thân phận muội muội ở cùng hắn cũng tốt. Nàng liền phát thiện tâm, tự tay giao tên huynh trưởng này vào tay một đại tẩu tương lai không biết ở đâu rồi lại đi sau, dù sao chỉ rời đi trễ vài năm mà thôi, không sao, không có gì cùng lắm thì……

“Tương Nhi đừng khóc, đại ca ở bên muội, từ bây giờ, ai cũng đừng mơ tổn thương muội mảy may.” Doãn Úy Lam ý cười không giảm, nhẹ nhàng lau mặt của nàng.

Khóc? Nàng sờ sờ hai má, mới phát hiện lại thật sự là ẩm ướt.

Từ lúc nào mà nàng bắt đầu khóc? Khi nghe được hắn kêu nàng, hay là khi hắn ôm lấy nàng? Tô Thanh Diệu rất muốn giở nụ cười sở trường của mình ra cho có lệ một chút, rồi mới thực ngạo khí nói. “Có lộn không, ai khóc a!”

Dưới đáy lòng đã có một giọng nói muốn nàng đừng lừa mình dối người nữa — Tô Thanh Diệu, rõ ràng khi ngươi nghe thấy giọng nói của hắn, cũng đã rơi nước mắt rồi.

Lúc trước khi đau nhất khó chịu nhất, nàng cũng chưa từng rơi lệ, thì ra đều là vì chờ khoảnh khắc này đây, nếu đã vậy, thì cũng đừng từ chối nữa.

Ngay sau đó, nàng hoàn toàn từ bỏ việc kiềm nén, liều mạng khóc thành tiếng, “Đại ca, muội nhớ huynh, muội thật sự rất nhớ huynh!”

Một đêm đó, bọn họ xúc tất dài đàm (trò chuyện thâu đêm), hàn huyên rất nhiều rất nhiều, từ bốn năm trước cho tới bốn năm sau, cho tới khi hai người bất tri bất giác thiếp đi mất. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, nàng hiếm khi ngủ được ngon giấc.

Như vậy cũng tốt, nàng tự nói với mình, nếu luyến tiếc, vậy thì lưu lại, làm một muội muội tốt đi.

Sáng sớm không khí lạnh lẽo như nước, làm cho người ta tỉnh táo tinh thần.

Tô Thanh Diệu lấy thùng nước đi đến bên cạnh giếng.

Trời sáng ngời, nàng tựa như sao vậy? Ngủ không được, đây là thói quen mà nàng thực bất đắc dĩ, cũng bởi vậy, nàng luôn thức dậy rất sớm. Nay bọn họ ở nhờ trong nhà Vệ chưởng quỹ, cũng khó đi gọi hạ nhân tỉnh dậy hầu hạ cho mình, cho nên nàng chỉ có thể tự mình động thủ múc nước rửa mặt.

Chỉ có điều sức lực của nàng thật sự rất nhỏ, sau khi buông thùng xuống thì làm sao cũng không kéo lên được, bất đắc dĩ hết sức, nàng chuẩn bị thử một lần cuối cùng, không được cũng chỉ có thể bỏ cuộc. Nền tảng bẩm sinh của nàng nói chung, tuy rằng mấy năm trước đại nạn không chết, nhưng cuối cùng cũng vẫn bị tổn thương nguyên khí, cho dù điều dưỡng như thế nào, bây giờ so với người bình thường, thể chất vẫn yếu hơn một chút.

Không ngờ lần này khi nàng vừa kéo, đưa tay liền tự đi lên, nàng cúi đầu, thấy sau lưng có một đôi tay, ngẩng đầu, đối diện lại một đôi mắt mang cười, tim đập không khỏi loạn nhịp.

“Đại ca, sớm a.”

“Muội sớm.” Rõ ràng hôm qua đã tán gẫu tới khuya, nàng nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Doãn Úy Lam thay vị trí của nàng, không mất bao nhiêu sức lực liền kéo thùng lên.

Ngô, đây là nam nữ khác nhau đi, cho dù nàng có tĩnh dưỡng cả đời cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới này được.

Tô Thanh Diệu chỉ đổ một bồn nước nhưng cũng đưa đến trong phòng hắn.

“Đại ca, huynh rửa mặt trước đã, muội về phòng thu dọn một chút.”

“Phiền cái gì? Muội rửa ở đây luôn đi, ta dùng nước còn lại của muội là được.” Doãn Úy Lam lơ đễnh, trở lại sửa sang lại giường.

Tô Thanh Diệu cũng ngẩn ra, lập tức trong lòng có chút vui sướng lại có chút mất mát. Vui sướng là bọn họ như nhau lúc trước, không có ngăn cách; Mất mát là hắn vẫn đối xử với nàng như muội ruột, thẳng thắn làm cho nàng thất vọng.

Thế là nàng cũng lười câu nệ, ở ngay tại chỗ rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đầy đủ liền đẩy cửa mà ra, đã thấy Vệ chưởng quỹ giật mình ở ngoài cửa.

“Tô……Tô đại phu?” Vệ chưởng quỹ nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn cửa phòng. Hắn không đi nhầm a, đây là phòng của Doãn công tử mới đúng.

“Thanh Diệu, ai ở bên ngoài?” Trong phòng truyền đến giọng nói của chính chủ — Doãn Úy Lam biết nàng một lòng muốn lấy một cái thân phận khác bắt đầu một lần nữa, đã hoàn toàn sửa miệng gọi tên hiện tại của nàng.

“Là Vệ chưởng quầy, hình như ông ấy đến tìm huynh,” Nàng nghĩ nghĩ lại thấy không ổn, liền quay sang Vệ chưởng quầy xác minh: “Phải không?”

“A, vâng, vâng.” Vệ chưởng quầy vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ tình hình trước mắt.

Tuy rằng ngày hôm qua tình cảnh hai người này gặp lại cũng có chút khoa trương, nhưng ông nhớ rõ lúc ấy rõ ràng Tô đại phu nói hai người bọn họ là huynh muội lâu ngày chưa gặp nhau, nhưng mà — tình cảm đôi huynh muội này có phải là tốt quá mức hay không?

“Tô đại phu,” Vệ chưởng quầy rốt cuộc cũng không nhịn được nghi ngờ, “Cô với Doãn công tử thật sự là huynh muội khác họ?”

“……Coi như vậy đi.” Nàng ngẫm lại, gật đầu. Chỉ cần đại ca còn thừa nhận nàng một ngày, thì hẳn là chính là như vậy.

“Sao lại là “coi như vậy”?”

Nàng buồn bực, “Huynh ấy là huynh, ta là muội, chúng ta lại bất đồng họ, không phải là “huynh muội khác họ” sao?”

Vệ chưởng quầy thiếu chút nữa hộc máu, “Nói đúng là các người không có…… quan hệ huyết thống?”

Tô Thanh Diệu ngẩn ra, lập tức đầu óc sáng sớm hơi bị trì độn nháy mắt chuyển động lại, “A……Vệ chưởng quầy, cái này……” Cho dù nàng có phản xạ nhanh nhẹn, nhưng nhất thời cũng không biết nên như giải thích như thế nào cho tốt.

Vệ chưởng quầy lại chỉ nghĩ rằng nàng không có lời nào để nói, thật sự nghiêm túc nói: “Tô đại phu, đừng trách lão phu nhiều lời, cho dù là huynh muội ruột, Tô đại phu cũng vẫn là một cô nương, không nên quá thân mật cùng với huynh trưởng, mà nếu không phải…… Vậy thì lại càng là đại sự hỏng mất danh tiết, ở chung một phòng không phải là……”

“Vệ chưởng quầy,” Doãn Úy Lam một thân nhẹ nhàng khoan khoái từ trong phòng đi ra, “Ông hiểu lầm.”

Quả nhiên…… Trong lòng Tô Thanh Diệu không khỏi lại trầm xuống.

Nên đến luôn phải đến.

Từ đầu đến cuối hắn đối với nàng đều là tình cảm của huynh muội đi. Chính mình lại đang hy vọng xa vời cái gì đây? Không phải đã sớm quyết tâm nhận mệnh làm muội muội hắn rồi sao? Nhưng ngay cả như vậy, lời nói loại này nàng vẫn không muốn nghe thấy từ trong miệng hắn, đã vậy đơn giản để nàng nói ra cho –

Thế là nàng ra vẻ hào hứng mở miệng, “Vệ chưởng quầy, kỳ thật chúng ta chính là huynh……”

“Chúng ta không phải huynh muội ruột.” Doãn Úy Lam nói thật tự nhiên.

Vệ chưởng quầy cau mày, “Một khi đã như vậy, sao các người lại……”

Lập tức, hắn như là đột nhiên hiểu được cái gì. Thì ra là thế, chắc chắn là Tô đại phu con gái da mặt mỏng, ngượng nói, mới thuận miệng lấy huynh muội đối phó hắn.

“Thì ra các người là tân nương a.” Vệ chưởng quầy nhẹ nhàng thở ra.

Hai người đồng thời ngẩn ra.

Tô Thanh Diệu nhíu mày, vừa muốn giải thích, Doãn Úy Lam lại giữ chặt tay nàng, “Vẫn chưa, nhưng cũng là chuyện sớm muộn.”

Thì ra là vị hôn phu thê.

Vệ chưởng quầy thấu hiểu gật đầu. Một nam một nữ này đứng chung một chỗ, cũng là một đôi bích nhân (~ xứng đôi vừa lứa). Hắn lập tức hớn hở mặt mày nói: “Vậy mà lại có chuyện khéo như thế này, đến lúc đó Doãn công tử nhất định phải để lại cho lão phu một ly rượu mừng a.”

“Đó là đương nhiên.”

Doãn Úy Lam nói y như thật, không chú ý tới sắc mặt Tô Thanh Diệu càng ngày càng âm trầm.

“Thanh Diệu?” Không biết gọi bao nhiêu tiếng, nàng mới dừng bước lại, hắn nhìn nàng hơi lo lắng, “Xảy ra chuyện gì thế, không thoải mái sao?” Buổi sáng còn bình thường mà, sao bây giờ sắc mặt lại kém như thế?

“Không có việc gì, muội trở về thu tdọn đồ đạc.”

Không được, nhìn mặt hắn nữa, nàng chắc chắn sẽ không nhịn được nổi giận. Hít sâu vào một hơi, nàng xoay người tiếp tục đi.

“Thu dọn đồ đạc? Muốn đi đâu thế?” Doãn Úy Lam khó hiểu, nghĩ rằng nàng sẽ ở lại hai ngày gì đó.

“Không biết.” Giọng điệu đã không thể che giấu được tâm trạng tồi tệ của nàng.

Cuối cùng cũng nhận ra được có chỗ nào không đúng, hắn giật mạnh tay nàng, nàng lại bỏ ra.

“Thanh Diệu, muội đang tức giận.”

“Không có!”

“Hơn nữa là tại ta?”

“Không phải.”

“Lý do?”

“Huynh nghe không hiểu hay sao, muội nói, muội không tức giận! Muội tức giận cái gì, muội giận huynh cái gì, huynh là đại ca, huynh làm cái gì cũng đúng, làm sao muội lại dám tức – giận với huynh cơ chứ!” Miệng nàng vẫn cứ cứng ngắc.

Lửa giận thật lớn……

Giờ phút này Doãn Úy Lam đã hoàn toàn chắc chắn tất cả những gì nàng nói đều là nói mát, giải mã chính xác hẳn là — nàng đang tức giận, với hắn, lý do tạm thời không rõ.

“Không công bằng,” Hắn có chút khổ não nhức đầu, “Ít nhất muội phải cho ta biết, ta chọc muội tức giận ở đâu mới được chứ.”

Người này……

Hít sâu một hơi, Tô Thanh Diệu tự nói với mình phải bình tĩnh, phải dùng lòng dạ bình thường mà đối xử, nàng cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi không phải sao? Tức giận cái gì chứ, tức giận với cái tên đại ca ngu xuẩn thiếu não này cái gì a!

“Thanh Diệu…… Muội nói ra.”

“Hở?”

“Muội dám nói ta ngu xuẩn.” Lá gan không nhỏ! Nở một nụ cười nguy hiểm.

Tô Thanh Diệu đột nhiên run da đầu một trận, nhưng vẫn rất sĩ diện ráng chống, “Là huynh nói lung tung!”

“Ta nói cái gì ngu xuẩn à,” Hắn tự nhận trừ bỏ ngày hôm qua tìm được nàng mừng như điên thành ra có chút váng đầu, sau đó luôn luôn tỉnh táo.

“Huynh……” Nàng bực hắn trì độn, bực hắn không có tim, nhưng nàng không lừa được chính mình, nàng hận nhất chính là cái thứ “tình cảm huynh muội” chết tiệt của hắn, hận nhất chính là sự quyến luyến nàng rằng mình từ bỏ từ lâu!

Nghĩ, nàng đột nhiên cảm thấy mình rất đau xót, cả người đều mất hết sức lực.

“Thanh Diệu,” Doãn Úy Lam thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, không khỏi sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc là muội có chuyện gì? Nói cho đại ca nghe được không?”

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tô Thanh Diệu vẫn quyết định nói ra, để cho hắn chính miệng chặt đứt vọng niệm (suy nghĩ cuồng vọng) của nàng, cũng đỡ hơn phải vì hắn vui đùa mà tự nhiên khó chịu.

“Đại ca, nay huynh đã có cô nương tâm nghi (~ vừa ý) hay chăng?”

Doãn Úy Lam ngẩn ra, lập tức tuấn mi cau chặt, “Đương nhiên là có, nhưng sao lại……”

Ngay sau đó, hắn hoảng sợ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nháy mắt trắng bệch một mảnh, nước mắt ngậm trong vành mắt tựa hồ sẽ lập tức rơi xuống.

“Thanh Diệu!” Hắn hoàn toàn luống cuống, “Muội mau nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu muội không nói ta thật sự sẽ điên mất.”

Giọng điệu lo lắng của hắn lại trở thành đồng lõa của nước mắt nàng, chỉ chốc lát Tô Thanh Diệu liền khóc sướt mướt.

Rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt , vừa nghe chính miệng hắn thừa nhận, nàng vẫn đau đến mức thầm nghĩ muốn đi tìm một chỗ trốn vào khóc rống một hồi!

“Đại ca!” Nàng đột nhiên ôm lấy hắn, tựa như trước đây khi bị ủy khuất vậy, nàng nhủ thầm đây là một lần quyến luyến vòng ôm này cuối cùng. “Sau này Tương Nhi sẽ không quấn quít lấy huynh nữa! Huynh phải đối xử tốt với đại tẩu, nếu đại tẩu để ý, cứ dứt khoát đừng có muội muội này nữa. Huynh yên tâm, sau này muội sẽ tới một chỗ huynh không nhìn tới được, sẽ không phá hư cuộc sống của huynh, cũng sẽ không làm yêu nữ hại võ lâm, lại càng sẽ không mang đến phiền toái cho huynh nữa! Đại ca, chỉ cần huynh hạnh phúc, Tương Nhi sẽ hạnh phúc!”

Nàng xoay người muốn đi, lại bị cánh tay mạnh mẽ của Doãn Úy Lam kéo về –

Ngay sau đó, tiếng khóc ngưng bặt.

Đại ca đang làm cái gì?

Nàng chớp đôi mắt to đang lã chã nước mắt.

Môi Doãn Úy Lam dính sát môi của nàng, đầu tiên là mềm nhẹ ma sát lẫn nhau, cuối cùng, đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng của nàng, dẫn dắt chiếc lưỡi của nàng múa lên.

Thấy mắt nàng không chớp, hắn trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi mới nhắm lại, nàng hiểu được ý tứ của hắn, nhắm mắt lại theo.

Trong nháy mắt, cảm giác giữa môi càng thêm rõ ràng mà nóng cháy, Tô Thanh Diệu cảm thấy mình ngay cả hô hấp cũng sắp phải ngưng lại. Hắn giống như đang nhấm nháp một thứ mỹ thực tinh xảo nhất, mềm nhẹ mút cánh môi của nàng vào, như là thưởng thức một ly rượu ngon, trêu chọc thanh thuần của nàng. Ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, cảm giác làm cho người ta lưu luyến như vậy, nàng…… Nàng không cần!

Tô Thanh Diệu đẩy mạnh hắn ra.

“Thanh Diệu, muội nghe ta……”

“Đại ca!” Hơi thở nàng có hơi bất ổn, nhưng vẫn nhìn thẳng vào hắn nói: “Năm đó muội ái mộ huynh.”

“Ta biết.” Năm nàng mười hai tuổi, hắn đã biết.

“Nay vẫn không có thay đổi.”

“…… Vậy là tốt rồi.” Doãn Úy Lam len lén thở phào một hơi. Thay đổi liền đổi thành hắn khóc.

Chỉ có điều là, đây là lời tâm tình đúng không? Có cần phải nói đầy căm phẫn như thế không?

“Nhưng mà,” Tô Thanh Diệu lại chuyển đề tài, “Đại ca từng nói xem Tương Nhi như muội muội thân thiết nhất hiểu rõ nhất, những lời này muội vẫn nhớ rõ.”

“Ta có nói?” Hắn trừng mắt, lúc nào?

Nàng trừng hắn, còn nghiêm túc gật đầu, “Huynh còn nói sau này muốn thay muội tìm một tấm chồng tốt, nhân phẩm tốt, thân thế tốt, còn phải biết thưởng thức thông minh tài trí của muội nữa……”

Hắn nghĩ rằng những lời này mình chỉ nghĩ thầm trong lòng thôi, ai dè từng thật sự nói ra a…… Doãn Úy Lam có chút ảo não sự ngu dốt của mình năm đó. Nàng chưa nói sai, hắn quả thật ngu xuẩn, ngu xuẩn ở chỗ tự cho là đúng, ngu xuẩn ở chỗ đã tự chui đầu vào rọ đả kích chính mình từ lâu.

“Nếu đại ca đã nghĩ như vậy, xin đừng cho Tương Nhi ảo tưởng gì nữa, cũng đừng lại hôn…… làm hành động gì dễ làm cho Tương Nhi hiểu lầm. Đại ca yên tâm, tự muội cũng đã nghĩ thông , sau này liền an phận làm muội muội của đại ca, sẽ không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa.”

“Không được!” Doãn Úy Lam kiên định bác bỏ. Đây là nàng muốn cắt đứt sạch sẽ với hắn hay sao? Bây giờ người suy nghĩ miên man là hắn a!

“Đại ca?” Tô Thanh Diệu khó hiểu.

Hắn xoay vai nàng sang, “Tương Nhi, muội thật sự để ý danh phận huynh muội này như vậy sao? Nếu muội không bước ra khỏi giới hạn này được, vậy sau này muội có thể trực tiếp gọi tên của ta, không cần tiếp tục gọi ta là “đại ca” nữa!”

Hai cái thân phận muội muội với thê tử này, hắn không chút do dự lựa chọn hy sinh người trước.

Không ngờ sắc mặt Tô Thanh Diệu lại càng thêm tái nhợt, “Ngay cả…… huynh muội cũng không làm được sao?”

Doãn Úy Lam chỉ cảm thấy đầu càng đau , “Rốt cuộc muội đang nói cái gì nha? Tối hôm qua lời ta nói, một câu muội cũng không nghe lọt à?” Hắn nghĩ mình đã nói thật sự rõ ràng, vì sao lại đổi lấy nàng phản ứng như vậy?

Nàng ngẩn ra, “Tối hôm qua đại ca nói cái gì?”

Hắn trừng nàng.

“Muội……” Tô Thanh Diệu cố gắng nhớ lại, “Muội nhớ rõ chúng ta nói những chuyện khi còn nhỏ, tán gẫu cuộc sống riêng trong bốn năm qua của muội với huynh, nói…… Còn nói cái gì nữa à?”

Trong nháy mắt, giữa hai người xuất hiện một sự yên lặng mất tự nhiên.

Thì ra vấn đề là ở đây. Doãn Úy Lam chán nản xoa xoa giữa trán, “Nói cái gì…… Muội hỏi thật là hay a.”

Tô Thanh Diệu không khỏi lui về sau hai bước. Kỳ quái, đại ca đang lý sự.

Đợi chút, nàng nhớ ra rồi, “Sau đó hình như là muội ngủ mất……”

“Văn Tương Vân, Tô Thanh Diệu, ta mặc kệ muội là người đó, đều nghe rõ cho ta!”

“Dạ.” Trên thực tế, nàng vẫn rất sợ đại ca tức giận, chọc thì chọc, chơi thì chơi, nàng biết điểm mấu chốt (~ giới hạn cuối) của hắn ở chỗ nào.

“Ta lặp lại lần nữa, bốn năm trước, ta đã quyết định muốn thủ hộ muội một đời một kiếp, làm bạn với muội một đời một kiếp, nhưng cũng không phải lấy thân phận huynh trưởng của muội.”

Tô Thanh Diệu bị ánh mắt nóng rực của hắn trành (~ nhìn chằm chằm) tim đập gia tốc.

Nhìn ra sự hồi hộp của nàng, ngược lại Doãn Úy Lam lại nhẹ nhàng thở ra. Không có gì so với chuyện biết tình cảm của nàng đối với hắn vẫn chưa thay đổi, làm cho hắn vui sướng hơn nữa.

Lập tức yên lặng nhìn nàng chăm chú, hắn vô cùng nghiêm túc nói, “Ta muốn lấy thân phận một người nam nhân yêu muội, thương muội, sủng muội, muội vẫn là muội muội ta quý trọng nhất như cũ, nhưng không chỉ có thế, muội cũng là nữ nhân ta yêu nhất đời này cùng với thê tử duy nhất, Thanh Diệu, Tương Nhi, lần này muội nghe hiểu chưa?”

“Huynh gạt người!” Tô Thanh Diệu đỏ bừng cả mặt, không thể tin những gì mình vừa nghe được.

Là ảo giác, nhất định là mấy ngày nay nàng không có điều dưỡng thân thể cho tốt, để cho xuất hiện ảo giác.

“Ta biết rồi, ngươi vốn không phải đại ca!” Khuôn mặt nhỏ nhắn lại suy sụp xuống, “Đại ca chỉ xem ta là muội muội, cho dù là trong mộng, đại ca cũng sẽ không nói với ta mấy thứ đó……”

“Tương Nhi, rốt cuộc là muội đang rối rắm cái gì? Chúng ta cùng nhau nhiều năm như thế, ta là người thật hay giả, muội còn không nhận ra được hay sao?” Hắn vì sự bướng bỉnh của nàng mà phiền não không thôi.

Nàng thà rằng tin hắn là ảo ảnh, cũng không muốn tin tưởng hắn thật tình?

“Ta thừa nhận năm đó ta xuẩn, không phân rõ tình cảm huynh muội với tình yêu nam nữ, lại lo lắng khi đó muội còn nhỏ, cũng chưa chắc hiểu được cái gì gọi là thích, cho nên mới không có đáp lại muội, kết quả cho đến khi muội……”

Hắn nhắm mắt lại, nhớ lại một màn nàng rơi xuống vực, khi đó hắn mới biết được kẻ ngây thơ chính là mình, tự cho là đúng chính là mình, tiếc nuối cả đời cũng sẽ là mình.

“Tóm lại, nay ông trời cho ta cơ hội được gặp lại muội một lần nữa, làm sao ta có khả năng buông tay chứ? Đừng nói trong lòng muội vẫn còn có ta, cho dù là hôm nay muội đã gả cho người, đánh liều tất cả ta cũng muốn cướp muội trở về!”

Cái gì người yêu hạnh phúc chính là hạnh phúc của mình, Doãn Úy Lam hắn quen ích kỷ, đơn giản là không tin chuyện đó! Hắn thích giả bộ lạnh lùng, hắn là một kẻ vô kỉ luật, nhưng đối với những gì hắn chấp nhất, thủ đoạn của hắn sẽ còn cực đoan hơn cả nàng nữa.

“Đại ca…… Huynh thật sự không phải đang muốn làm cho muội vui vẻ ư?” Dù sao chỉnh lẫn nhau từng là trò chơi huynh muội bọn nàng làm không biết mệt.

Doãn Úy Lam cười khổ, “Muội không có thật sự không muốn đấy chứ.”

“Nhưng mà, muội không tốt……”

Hắn hôn lên trán nàng, mặt mũi của nàng, hôn tới nước mắt của nàng.

“Nói bậy. Lúc trước, Tương Nhi của ta là Tương Nhi tốt nhất, sau này, Thanh Diệu của ta cũng là Thanh Diệu tốt nhất.”

Thì ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu làm nàng rối rắm.

Là hắn sai rồi, là hắn sơ ý, nghĩ rằng nàng thông minh tài trí còn hơn nam tử, lại quên rằng cuối cùng nàng cũng có sự tinh tế của con gái nữa.

Nha đầu kia từ nhỏ trải qua hoàn cảnh rất phức tạp, những mặt đáng ghê tởm của con người đã bị nàng xem hết toàn bộ, đổi thành hắn, đã rơi vào những con đường xấu từ lâu. Lúc trước hắn sợ xảy ra chuyện như vậy, cho nên cứ không nhận thức được bộ phận cực đoan trong tính cách đã bị nàng gắng ức chế kia, mà nàng rất thông minh, ngay cả dụng tâm của hắn cũng biết hết, còn rất phối hợp theo bước chân của hắn mà đi tới.

Cái loại thấu hiểu lòng người được ẩn giấu này, đúng là nguyên nhân làm cho hắn động tâm lúc ban đầu.

Dẫn nàng lên đường ngay, không phải vì đại nghĩa thương sinh gì, thuần túy là hi vọng nàng có thể sống một cuộc sống thật vui vẻ dưới ánh mặt trời thôi, hắn không muốn gặp một đóa hoa tươi bị bóng ma bao phủ rồi héo rũ trong bóng đêm.

Nhưng những gì hắn có thể làm được cũng chỉ là dẫn đường mà thôi, quyền quyết định lúc nào cũng vẫn nằm trong tay nàng.

Tính cách của bọn họ vừa giống lại không giống. Bọn họ cùng là trong ngoài không đồng nhất, trong xương có một phần thích tác quái, nhưng Tương Nhi lại có sự đúng mực của nàng, nguyên tắc của nàng, nàng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho lòng tin của mình.

Nàng có thể dứt bỏ bóng ma đi đến dưới ánh mặt trời, trở thành Tô Thanh Diệu, là công lao của chính nàng. Hắn chỉ xuất hiện đúng lúc, cũng bước vào lòng nàng trở thành trụ cột tinh thần của nàng, nay, hắn may mắn như thế, người xuất hiện khi nàng cần không phải là ai khác, mà là hắn Doãn Úy Lam.

Nàng không tốt?

Buồn cười, ở trong mắt Doãn Úy Lam hắn, Tô Thanh Diệu quả thật là quá tốt, tốt đến kỳ lạ. Hơn nữa nay nàng đã lớn lên duyên dáng yêu kiều, không còn là tiểu nha đầu lúc trước, cho nên –

Hắn cầm tay mềm của nàng, “Thanh Diệu, ta phải nói cho muội biết, bất luận muội dùng lý do gì, bây giờ mới muốn ta buông tay…… Muộn rồi, quá muộn rồi.”

Nàng trở tay nắm lại tay hắn, nín khóc mà cười, “Đại ca…… Hôm nay có phải muội thật mất mặt hay không, trong lòng huynh đang cười muội đi?” Ngày thường nàng sẽ không bao giờ luống cuống như thế, cũng chỉ có lúc đối mặt với hắn, bình tĩnh tao nhã đều bay đi mất. “Muội rõ ràng đã thông suốt hết cả, nhưng mà đối mặt với huynh, lại trừ khóc ra cái gì cũng không biết, nếu đại ca mà muốn chỉnh muội, muội một tí đường sống đánh trả cũng không có.”

Vốn cái gì hắn cũng không cần làm, nàng sẽ tự loạn đầu trận tuyến (~rối loạn).

Doãn Úy Lam ôm nàng thở dài, “Muội nghĩ rằng huynh không phải sao?”

Trên đời chỉ có nàng, có thể tác động đến hỉ nộ ái ố của hắn, cũng chỉ có nàng, có thể làm cho hắn dỡ phòng bị xuống, nàng là nhược điểm của hắn, là thiên hạ mà cho dù phải dốc hết tất cả hắn cũng muốn bảo vệ.

Hoàn hảo, ông trời không thật sự bắt nàng rời xa khỏi hắn! Doãn Úy Lam nghĩ thật may mắn.

Một năm sau, Doãn Úy Lam thành hôn cùng Tô Thanh Diệu, tín vật chứng kiến bọn họ thề nguyền là một đôi ngọc bội uyên ương, tiệc cưới làm ở khách sạn Cao Thăng, trong tân khách cũng không có người giang hồ, chỉ có hàng xóm láng giềng cùng với sư tỷ Ô Diệc Phi và sư huynh Mộ Vô Cực của Tô Thanh Diệu.

Từ nay về sau kết tóc, nàng không còn là muội tử của hắn, mà là thê tử của hắn, nữ nhân duy nhất cả đời của hắn.

Cuối cùng bọn họ cũng có thể giống như trong lời ca năm đó –

Nhân duyên gắn bó, ước hẹn cùng quân định trăm năm……

Hai năm sau, lão trang chủ Hiểu Kiếm sơn trang Doãn Tuấn bệnh tình nguy kịch, tìm thỉnh Tô thần y đăng môn chẩn trị (vào nhà chữa bệnh, nói cho long trọng thôi).

Ba năm sau, Doãn Tuấn bệnh chết, Doãn Úy Lam trở lại Hiểu Kiếm sơn trang kế thừa gia nghiệp, trở thành trang chủ thiên hạ đệ nhất trang, để bảo đảm an toàn cho Tô Thanh Diệu, hai người ước định tạm thời giữ bí mật thân phận.

Theo Ngô quản sự của Hiểu Kiếm sơn trang nói, từ sau khi tân trang chủ kế nhiệm vẫn chưa dành bao nhiêu tâm tư vào trên giang hồ, ngược lại thường xuyên mười ngày nửa tháng không thấy bóng người, hành tung bí ẩn, thẳng đến gần đây “Văn cô nương” thân trung kịch độc xuất hiện, tình hình mới có chuyển biến tốt. Mà sau khi Tô thần y vào trang, trang chủ lại một tấc cũng không rời Hiểu Kiếm sơn trang, ngay cả thông lệ tháng sáu hàng năm tuần tra sản nghiệp làm ra cũng là từ lão quản sự hắn đây đại lao (làm giùm).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui