“Cẩn thận!”
Trong lúc Ô Đồng đang lùi lại phía sau, Tử Dạ đứng bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở, nhưng vẫn muộn.
Ô Đồng vừa lùi về phía sau chân đứng không vững, cả người đã rơi xuống.
Bởi vì không hề đề phòng, Ô Đồng còn chưa kịp hô lên, thậm chí cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng sau đó cô đã ngừng rơi, vì có người đang giữ chặt cô.
“Sao cô liều lĩnh vậy!” Từ trên truyền đến giọng nói bất mãn của Tử Dạ, anh ta nằm rạp trên mặt đất, một tay nắm lấy ba lô của Ô Đồng, tay kia thò vào ba lô lấy ra một cây gậy baton.
Anh ta nhẹ nhàng vung cây gậy lên, cây gậy đó biến thành sợi dây thừng quấn vào eo của Ô Đồng.
Sau đó Ô Đồng được Tử Dạ kéo lên như một chiếc túi tiện lợi.
Từ đầu đến cuối chỉ mất chưa đầy hai giây.
Ô Đồng bị xách lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi liền vỗ ngực bộp bộp, cô cũng cảm thấy mình quá hấp tấp, mặc dù cô lo lắng cho sự an nguy của em trai, nhưng nơi này là một môi trường xa lạ, cần phải cẩn thận trong mọi việc.
Cô ngồi trên mặt đất nói cảm ơn với Tử Dạ, “Vừa rồi rất cảm ơn anh.”
“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chỉ cần đổi thành tiền là được.” Tử Dạ nói xong, vẫn có chút lo lắng cảnh cáo Ô Đồng một câu, “Tôi đã nói với cô rồi, đến đây cô phải nghe lời tôi, đừng đụng lung tung hay chạy lung tung, đã nghe chưa?”
Tuy Tử Dạ tiên sinh vẫn giữ nguyên bản tính ham tiền của mình, nhưng lần này Ô Đồng không thấy phản cảm chút nào, cô thành thật gật đầu trả lời một câu “Nghe rồi”, sau đó không dám nhúc nhích nữa, ngồi im tại chỗ cẩn thận chiếu đèn pin xung quanh.
Tử Dạ cũng dùng đèn pin để soi, đèn pin của hai người cùng nhau từ từ chiếu sáng xung quanh.
Lúc này Ô Đồng mới nhận ra nơi cô đang ở không phải là căn phòng như cô nghĩ, mà là một hang động khổng lồ.
Vừa rồi cô đạp lên không trung là do cô dẫm phải mép hang, may mà Tử Dạ tiên sinh phản ứng nhanh, nếu không bây giờ có lẽ cô đã rơi xuống vực sâu mà chết rồi.
Nhìn đáy hang đen không thấy đáy, trong lòng Ô Đồng chân thành cảm ơn ân đức cứu mạng của Tử Dạ tiên sinh.
Nói thật ra, từ khi vào làng Ngụy để đến đây Tử Dạ đã hai lần cứu cô, đồng thời cũng giúp cô phá giải cơ quan vào hang động này, nếu không có anh ta, có lẽ cô vẫn không biết nên tìm em trai mình ở đâu.
Tìm anh ta để giúp đỡ xem như là đã tìm đúng người!
Ô Đồng dùng ánh mắt biết ơn nhìn Tử Dạ, Tử Dạ cũng liếc nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Ô Đồng nhìn sang chỗ khác trước, nhớ đến chuyện khi nãy anh ta đã cho mình uống thuốc trợ tim, mặt cô không hiểu vì sao mà đỏ bừng.
“Chúng ta phải tìm một chỗ đi xuống.” Giọng của Tử Dạ lại vang lên, lần này giọng điệu của anh ta hơi nặng nề, dường như cũng có chút lo lắng cho tình huống của bọn họ.
Ô Đồng lại soi xung quanh một lần nữa, ánh sáng của đèn pin bị hạn chế, điều này chứng tỏ hang động này lớn và sâu hơn tưởng tượng.
Cô dựa vào mép vách đá cẩn thận soi xung quanh, hai bên trái phải đều không nhìn thấy điểm cuối, ánh đèn của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy vị trí của rễ cây móc vào vách đá.
Mọi thứ đều không rõ.
Nhưng muốn quay lại là không thể, cửa cơ quan đã đóng lại rồi, muốn ra ngoài trừ khi có người mở lại lần nữa.
Cách duy nhất là phải đi xuống đáy hang, sau đó theo hướng cửa hang để ra ngoài.
Đây có thể là lý do tại sao trang web đó lại chọn nơi này để Ô Ninh thử thách lòng can đảm, một cái hang động khổng lồ không có phương hướng, xung quanh yên tĩnh ngay cả gió cũng biến mất, một người sống trong đó nếu không có tố chất tâm lý vững e là không kiên trì được tới hai ngày.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ô Đồng lại lo lắng cho sự an nguy của em trai mình.
Cô nhảy đến mép vách đá và hét lớn tên em trai mình.
Trong động vọng lại tiếng vang, Ô Ninh Ô Ninh, giống như tiếng ai oán!
Nhưng không có ai đáp lại.
“Đừng lo lắng, hang động này nhất định có lối ra.” Tử Dạ ở bên cạnh an ủi cô, “Cô còn nhớ những bức vẽ trên mặt đất của từ đường không?
Ô Đồng gật đầu.
Tử Dạ nói tiếp, “Nếu vài chục năm trước người dân làng Ngụy có thể di dời từ đây, vậy chúng ta chắc chắn sẽ có thể ra ngoài.
Có lẽ trang web mà em trai cô đăng ký cũng biết kết quả này, nên họ mới chọn nơi này làm nơi thử thách lòng dũng cảm.”
Lời nói của Tử Dạ nhất thời khiến Ô Đồng cảm thấy an tâm không ít.
Đúng vậy, không cần biết người dân làng Ngụy có phải là hậu duệ của phượng hoàng hay không, không có ai ở trong ngôi làng này là sự thật, hơn nữa người tài xế có vóc người nhỏ cũng đã nói, vài chục năm trước không có dân làng nào trong làng Ngụy đi ra ngoài từ con đường nhỏ duy nhất đó nữa, điều đó chứng tỏ rằng họ chỉ có thể rời đi từ đây.
Ô Đồng phấn chấn trở lại, cô nghĩ nếu trang web đó đã biết làng Ngụy có nơi này và cũng biết truyền thuyết của ngôi làng, nói không chừng có thể họ đã đưa bản đồ lộ trình cụ thể cho em trai Ô Ninh của cô.
Vậy thì em trai Ô Ninh đến đây chắc chắn là biết làm sao để ra ngoài.
Thử thách lòng dũng cảm không phải là một cuộc thám hiểm, điều họ muốn chính là một là người ở một không gian vô định có thể chịu đựng áp lực và cực hạn của nỗi sợ, mà không phải là chơi trò thoát khỏi căn phòng bí mật.
Nghĩ đến đây, sự tự tin của Ô Đồng càng tăng lên, cô nằm trên mặt đất muốn dùng dấu chân của em trai để xác định một lần nữa em trai cô rời khỏi từ nơi nào.
Có lẽ vì hang động này quá kín, nên trên nền không có một hạt bụi nào, chỉ có một số rễ cây bị gãy và đá vụn.
Ô Đồng cũng không bỏ cuộc, cô nằm trên mặt đất soi từ khe hở từng chút một, hy vọng ở gần đây có lưu lại một số dấu vết của em trai cô.
Trời không phụ người có lòng, cuối cùng Ô Đồng cũng tìm thấy thứ gì đó đằng sau tảng đá nhô ra trong hang động.
Cô dùng ngón tay nhặt thứ mắc kẹt trong đá lên xem, là một chiếc điện thoại.
“Là điện thoại của em trai tôi.” Cô hào hứng nói với Tử Dạ.
Tử Dạ vội vàng đi tới, “Cô chắc chứ?”
“Tất nhiên tôi có thể chắc chắn, là tôi đã mua chiếc ốp điện thoại này cho thằng bé.” Ô Đồng nói và bấm thử vào màn hình điện thoại, nhưng không có phản ứng.
Có vẻ như điện thoại đã bị vứt ở đây một khoảng thời gian, pin trong máy cạn kiệt nên đã tự động tắt nguồn.
“Cô tìm thấy chiếc điện thoại này ở đâu?” Tử Dạ hỏi Ô Đồng.
Ô Đồng chỉ tay vào tảng đá cao nửa người, cô tìm thấy chiếc điện thoại nằm trong rễ cây lộn xộn phía sau tảng đá cao vút ở rìa vách đá.
“Em trai của cô chắc là đi xuống dưới động từ nơi này.” Tử Dạ đi tới bên cạnh tảng đá, cau mày đánh giá, sau đó ló đầu nhìn ra phía sau tảng đá.
Ô Đồng cũng bước tới nhìn, ngoại trừ bộ rễ khổng lồ thẳng đứng hướng xuống phía sau tảng đá, cũng không có bất kỳ con đường nhỏ nào.
“Chẳng lẽ em tôi trèo xuống bằng mấy cái rễ cây này sao?” Ô Đồng hỏi Tử Dạ.
Tử Dạ dùng đèn pin soi về hướng có rễ cây rủ xuống, anh ta cởi ba lô ra, dặn dò Ô Đồng đợi tại chỗ, anh ta đi xuống dưới xem trước.
Vài phút sau, anh ta lại trèo từ rễ cây lên, nói với Ô Đồng, “Bên dưới có một bậc đá được đào sâu trong vách đá, bậc đá có thể dẫn đến đáy hang.”
Ô Đồng nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, cô nhanh chóng nhặt ba lô của Tử Dạ trên mặt đất lên, muốn đưa cho anh ta, sau đó cùng anh ta đi xuống.
Tuy nhiên, ba lô của Tử Dạ dường như nặng hàng ngàn cân, cho dù cô dùng tất cả sức lực của mình cũng không hề di chuyển một chút nào.
“Tôi sẽ tự mình làm.” Tay Tử Dạ đè tay Ô Đồng lại, còn tay khác kéo ba lô lại rồi đeo lên lưng.
Động tác nhẹ nhàng như mang một bao xốp.
Ô Đồng nhìn thấy anh ta xách túi nhẹ nhàng như vậy, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Ba lô của Tử Dạ tiên sinh này rõ ràng là nặng như vậy, tại sao lại có thể cầm nó lên nhẹ nhàng như vậy?
Chẳng lẽ anh ta là đại lực sĩ trong truyền thuyết?
Tuy nhiên, những nghi ngờ của Ô Đồng nhanh chóng bị xua tan bởi những vấn đề nan giải trước mắt.
Bởi vì để đi xuống các bậc đá bên dưới phải dùng tay không trèo lên rễ cây và trượt xuống khoảng cách năm hoặc sáu mét, đối với Ô Đồng mà nói đây là một thử thách không nhỏ.
Bình thường cô tập thể dục không được phép có sông ngầm.
Kết quả, đúng như mong muốn của Ô Đồng, dưới đáy hang quả thật có một con sông ngầm, nhưng trên mặt sông có vẻ rất yên ả và không có tiếng nước chảy ào ào.
Điều này chứng tỏ địa hình bằng phẳng xuống một bậc.
Tử Dạ xuống đáy hang trước, đang định quay người đi đón Ô Đồng thì Ô Đồng đã tự mình nhảy xuống.
Cô đứng không vững, hơi lắc lư một chút.
“Cô không sao chứ?” Tử Dạ quan tâm hỏi.
“Không sao!” Ô Đồng chỉnh lại ba lô, hỏi Tử Dạ: “Bây giờ chúng ta đi hướng nào?
Tử Dạ nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, trên mặt của đồng hồ có la bàn.
“Theo cấu tạo tổng thể của ngọn núi, lối ra có lẽ ở hạ lưu.” Nói đến đây anh ta cắn môi dưới, như có điều muốn nói với Ô Đồng.
Nhưng ngay sau đó anh ta đã từ bỏ, duỗi ngón tay ra chỉ về phía trước và dẫn đầu đi về phía trước.
Ô Đồng nhanh chóng đi theo anh ta, hỏi: “Tử Dạ tiên sinh, có phải anh có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc cô nhớ thanh toán khoản còn lại.”
Ơ?
Người này, thật là!
Ô Đồng cáu kỉnh cười.
Vừa đi được vài chục mét, Ô Đồng bỗng ngửi thấy mùi hôi thối, mùi hôi này hình như bốc lên từ dưới nước, vừa khó ngửi lại còn khiến người ta váng đầu.
Ô Đồng vội lấy tay che mũi.
Tử Dạ dường như cũng ngửi thấy mùi lạ, anh ta lui đến bên cạnh Ô Đồng, cảnh giác nắm lấy cánh tay của cô.
Mà tay còn lại của anh ta lặng lẽ mò lấy cây gậy baton từ trong ba lô ra.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Ô Đồng lập tức trở nên căng thẳng, cô nghĩ trong bóng tối có thứ đó bất hảo đang đến gần họ.
Là cái gì đây?
Có phải là con quái vật mặt trắng đã gặp ở làng Ngụy không?
Nghĩ như vậy Ô Đồng cảm thấy bản thân ngày càng khó thở, sau đó cô bắt đầu thở hổn hển.
Tử Dạ cũng cảm thấy Ô Đồng không ổn, anh ta nhanh chóng lấy từ trong túi ra viên thuốc màu đỏ khi nãy đưa cho Ô Đồng, anh ta bỏ vào miệng mà không cần suy nghĩ, sau đó lại đút vào miệng cho Ô Đồng.
Lần này, Ô Đồng chỉ hơi khó thở chứ không đột ngột bị ngừng tim như lần trước, nhìn thấy Tử Dạ lại sắp môi chạm môi đút thuốc cô, phản ứng đầu tiên của cô là đẩy anh ta ra.
Thế nhưng thái độ của Tử Dạ tiên sinh rất cứng rắn, anh ta trực tiếp nắm chặt tay và đầu của cô, đầu lưỡi linh hoạt đẩy viên thuốc vào trong miệng cô.
Viên thuốc trong miệng tan ra, Ô Đồng vẫn muốn đẩy ra, vì vậy Tử Dạ tiên sinh buông cô ra, chỉ còn lại vẻ mặt chết lặng và hương vị ngọt ngào trong miệng của cô.
“Tử Dạ tiên sinh, tôi còn chưa chóng mặt, anh không cần cho tôi uống thuốc trợ tim sớm vậy đâu.”
Thật ra, Ô Đồng rất muốn nói cho dù có cho cô uống, cũng đừng lúc nào cũng môi chạm môi đút vào miệng cho cô, điều này khiến người ta rất khó chấp nhận được.
Cô vẫn là một thiếu nữ độc thân chưa chồng, đây không phải là chiếm tiện nghi của cô sao?
Mặc dù anh ta rất đẹp trai.
Nhưng Tử Dạ tiên sinh cũng không giải thích gì cho cô, anh ta đưa một ngón tay lên giữa môi và làm một động tác im lặng, sau đó thận trọng nhìn xung quanh.
Thấy anh ta căng thẳng như vậy, cho dù Ô Đồng có bao nhiêu bực tức cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Thôi, tìm được Ô Ninh và rời khỏi cái nơi ma quái này trước rồi tính sổ với anh ta sau.
Nghĩ như vậy, Ô Đồng cũng bắt đầu chú ý tới động tĩnh xung quanh.
“Khè khè khè” Giống như có thứ gì đó đang đến gần, sau đó là tiếng sột soạt của kim loại cọ vào mặt đất nghe rất chói tai.
Ô Đồng có hơi sợ hãi, cô ôm chặt lấy cánh tay Tử Dạ.
“Có thứ sắp đến!” Tử Dạ nhắc nhở.
“Thứ gì?” Ô Đồng càng thêm căng thẳng.
“Nín thở!” Tử Dạ lại che miệng cô, lần này anh chỉ che cho cô một lúc, sau đó kéo tay cô lên để cô tự che lại, anh ta lấy từ trong ba lô ra một cái pháo sáng, gõ vào và quăng đi.
Khi pháo sáng được ném ra, Ô Đồng nhìn thấy cách họ vài mét không xa, có hơn 20 con quái vật rất giống những con mà cô đã thấy trước đó đi tới lui cách đó không xa, chẳng qua những con quái vật này nó còn lớn hơn con đã thấy ở làng Ngụy.
Chúng dùng móng vuốt của mình để đào đá trên mặt đất, đôi mắt to đỏ như máu nhìn chằm chằm vào họ, âm thanh chói tai phát ra từ móng vuốt của chúng khi đào đá.
Trời ơi, đây là đang định tấn công nhóm sao?
Ô Đồng lo lắng sờ lên người cô, cô cũng muốn tìm một cây gậy để phòng thân, nhưng tiếc là trên người cô không có gì cả.
“Ôm chặt tôi.” Tử Dạ kéo cả người Ô Đồng vào lòng, sau đó đưa hai tay lên sờ cái túi sau lưng anh ta.
Ô Đồng vội vàng ôm chặt eo anh ta, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đám quái vật kia.
Lúc này những con quái vật hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, chúng gào thét một tiếng rồi hướng về phía Ô Đồng, chính là muốn phát động tấn công.
Ô Đồng một tay ôm eo Tử Dạ, một tay che miệng mình, nhìn thấy đám quái vật kia nhào tới, sợ tới mức bắp chân luống cuống.
Lúc này đột nhiên có hàn quang lóe lên, cây gậy baton trong tay Tử Dạ lập tức biến thành một cây đao lớn, mà tay còn lại của anh ta không biết từ lúc nào đã rút ra một khẩu súng.
Đúng vậy, không sai.
Chính là một khẩu súng, một khẩu súng kiểu dáng kỳ lạ.
Khẩu súng đó có màu đỏ như máu, không phải đồng cũng không phải sắt, trên thân súng có khắc một đóa hoa bỉ ngạn, đóa hoa đó sống động như thật đến nỗi có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa.
Ô Đồng nhìn cây đao rồi nhìn khẩu súng, lại ngước nhìn Tử Dạ.
Làm gì còn Tử Dạ, lúc này trước mặt cô, người mà cô đang ôm là một người đàn ông mặc tử bào, mặc dù mặt mũi của anh ta trông rất giống với Tử Dạ, nhưng biểu cảm của anh ta đã hoàn toàn thay đổi, anh ta có mái tóc dài màu tím, làn da trắng như ngọc, lông mày đen dài, hốc mắt dài và hẹp dưới hàng mi dài lộ ra sát khí, trên trán có một sợi lụa bạc được đan thành dây cột tóc, sợi dây cột tóc đó đối lập hoàn toàn với mái tóc màu tím, tuấn tú giống như Chiến thần phương Đông.
Ô Đồng cứ ngây ngốc nhìn anh ta.
Lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Tử Dạ tiên sinh lại muốn cho cô uống một viên thuốc trợ tim cấp tốc.
Lúc này cô thực sự sắp lên cơn đau tim.
…
Phía sau anh ta, mấy con quái vật bắt đầu gầm rú, sau đó âm thanh đào đất trở nên lớn hơn, rồi nó lao về phía Ô Đồng bọn họ.
“Ôm chặt một chút!” Tử Dạ tiên sinh đã hóa thân thành chiến thần gầm lên với Ô Đồng, sau đó vung cây đao lớn trong tay, trong động đột nhiên tràn ngập hàn quang.
Ô Đồng gắt gao ôm chặt lấy anh ta, mặc dù cô lấy một tay che miệng mình, nhưng vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi thấp giọng kêu lên.
Tử Dạ tiên sinh này thực sự là quá mạnh, anh ta vung cây đao lớn của mình, những con quái vật đang lao tới đã bị sức mạnh của cây đao quét đi vài mét.
Sau đó kêu thảm thiết và đâm sầm vào tảng đá và vách đá xung quanh.
Sau đó Ô Đồng còn nhìn thấy Tử Dạ tiên sinh giơ khẩu súng kỳ lạ của mình lên và bắn mạnh vào mấy con quái vật đã bị quét ra khi nãy.
“Pằng, pằng, pằng.” Theo tiếng súng, tất cả những con quái vật nổ tung giống như bị trúng bom.
Ô Đồng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mẹ ơi, kỹ năng thiện xạ của Tử Dạ tiên sinh chuẩn quá?
Rốt cuộc anh ta là ai, sao lại có thân thủ mạnh như vậy.
Ô Đồng lại lén đánh giá Tử Dạ.
Lúc này trong đôi mắt sâu như hồ nước của Tử Dạ có một tia sáng kỳ dị lóe lên, dáng vẻ đó rất giống với song đồng tử trong truyền thuyết.
Nhìn bề ngoài có màu đen, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy bên trong có màu vàng.
Đây… Tử Dạ tiên sinh này là người hay là ma?
Ngay khi Ô Đồng nghĩ đến điều này, cả người cô sợ hãi run rẩy.
Nghĩ đi nghĩ lại, thật ra cô cũng không biết anh ta, nghe nói người ở cơ quan điều tra vụ án kỳ lạ của anh ta rất lợi hại, là bạn của bạn thân của cô Lâm Tiểu Dung.
Mà người đứng giữa làm cầu nối cũng là Lâm Tiểu Dung.
Về phần lai lịch của Tử Dạ này, những người ở nơi đó, bao nhiêu tuổi, những chuyện này cô đều không biết.
“Có phải tôi quá dễ tin người không?” Ô Đồng do dự, từ từ buông lỏng cánh tay đang ôm Tử Dạ.
Chưa kể cô ấy không biết gì về người ông chủ này cả, chỉ bằng những gì cô nhìn thấy bây giờ rất kỳ lạ.
Làm thế nào mà một người có thể đột nhiên mọc ra một mái tóc dài màu tím?
Làm thế nào mà một người có thể thay quần áo ngay lập tức?
Cho dù anh ta có biết ảo thuật, nhưng cây gậy baton đó là sao?
Anh ta chỉ cần vặn nhẹ ngón tay, một cây gậy baton liền biến thành một cây đao lớn, còn là một cây đao lớn sắc bén!
Không…
Anh ta không phải là Tử Dạ tiên sinh!
Ít nhất không phải là Tử Dạ tiên sinh mà cô biết!
Ô Đồng dần dần buông lỏng cánh tay của mình, sau đó kinh hãi nhìn người đàn ông khác thường trước mặt, lắc đầu lùi về sau.
Cô lui vài mét, run giọng hỏi Tử Dạ, “Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, cô lại đây nhìn vào mắt tôi.” Tử Dạ nói rồi lại xoay ngón tay, cây đao lớn đã trở lại hình dáng ban đầu.
Anh ta đến gần Ô Đồng một bước, Ô Đồng cũng vội vàng lui lại một bước.
“Cô đừng sợ, tôi không phải người xấu.” Tử Dạ đưa tay về phía cô, “Lại đây, nhìn vào mắt tôi.”
Ô Đồng lắc đầu không dám nhìn, nói không chừng mắt của anh ta là hố đen nhiếp hồn.
“Anh nói cho tôi biết anh là ai trước?”
Tử Dạ thấy Ô Đồng không chịu qua, Tử Dạ bất lực thở dài yếu ớt nói: “Thôi, nếu đã muốn đưa cô đến đây, vậy tôi sẽ nói cho cô biết tôi là ai, tôi là tu hành giả nhân gian.”
“Tu hành giả nhân gian?” Đây là cái quái gì vậy?
“Nói một cách đơn giản, tôi đến từ thủ đô của Thần vực, đến nhân gian để tu hành.
Đây là bài học bắt buộc đối với thần giả của Thần vực chúng tôi, giống như các cô ôn thi đại học vậy.
Tôi nói như vậy chắc là cô đã hiểu rồi chứ!”
“Ý của anh là anh không phải là người?”
“Bây giờ tôi là người, các tu hành giả đến nhân gian tu hành đều tồn tại trong hình dạng con người, cũng là nói ngoài khả năng biết pháp thuật, còn những cái khác tôi không khác gì các cô.”
“Cái gì gọi là không có gì khác nhau, không phải anh nói anh đến từ thủ đô của Thần vực sao?”
Nhưng dù là tu hành giả hay là đến từ thủ đô của Thần vực, những điều này đều nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Ô Đồng, cô luôn cho rằng trên đời này không có ma.
Nhưng Tử Dạ tiên sinh lại nói anh ta là thần!
“Tôi đến từ thủ đô của Thần vực, nhưng khi tu hành ở nhân gian tôi cũng có tuổi thọ, thực ra nếu không phải ở trong hang động này, cô sẽ không thể thấy tôi sử dụng pháp thuật như thế nào để đối phó với những lệ này.
“
Nói cách khác, cô có thể nhìn thấy anh ta biến thân hoặc sử dụng pháp thuật hay không mấu chốt là ở hang động này?
Ô Đồng không tin, cô cảm thấy Tử Dạ tiên sinh đột nhiên trở nên như vậy, là do trong hang động này không có người khác, chỉ có một mình Ô Đồng cô, nên anh ta mới hiện nguyên hình.
Không, cô không thể đồng hành với anh ta nữa, mặc dù việc tìm em trai là rất quan trọng, cô cũng thừa nhận Tử Dạ tiên sinh này đã cứu cô vài lần, nhưng cô không biết anh ta là ai, ngộ nhỡ anh ta lợi dụng cô để làm hại em trai thì sao?
Ai mà biết được?
“Tử Dạ tiên sinh, đoạn kế tiếp tôi sẽ tự mình đi tìm em trai tôi, pháp lực của anh cao cường nhất định sẽ trở lại con đường cũ được.
Về phần khoản thanh toán còn lại, sau khi về tôi sẽ trả vào tài khoản của anh, tôi hứa.”
Ô Đồng nói xong liền xoay người chạy như điên về phía trước.
Lần này, cô chạy còn nhanh hơn so với khi vào làng Ngụy.
Tử Dạ đứng bất động tại chỗ, anh cứ như vậy nhìn Ô Đồng chạy đi.
Lúc này một cơn gió nổi lên, cơn gió từ từ biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, cô ta mặc áo ngoài màu vàng, mái tóc như tuyết trắng bay phất phơ, giống như một tinh linh xinh đẹp tuyệt trần.
“Dạ lang quân.” Cô ta gọi Tử Dạ, rồi bay xuống tảng đá trước mặt anh ta.
Tử Dạ rời mắt khỏi Ô Đồng phía xa xa, sau đó lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
“Tại sao cô lại ở đây?” Anh ta lạnh lùng hỏi người phụ nữ.
“Đi ngang qua.” Người phụ nữ tươi cười dịu dàng, đôi mắt ngấn nước thâm tình quấn chặt lấy Tử Dạ.
Làm như không nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt của người phụ nữ, Tử Dạ hừ lạnh hỏi: “Khéo vậy sao, tôi vừa đến đây thì cô đi ngang qua?”
“Điều này chứng tỏ chúng ta có duyên!” Người phụ nữ đi đến trước mặt Tử Dạ, một cánh tay ngọc mềm mại không xương trực tiếp ôm lấy cánh tay Tử Dạ.
Nhưng, Tử Dạ đã từ chối ý tốt của cô ta, anh ta rút cánh tay của mình ra và hỏi: “Cô có thể cút xéo khỏi đây được không?”
“Để làm gì, tức giận sao!” Người phụ nữ vẫn cười, “Người chấm dứt hợp đồng là con người đó chứ không phải tôi, hơn nữa, lời dạy của tổ tiên rằng tu hành cần phải có hiệp ước đó là quy tắc do tộc Thần vực của anh lập, không liên quan gì đến yêu tộc của chúng tôi, anh tức giận với tôi cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu!”
“Cô cho rằng không liên quan gì đến cô sao?” Tử Dạ lạnh lùng nhìn cô ta, lúc này vẻ mặt của anh ta giống như một vị vua thống trị thế gian.
Anh ta nói tiếp, “Tôi đã phong ấn lệ làng Ngụy từ lâu, nếu không phải các người, bọn chúng có thể chạy thoát sao?”
Nói rồi, anh ta chỉ vào những con quái vật bị nổ tung.
Người phụ nữ lại mỉm cười, “Lệ này là vì ngửi thấy mùi của con người mới chạy ra, không có liên quan gì đến chúng tôi.
Hơn nữa, tại sao Dạ lang quân lại mang một con người đến vùng đất hỗn mang này, mục đích là gì vậy?”
“Tôi có mục đích gì không cần phải giải thích với cô.” Tử Dạ rất không kiên nhẫn xua tay, “Cô, mau biến đi.”
“Tại sao lại đuổi tôi đi, tôi còn muốn làm giao dịch với anh!”
Câu nói này như kích thích sự hứng thú của Tử Dạ, anh ta hỏi người phụ nữ, “Giao dịch gì?”
Người phụ nữ chậm rãi che giấu nụ cười, bàn tay ngọc của cô ta duỗi ra chỉ về hướng Ô Đồng rời đi..