Khi màn trời chuyển dời, Âu Nhược từ trên chiếc giường lớn bước xuống.
Cô đi đến cửa sổ, ánh mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính dày cộm phủ một màu đen huyền ảo kì diệu.
Chưa bao giờ Âu Nhược cảm thấy đêm tối lại đẹp như vậy, chưa bao giờ Âu Nhược được bình lặng ngắm đêm đen như vậy, và chưa bao giờ...chưa một ai quan tâm dịu dàng với cô như vậy.
Có lẽ đối với người đó, cô chính là một món đồ có công dụng, mua về dù bây giờ không dùng được nhưng biết đâu sau này cô ít nhiều ở bên cạnh hắn giúp hắn đỡ lấy một phát đạn, giúp hắn nhận lấy một con dao, hay là vì hắn mà mất đi cái gì đó trên cơ thể...!Đối với hắn, cô có ích!
Âu Nhược chớp khẽ đôi mắt, đôi đồng tử đen tuyền như mặt hồ không gợn sóng.
Đặt tay lên cửa kính lạnh lẽo, nhiệt độ đó truyền thẳng vào tâm tình cô, Âu Nhược không hiểu sao dòng dịch nóng hổi từ khóe mắt cô rơi xuống.
Hạt thủy tinh nhỏ nhắn của cô như hạt sương lạnh ngoài kia phủ trên tán lá.
Âu Nhược đưa tay lau giọt nước mắt.
Trong lòng trở về bình lặng như gương.
"Sao lại khóc?" Giọng của Bắc Vũ Tịch vang lên phía sau làm Âu Nhược giật mình xoay lại.
Mái tóc dài của cô chuyển động, theo hướng xoay của cô mà đuôi tóc bay trong không khí, lan tỏa một mùi hương dịu nhẹ kín đáo chạm khẽ lên tấm lưng.
Dưới ánh đèn vàng tươi tắn, hắn đứng đó với thân hình cao lớn uy vũ, đôi mắt đen lạnh lùng trầm tĩnh.
Không biểu cảm, nói đúng hơn là không cảm xúc nào mà Âu Nhược có thể đọc ra từ người đàn ông này.
Hắn che giấu khéo léo, như một nhà ảo thuật, hắn cư nhiên không để khán giả có thể nhìn ra thủ thuật hay ý tứ trong đầu.
"Tôi..." Âu Nhược không biết nên giải thích thế nào, thốt ra một tiếng rồi im lặng cuối gầm mặt.
Bắc Vũ Tịch tiến lên mấy bước, rất nhanh đã đứng rất gần Âu Nhược, hắn cường thế nhìn cô, Âu Nhược vô thức lùi về sau.
"Phụ nữ chỉ nên khóc trước mặt đàn ông.
Mà người đàn ông đó phải đem lại cho cô lợi ích, nếu không đừng bao giờ rơi nước mắt.
Nước mắt là vũ khí cũng là công cụ, đừng hoang phí!"
Âu Nhược ngẩng đầu đôi mắt giao với đôi mắt của Bắc Vũ Tịch, trước mặt hắn cô dường như bị nhìn thấu tất cả tâm tư.
Hắn nói đúng, cô thừa nhận mỗi câu mỗi chứ hắn nói với cô đều thật sự rất đúng.
Cánh tay hắn vươn lên rồi thật nhẹ nhàng áp lên má cô, lau đi hàng nước mắt đang để lại dấu ấn trên đôi má cao cao của Âu Nhược.
Bàn tay hắn rất lớn trùm cả đôi gò má của Âu Nhược, ngón tay hắn thon dài lộ rõ từng khớp xương, móng tay lại vô cùng sạch sẽ.
Từ trên người hắn toát ra một loại khí chất rất khó diễn tả, không có nhu tình tha thước, không có dịu dàng kín kẽ, chỉ có một sự lạnh lùng lan tỏa, bao trùm không khí khiến nó cũng hóa băng.
"Tôi giúp gì được cho ngài?" Âu Nhược nói, thanh âm dịu dàng như nước.
Đôi mắt Bắc Vũ Tịch như có chút hài lòng, ngón cái của hắn mơn trớn mặt Âu Nhược, làm cho cô dù trong lòng kì lạ nhưng lại không nỡ lùi về sau.
Cảm giác đó, đến tận sau này Âu Nhược mới hiểu rõ nó.
Chính là quyến luyến!
"Làm người không nên quá tham lam.
Rõ chưa?" Hắn nhìn cô.
Âu Nhược gật đầu: "Dạ!"
Cô hiểu ý hắn chứ! Chính là chờ đến lúc cô có khả năng, hắn nhất định sẽ dùng cô, nhưng bây giờ đến mạng mình cô còn không giữ được thì hắn làm sao có thể tin tưởng mà giao việc cho cô.
Bàn tay Bắc Vũ Tịch vẫn không rời khỏi gương mặt Âu Nhược, cô hít sâu một hơi thu vào mùi hương nam tính của người đàn ông đối diện, là long đản hương, nó là mùi hương quen thuộc từ ký ức mơ hồ của cô.
"Đi ngủ thôi." Hắn nói, ánh mắt dời khỏi gương mặt cô.
Tay hắn cởi bỏ áo khoác dài, rất tự nhiên quăng nó lên sofa, Âu Nhược nhìn hành động cởi đồ của hắn, ánh mắt đông cứng lại.
Hắn không cảnh giác cô? Nhưng cũng phải biết là cô đang ở đây.
Hắn một lão đại mấy chục năm không để ai nhìn ra điểm yếu nay lại ở trước mặt cô mà cởi y phục.
Âu Nhược theo bản năng, bước đến trước mặt hắn.
Gượng gạo nắm lấy cúc áo đã được cởi một nữa của hắn, chân thành nhìn thằng vào đôi mắt tinh tường đang nhìn xuống, giọng cô kiên quyết: "Để tôi giúp ngài!"
Bắc Vũ Tịch không nói chỉ gật đầu tỏ ra đồng ý, dán mắt nhìn Âu Nhược, tuy không nói một lời nhưng từ chính cảm giác cô cũng biết được hắn là đang đánh giá, xem xét hành động của cô.
Âu Nhược không sợ ánh mắt đó, thứ cô có là một lòng không khuất phục.
Mẹ nuôi đánh, cô không chết.
Bố mẹ ruột bỏ rơi, cô không chết.
Cô bị bán đi cũng không chết, lẽ nào lại vì một ánh mắt của người 'mua' mình mà chết.
Ý nghĩ này khiến cho hành động của Âu Nhược lại càng thêm cứng rắn hơn.
Cô chăm chỉ cởi bỏ áo sơ mi đen của hắn, khi lòng ngực rắn chắc của hắn hiện ra trước mắt mình, làn da đàn ông căng chắc như thép, lớp lớp da thịt như được đan vào nhau, màu đồng ấm áp phản chiếu vào thị giác.
Nó khiến cho Âu Nhược một giây khiếp sợ, cô sợ vì...
Trên người hắn đâu đâu cũng có vết thương, lớn có, nhỏ có, vết thương của dao, vết thương của đạn...!Tất cả...!Tất cả đều in vào da thịt đó, như một loại huân chương cho kẻ chiến thắng.
Bắc Vũ Tịch đột nhiên nắm chặt cổ tay Âu Nhược, khiến cô giật bắn mình, khi ngẩng mặt lên nhìn hắn, Âu Nhược mới phát hiện đôi con ngươi của hắn thăm sâu dò xét đang tức giận nhìn cô...!Âu Nhược mất mấy giây xác định lại cái cô nhìn thấy...!Đúng! Là tức giận! Hắn đang tức giận!
Nhưng...!Tại sao?
Âu Nhược sợ hãi lùi về sau nhưng bàn tay hắn đã nắm chặt cổ tay cô đến nổi nó muốn gãy ngang.
"Tôi...!Tôi không cố ý!" cô nói, thanh âm sợ hãi.
Hắn không nói gì, đứng đó nhìn cô hồi lâu.
Sự tức giận trong mắt như lắng xuống, trở về trầm tĩnh lạnh lùng.
"Tiếp tục." hắn ra lệnh, vừa rõ ràng vừa dứt khoát.
Âu Nhược rối rít "vâng, dạ" rồi cởi áo sơ mi cho hắn, cô mắc chiếc áo trên ghế sofa nơi chiếc áo khoác ngoài cùng áo vest hắn cởi ban đầu một chỗ.
Cô quỳ một chân xuống đất, đưa tay chậm rãi cởi đi thắc lưng của hắn.
Chiếc thắc lưng đó, cô hình như có một chút ấn tượng nhưng vào thời khắc nào đó Âu Nhược đột nhiên không nhớ ra.
Mặt ngoài của chiếc thắc lưng có đính một viên đá quý, hình dáng đó giống như một con sói, đường nét chạm khắc tinh tế đến nổi bật, một con sói xám với một đôi mắt đỏ.
Âu Nhược rút chiếc thắc lưng, tay cô vừa chạm đến mép ngoài của mặt dây liền có cảm giác kì lạ.
Bắc Vũ Tịch từ đầu đến cuối đều không nói gì, hắn cứ im lặng như vậy, mặc cho cô bị dây thắc lưng của hắn cắt đến chảy máu.
Chiếc thắc lưng đó như một loại vũ khí mà chỉ có Bắc Vũ Tịch mới dùng được.
Chỉ mới chạm vào nó đã cắt nhẹ vào bàn tay Âu Nhược cả năm ngón, liệu cô sẽ còn bị sao nếu chạm không đúng vào chỗ khác.
Bắc Vũ Tịch kéo cô đứng dậy, đưa tay năng cằm cô.
Đối với đàn ông và phụ nữ hành động này có thể xem là ám muội nhưng đối với Bắc Vũ Tịch và Âu Nhược bây giờ, thật sự chẳng nhìn ra ý vị gì.
Cằm Âu Nhược càng ngày càng đau, nước mắt cô sắp rơi xuống, Bắc Vũ Tịch đã đẩy cô sang một bên đi thẳng vào nhà tắm.
Trước đó còn bỏ lại một câu: "Phiền phức."
Âu Nhược hốt hoảng trong lòng, với cô mà nói từ bé đến giờ chưa từng...!Cũng chưa có ai chứa đựng một sự tức giận như vậy.
Bắc Vũ Tịch chính là như vậy, như một con quái thú, ánh mắt sắc lạnh của chim ưng, khí thế bức người của chúa tể, thân hình cao lớn như tượng.
Hắn dữ tợn, nguy hiểm và khó đoán.
Từ nhà tắm truyền ra tiếng nước, chúng va vào nhau rồi rơi xuống nền gạch, Âu Nhược lúc đó mới định thần trở lại.
Cô là một con người yếu đuối, liệu rằng cô có thể bên cạnh Bắc Vũ Tịch lâu dài được hay không.
Khi đêm càng đậm, người trong chăn vẫn cứ nằm yên một tư thế.
Âu Nhược không tài nào hiểu được, hắn rốt cuộc là mua cô về làm gì.
Âu Nhược khi thần kinh trầm ổn có thể tính trước tính sau thì giờ phút này chính là...
Cô ngủ chung một giường với hắn...
Hô hấp của cô tràn ngập mùi hương của hắn, Bắc Vũ Tịch ôm cô trong lòng từ khi hắn từ nhà tắm đi ra, không có việc gì thêm, hắn cư nhiên đem cô ôm lấy.
Trên người hắn, không có quần áo, không có che chắn, thứ che chắn duy nhất ở đây là chiếc váy ngủ của Âu Nhược cùng chiếc chăn đang đắp kín hai người.
Hơi thở của hắn nhịp nhàng, cảm giác như đã ngủ nhưng cũng có cảm giác như vẫn chưa ngủ.
Bắc Vũ Tịch im lặng từ đầu đến cuối, lúc Lục Phàm gõ cửa có chuyện muốn nói, gọi mấy lần hắn cũng không trả lời.
Âu Nhược đành phải lên tiếng: "Ngài ấy ở đây! Bác sĩ Lục! Có chuyện gì à?"
Lục Phàm gượng gạo nói: "À! Cũng không có gì...!Tôi thấy lão đại không có ở thư phòng nên sang đây tìm!"
Âu Nhược vẫn còn ám ảnh ánh mắt tức giận ban nảy của hắn, thấy hắn ôm cô bằng cánh tay cứng cáp như gọng kìm, cô dù có muốn cũng không thoát ra được.
Người xưa nói muốn đánh thức một người giả vờ ngủ là chuyện không thể.
Cô nhẹ giọng lay: "Tiên sinh!"
Bắc Vũ Tịch gì mạnh cánh tay kéo cô sát vào người hắn, Âu Nhược hiểu ý, hắn là đang bất mãn, cô liệu làm sao để hắn không điên lên bóp chết cô ngay trên chiếc giường này.
Cánh tay hắn tuy dùng lực không nhiều nhưng cũng đủ là lưng và ngực cô đau, Âu Nhược lại được một phen nếm trải.
Cô khẽ "dạ" một tiếng trong lòng Bắc Vũ Tịch, hắn cũng hiểu rõ sự ngoan ngoãn của cô liền hơi nới lỏng vòng tay để cho cô có chút không khí.
Lục Phàm đứng ngoài cửa, rất lâu bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Anh ta lắc đầu ngao ngán, không náng lại mà lập tức rời đi.
Cứ như vậy gần đến sáng Âu Nhược mới chợp mắt được, cô cũng biết đó là lúc hắn rời giường.
Tuy là không rõ mấy giờ, nhưng với sự mệt mỏi cứng đờ cả đêm bị hắn giữ ở một tư thế, toàn thân Âu Nhược vừa mệt vừa đau.
Vết thương trên người chưa lành hẳn dường như cũng vì vậy mà nổi giận trên da thịt cô..