Bắc Vũ Tịch đã cho người đi tìm kiếm Âu Nhược, cảm thấy Đông Hoàn có gì bất thường liền phải báo cáo.
Ivan cũng cho điều tra từ trêи không khu vực Đông Hoàn bằng vật thể tín hiệu đường dài.
Đó là sản phẩm mô hình thăm dò thu nhỏ vẫn chưa được công bố của Bắc Gia, có một camera ở giữa, kích thước không lớn, chỉ bé bằng hạt đậu, có thể tìm trong đêm nhưng khả năng hấp thụ năng lượng hay sóng điện của nó khá yếu, đây là một nhược điểm.
Trong lúc Bắc Vũ Tịch đang ngồi trên sofa thì thuộc hạ chạy vào, gấp rút báo cáo: "Lão đại! Phát hiện khu vực cửa tây Đông Hoàn luôn có một chiếc xe hơi đậu ở đó.
Ngày nào cũng đến tầm hai mươi phút liền đi, cứ liên tục ba buổi trong ngày."
Bắc Vũ Tịch trầm ngâm, một lúc hắn nhẹ giọng dò xét: "Chỉ đến hai mươi phút?"
Tên thuộc hạ gật đầu.
Màn hình máy tính của Ivan xuất hiện gương mặt của Lục Phàm, anh ta lập tức ấn vào liền kết nối với Lục Phàm ở phòng chỉ huy.
Ivan xoay màn hình đến trước mặt lão đại, cậu ta đứng phía sau nhìn vào.
Lục Phàm: "Lão đại! Tôi gửi anh một thứ có thể có ích cho việc tìm người."
Ivan nhìn màn hình đầy một vẻ nghi hoặc.
Bắc Vũ Tịch gật đầu.
Lục Phàm bên kia nói: "Để đảm bảo sức khỏe của Âu Nhược tôi sẽ đích thân đem qua, thuận tiện hỗ trợ y tế khẩn cấp."
****
"Đau." Âu Nhược đau đớn kêu lên.
Người cô giống như bị gãy hết xương, vô cùng khó chịu.
Hắn ta nhìn Âu Nhược mỉm cười như kẻ điên: "Cô gái nhỏ! Sao cô lại xui xẻo dính vào Bắc Vũ Tịch vậy chứ? Kẻ nào dính vào hắn đều không có cái kết đẹp."
Hắn ta vừa làm gì đó trêи người cô, vừa luyên thuyên không ngừng: "Giống như mười bảy năm trước vậy.
Chỉ vì dính vào Bắc Gia hắn mà đều bị thiêu chết.
Cô nói xem có phải rất tội nghiệp không..."
Người đàn ông luồng thứ gì đó qua eo Âu Nhược, lại nói: "Người đàn bà của tôi, còn chưa kịp trở thành người đàn bà của tôi liền đã bị hắn đầy đi.
Cô ấy vào trường dạy sát thủ của hắc đạo, sau này người ta nói cô ấy bất cẩn nên đã ngã xuống núi mà chết.
Cô có biết không, Bắc Vũ Tịch chính là đã đẩy cô ấy vào đó.
Sau đó hắn lại làm như không hề có chuyện gì.
Sau này khi Tô Gia diệt môn hắn cũng như vậy.
Chính hắn, hắn chính là khiến cho Tô Âu bây giờ, không thể nào đội trời chung với hắn.
Để hắn chết trong tay tôi, chính là đã giúp hắn lắm rồi."
Âu Nhược chẳng nghe được gì nữa, đầu óc cô vừa đau vừa trống rỗng.
Hắn nói Bắc Vũ Tịch đã hại chết một cô gái, còn...!còn diệt Tô Gia?
Làm sao có thể chứ?
Bắc Vũ Tịch sẽ không làm vậy đâu?
"Cô biết Tô Gia là gia tộc lớn thế nào không? Để được ngồi lên vị trí này, Bắc Vũ Tịch chẳng ngần ngại chuyện gì.
Sau khi Tô Gia sụp đổ, Bắc Gia liền đứng vào vị trí một trong bốn gia tộc lớn của Hắc đạo, chính là Quân Gia, Kỳ Gia, Bạch Gia và Bắc Gia."
Bốn gia tộc bọn họ, đoàn kết một lòng nắm giữ Hắc đạo, khiến cho hắc đạo bao năm nay không có một cơn sóng nào có thể lật đổ.
Bọn họ đối xử với nhau chẳng khác nào anh em máu mủ, không có khoảng cách, không có tranh giành.
Lời hắn nói, Âu Nhược chẳng thể hình dung được, cũng không dám hình dung nữa.
Không phải, hắn nói dối.
Hắn nghe từ một phía, nhìn từ một hướng nên đã sai rồi?
"Cô bây giờ chỉ cần cầu mong mình được chết là vừa.
Cô có biết Tô Âu làm gì rồi không? Chính là muốn đỗ cái oan gia tộc mười bảy năm trước lên Bắc Gia một lần nữa.
Tô Âu đã ra tay giết tất cả một nhà Diên Gia.
Cả một đám cháy lớn, chẳng còn một ai sống sót, duy nhất chỉ còn một bà quản gia."
Sao? Sao hắn lại biết? Vậy...!Hắn là người của Tô Âu?
Hắn ta nhìn ra suy nghĩ của Âu Nhược nên lắc đầu: "Tôi không phải.
Tôi là tự mình đứng ra, đảm bảo chuyện này chỉ một mình tôi làm.
Tô Âu...!hắn ta là một tên ngốc cho nên tôi sẽ không chết theo hắn."
Như vậy? Là có ý gì?
"Cô nhìn tôi đi.
Năm đó tôi đã cứu bé gái duy nhất của Tô Gia còn sống trong đám cháy đó.
Con bé có khả năng phi thường hơn người, tận dụng nó liền có thể sống sót."
Những chuyện sau đó hắn nói, Âu Nhược hoàn toàn không dám tin.
Cô như bị người ta đấm cho một đấm, máu trong người bao nhiêu liền dồn lên tận cổ họng rồi trào ra.
Không phải...!Như vậy thì đúng rồi.
Đúng là như vậy rồi, chính là Bắc Vũ Tịch...!Chính là hắn không sai vào đâu được.
Âu Nhược ngất đi trong đau đớn, lần cô không phải bị chuột cắn nữa.
Người đàn ông đó từ cho cô nằm trêи đất đã biến thành treo cô trêи trần nhà.
Lúc Âu Nhược tỉnh lại thì thấy mình đang lơ lửng trêи trời, dây thần trói quanh bụng cô kéo lên, sợi dây được cột vào khung cây gỗ chỗ hành lang.
Nơi này cách mặt đất không hề gần, mà cô bây giờ một khi rơi xuống là thịt nát xương tan chứ chẳng đùa.
Bên dưới sàn, Âu Nhược thấy hắn ta chuẩn bị cho cô một dàn đinh nhọn hướng cái mũi sắt bén chết người về phía Âu Nhược.
Chính là một khi cô rơi xuống, không những thịt nát xương tan mà trêи người toàn lỗ là lỗ.
Cô ngoài đau ra thì chẳng còn cảm nhận được gì nữa, cố ngẩng đầu nhìn sợi dây đang cột chặt mình, ở chỗ vòng qua xà ngang đã bị cắt một chút, dường như là sợ cô chết chưa đủ nhanh.
Nếu cô động đậy dây quá mạnh, nó sẽ càng ma sát vào rồi nhanh chóng đứt ngang, kết quả của việc này chính là một số đầu nhọn ở dưới đón chờ Âu Nhược.
Sao hắn ta lại dã man như vậy, cô chỉ là một cô gái mới lớn, hắn lại không một chút nương tình nào, chỉ mong cô nhanh nhanh trở về trời đoàn tụ ông bà ở trêи.
Kết quả này dù là gì đi nữa, cũng là muốn cô chết.
Nếu Bắc Vũ Tịch không đến kịp, Âu Nhược sẽ không thể nào sống tiếp, nếu Bắc Vũ Tịch đến, có khi cô đã chết rồi.
Người Âu Nhược vốn đã không còn sức rồi, bây giờ nếu cho cô động đậy cô cũng không động.
Sợi dây này đã mãnh còn bị cắt đi một ít, nếu đêm nay Âu Nhược không tiếp tục bị tiêm thuốc rất có thể cô sẽ sống qua ngày mai vì cơn đau sau khi tiêm thuốc hai tiếng cũng không khiến cô chết ngay, nếu vậy chống chọi qua thêm một ngày là chuyện vô cùng đơn giản.
Âu Nhược ở trêи cao thế này, nhìn ra khung cửa sổ sát sàn liền thấy bầu trời chiều ấm áp nắng, khi nắng chiều lãng mạn soi vào thị giác màu hoàng hôn đượm buồn lại khiến Âu Nhược thêm cô độc.
Vậy là tối nay thật sự sẽ không cần phải tiêm thuốc, mừng chưa được bao lâu, Âu Nhược nhớ ra một chuyện, nếu không duy trì thuốc này cô chắc chắn sẽ không thể đi lại được.
Hắn nói thuốc này không giống như thuốc độc, vậy cũng cần có thuốc giải, nhưng hắn không có thuốc giải?
Thời gian dường như chẳng muốn trôi, Âu Nhược cứ như một con tàu lạc bến chỉ mong ngóng nhìn thấy một ngọn hải đăng, vậy mà hải đăng chẳng không thấy cô đã thấy mình sắp đoàn tụ với Diêm Vương gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, tâm tình của cô cũng thật khốn kiếp.
Vừa mong ngóng Bắc Vũ Tịch đến vừa không muốn hắn đến.
Dù gì...!Người đàn ông kia và Bắc Vũ Tịch...
Hai người bọn họ...
Nhưng lý do tại sao lại thành ra thế này khiến Âu Nhược không thể hiểu, ở các gia tộc trong hắc đạo có quy luật gì chăng?
Một quy luật bất thành văn nào đó, không thể để cho hai người cùng song song tồn tại?
****
Tại tứ hợp viện.
Ngụy Nương mấy ngày khóc ròng ngất lên ngất xuống, sau khi mệt mỏi đến không thể chịu được thì mới nghe lời Bắc Vũ Tịch đi ngủ, hắn còn hứa với bà sẽ đem Âu Nhược về nhanh thôi.
Bắc Vũ Tịch ngồi trêи sofa, tựa lưng vào thành ghế trông có vẻ mệt mỏi, đôi mắt hủn sâu một nét thăm thẳm chết người.
Hai chân vắt chéo, một tay đặt trêи đùi mất kiên nhẫn mà gõ nhẹ nhàng từng ngón lên trêи, một tay hắn cầm Ngụy Tình của Âu Nhược cứ xem đi xem lại không rời mắt.
Ivan nhìn cảnh này cũng không dám có lời nói dư thừa nào, chỉ chú tâm vào con robot ruồi đang theo dõi bay đi trông trời tối ngoài kia.
Bắc Vũ Tịch kể từ khi Lục Phàm nói có thứ sẽ có thể giúp tìm được Âu Nhược thì không nói lấy một lời nào thừa thải, cũng không căn dặn thuộc hạ làm gì ngoài theo dõi các cửa vào Đông Hoàn.
Nơi đó, mỗi buổi người đàn ông đó đều sẽ đến khoảng hai mươi phút thì rời đi.
Bây giờ phải giảm thiểu khả năng nguy hiểm của Âu Nhược xuống mức thấp nhất có thể.
Bắc Vũ Tịch có thể giết người nhưng hắn không thể để một lần mắc sai lầm của mình sẽ chính là giết đi Âu Nhược.
Cô từng nói, sống là người của hắn, chết là người của hắn.
Bắc Vũ Tịch còn chưa cho phép, cô có thể chết sao? Hắn còn chưa cho cô được "danh chính ngôn thuận" thì làm sao có thể cho cô dễ dàng rời bỏ hắn như vậy.
Âu Nhược, chỉ cần tìm ra em.
Tôi nhất định sẽ băm vằm em ra thành trăm mảnh.
"Lão đại." Từ ngoài cửa vang lên tiếng Lục Phàm, rất vội vàng.
Tiếp lời Lục Phàm là hai tiếng: "Gâu gâu" của Đại Ca, mà bây giờ nó có một cái tên rất dễ thương là Đại Đại.
Bắc Vũ Tịch sao có thể gọi một con chó là Đại Ca, nên đã gọi nó là Đại Đại.
Đại Đại rất nghe lời, cũng rất thông minh.
Lục Phàm nói nó là chó lai của chó ngao tây tạng và chó sói, cho nên đã sinh ra một giống tốt đến đáng ngờ ở đảo Núi Lửa.
Đại Đại từ cửa lao vào còn nhanh hơn Lục Phàm, lập tức hai chân nhảy cẫng lên vì mừng rỡ, nó khuỵu hai chân trước làm tư thế chào rất lịch sự.
Lục Phàm cười: "Mày nịnh nọt quá đấy."
Bắc Vũ Tịch nhìn nó, Đại Đại lại kêu "ư ư" rồi nhảy lên ghế sofa bên cạnh Bắc Vũ Tịch ngồi đó, ánh mắt trông chờ mệnh lệnh cứ sáng lên như một chiến binh.
Cái vẻ nô nức này chẳng khác nào cô nhóc Âu Nhược.
Bắc Vũ Tịch gọi nó: "Đại Đại."
Đại Đại sủa lớn hai tiếng rồi từ trêи ghế nhảy xuống đi đến trước mặt Bắc Vũ Tịch.
Lục Phàm hỏi Ivan: "Chỗ chú có tình hình gì không?"
Ivan lắc đầu: "Không có, tôi vẫn đang tìm." nhớ ra một chuyện Ivan nhìn Lục Phàm bằng ánh mắt nghi hoặc: "Chú nói đem thứ có thể giúp chúng tôi tìm Âu Nhược?"
Lục Phàm gật mạnh đầu, Ivan còn đang chờ đợi xem rốt cuộc là thứ gì mà công hiệu vậy, còn chưa để Lục Phàm nói thì Bắc Vũ Tịch đã đứng dậy, ra lệnh: "Chuẩn bị xe."
Ivan không hiểu, lão đại là muốn đi đâu: "Lão đại?"
Bắc Vũ Tịch ánh mắt lạnh nhạt mất kiên nhẫn ban nãy đã biến mất thành một ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn, loại ánh mắt khi con thú hoang đã nhắm được con mòi.
Lục Phàm biết Bắc Vũ Tịch đã đoán ra ý đồ của anh ta nên nháy mắt với Ivan, cậu ta không hiểu nhưng lão đại có vẻ đã có tính toán.
"Đại Đại, đi thôi." Bắc Vũ Tịch ra lệnh cho con chó sói vừa mới cùng Lục Phàm đến đây chưa đầy một phút.
Đại Đại nhảy lên, bản năng chó sói khiến nó hú lớn một tiếng hú hoang dã, liền nhanh chóng chạy theo đi bên cạnh Bắc Vũ Tịch.
Ivan nhìn Lục Phàm: "Thế này là sao?"
Lục Phàm nhướng mắt về hai kẻ chắc thắng đang đi về phía cửa: "Đi thôi.
Đem Âu Nhược trở về.".