.
Ngày thứ 5
Thời gian: Buổi trưa 12:00┃Địa điểm: đảo X, phòng 707
Hàn Chiếu lại nằm mơ.
Đây là một tòa lâu đài. Tường vây tối mịt, bầu trời âm u.
Vắng vẻ tĩnh mịch.
Tòa lâu đài xây dựa vào núi, cao chót vót, đỉnh chóp sắc nhọn.
Toàn bộ là một màu xám bạc. Kể cả đất trời.
Hắn đẩy cánh cửa chính nặng nề dày cộm, do dự một chút rồi đi vào.
Bên trong tòa lâu đài có người, bọn họ cúi thấp đầu, người cứng nhắc như cương thi đang xếp thành hàng ngũ bước tới.
Nhìn thoáng qua gương mặt rũ xuống thì có thể thấy làn da bọn họ có màu xám tàn tro, đôi môi tái nhợt, người nào cũng gầy gò đến nỗi chỉ còn lại da bọc xương.
Trên đường đi ngang qua người hắn.
Đột nhiên, có một người ngẩng đầu.
Sau đó, rất nhiều người ngẩng đầu.
Hai mắt bọn họ không có con ngươi, chỉ có một màu trắng chiếm cứ toàn bộ hốc mắt, nhưng lại có thể nhìn ra ánh mắt bọn họ đang nhìn hắn đầy hung ác.
Hàn Chiếu không nhịn được hét lên, kết quả dẫn đến nhiều người hướng về phía hắn hơn, từng lớp rồi từng lớp, mọi người từ bốn phương tám hướng vọt tới càng lúc càng nhiều, gương mặt xám tro, hốc mắt trống rỗng.
Những kẻ đến gần bắt đầu xé rách quần áo của hắn, móng tay bọn họ sắc bén như dao, hành động máy móc nhưng rất nhanh chóng, bọn họ bắt đầu nói, miệng không ngừng lặp lại: “Chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều giống nhau, chúng ta đều giống nhau”.
Hàn Chiếu giãy dụa nhưng chẳng ăn thua gì, da thịt của hắn vẫn bị cào xé, tứ chi bị kéo căng đến đau nhức, bỗng nhiên hắn nghe âm thanh tiếng xương gãy vụn, máu tươi mãnh liệt phun trào.
Khuôn mặt hắn cũng bị xé nát vô cùng kỳ dị, tiếp đó dòng chất lỏng ấm áp bắn ra, da mặt hắn bị lột mất một mảng.
Hắn có cảm giác mình đang bị xé thành những mảnh nhỏ.
Trái tim được ai đó cầm lấy, nhảy lên kịch liệt.
Lần đầu tiên hắn khao khát nó hãy mau ngừng đập.
Sau đó, nó đã thực sự ngừng đập. Ngay lúc đó hắn đã nở một nụ cười.