Sáng hôm sau, cô đã chuẩn bị đầy đủ để lên đường.
Khi ra khỏi cửa còn không quên ngoái lại dặn dò, nhưng đột nhiên thấy Trình Siêu hôm nay ăn mặc chỉnh tề, Lâm Mộng liền nán lại hỏi.
"Sao hôm nay lại đem áo mới ra mặc vậy? Không phải anh nói khi nào ra ngoài mới mặc nó à?"
"Ừ, thì hôm nay anh đi làm, anh mặc nó."
"Đi làm?" Lâm Mộng dừng lại hỏi cho kỹ càng.
Trình Siêu gật gật đầu, cậu cũng đã tự mình chuẩn bị cả mũ, kính và khẩu trang.
Cô có chút thắc mắc, đẩy cậu vào trong nhà.
"Anh đi đâu mà đi làm?"
"Thì đi làm với vợ."
"Ai nói tôi sẽ đưa anh đi cùng? Trên đầu anh vết thương chưa khỏi hẳn, mặc áo gấu hóa trang sẽ rất nóng bức.
Hơn nữa chuyện hôm qua mọi người vẫn không ngừng tìm kiếm đâu.
Anh ra ngoài lúc này rất nguy hiểm đấy."
"Nhưng anh không muốn để vợ kiếm tiền một mình.
Hơn nữa, mặc áo gấu vào rồi sẽ không có ai nhận ra chúng ta đâu."
Lâm Mộng hít một hơi thật sâu, cô đã mắc sai lầm rất nhiều lần rồi, lần này chắc chắn không thể phạm lỗi thêm một lần nào nữa.
Cô lắc đầu, một mình đi ra ngoài sân rồi lên xe.
"Vợ ơi, đợi anh."
"Anh không quản, anh nhất định phải đi làm với anh.
Nếu em để anh ở nhà, anh sẽ tìm cánh để tìm em cho bằng được."
Gương mặt của Trình Siêu rất nghiêm túc, lần này cậu ta chỉ muốn kiếm tiền cùng Lâm Mộng.
Dù gì tiền viện phí cũng là trả cho cậu, vì cậu ta mà cạn sạch, cho nên Trình Siêu dù có phải đấu tranh cũng muốn đi cho bằng được.
Trình Siêu ngồi phắt lên xe, hai tay ôm chặt lấy eo của Lâm Mộng không rời.
Một là cả hai cùng đi, hai là đều ở nhà.
Lâm Mộng không còn cách nào khác, chỉ có thể phóng xe ra khỏi nhà, trong lòng thầm cầu mong mọi chuyện sẽ ổn.
Lúc này, đoàn người của Lăng Siêu và Noãn Huyên Vy cũng đã tới nơi.
Hai người phải cùng nhau làm giả một đôi tình nhân cùng đi dạo ở khu vui chơi.
Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, Noãn Huyên Vy liền ôm lấy tay Lăng Siêu, chủ động dẫn anh đi về phía trước.
Lăng Siêu một mặt không vui, nhưng biểu cảm đều được giấu dưới lớp kính và khẩu trang.
Anh chỉ kéo tay mình ra khỏi Noãn Huyên Vy, nói nhỏ.
"Chỉ là diễn, không cần phải làm thật đến vậy đâu."
Cô ta cười trừ gật đầu, rồi đi theo anh.
Trong khi đoàn người đang theo sát cả hai, Noãn Ninh cùng đã tới nơi.
Hắn cùng một vài đồng bọn của mình đã ngắm chắc mục tiêu, chỉ cần một ánh nhìn đã hiểu được suy nghĩ của nhau.
Lúc này, Lâm Mộng với Trình Siêu cũng vừa bắt đầu công việc, bởi tối qua cô đã sớm liên hệ với chủ thuê.
Lâm Mộng mặc đồ một chú thỏ hồng vô cùng xinh xắn, còn Trình Siêu lại hóa thân thành một chú gấu béo mập, thoạt nhìn lại rất đáng yêu.
Trên tay của hai người cầm một xấp tờ rơi, nhiệm vụ là phát cho mọi người, thời gian còn lại có thể giao lưu với các bạn nhỏ.
"Xin chào, bạn nhỏ có muốn chơi đu quay và xem xiếc không? Mẹ của bé có thể tìm hiểu nè."
"Cảm ơn, tôi sẽ thử."
Lâm Siêu thở dài vui mừng, sau ba mươi phút thì đây là người thứ năm đã nhận tờ rơi của cô.
Nhìn qua Trình Siêu ở phía đằng kia không xa, cô bất chợt giật mình khi thấy có rất nhiều người ở đó.
Cậu ta không biết làm trò gì, chỉ thấy cơ thể béo uỵch không ngừng lắc lư, tạo ra những hình dáng vô cùng ngộ nghĩnh, cộng thêm loáng thoáng một vài lời hát trẻ nhỏ vui nhộn.
Có lẽ cũng vì thế mà số tờ rơi trên tay giảm đi trông thấy, khác một trời một vực với bên này của Lâm Mộng.
"Đưa anh ta đi cùng...!cũng mong là không xảy ra chuyện gì..."
Ở phía Trình Siêu, cậu ta nhìn thấy cô hướng về phía mình liền đưa tay ra vẫy vẫy, Lâm Mộng cũng mỉm cười vẫy tay lại.
Không biết cậu ta đã nói gì với mọi người, chỉ một vài giây sau các bạn nhỏ cùng ba mẹ đều tiến tới chỗ của cô.
"Chị thỏ xinh đẹp, em có thể chụp ảnh cùng chị được chứ?"
"A...!đương nhiên là được rồi..."
"Chị thỏ, em cũng muốn..."
Lâm Mộng bất ngờ được mấy bạn trẻ vây kín.
Cô chỉ kịp lướt nhìn qua Trình Siêu, vẫn thấy cánh tay gấu mập mạp ấy vẫy vẫy, cô liền hiểu ra mà vui vẻ giao lưu cùng các bạn nhỏ.
Sau một lúc lâu, Lăng Siêu và Noãn Huyên Vy cũng đã đi dạo kha khá.
Cô ta muốn thân thiết hơn với anh, cho nên đã kéo anh tới chỗ của gấu mập.
"Oa, chú gấu này dễ thương quá, anh có thể giúp em chụp một tấm ảnh được không?"
Noãn Huyên Vy vừa nói, vừa dúi chiếc điện thoại vào tay của Lăng Siêu.
Ngay khi Trình Siêu nhìn qua màng lưới ở con mắt, cậu ta bỗng chốc cảm thấy cơ thể mình có phản ứng rất lạ.
Dường như người này...!rất quen thuộc, thậm chí...!Trình Siêu còn cảm nhận được nhịp tim của anh ta.
Nó đập không nhanh không chậm, lại đập cùng nhịp với cậu.
Ngơ ra một hồi, tới khi Lăng Siêu đưa máy lên chụp thì cậu mới thanh tỉnh.
"Anh xem, dễ thương thật đấy.
Anh có muốn chụp với gấp mập một kiểu không?"
"Không hứng thú."
Lăng Siêu lạnh lùng rời đi, Noãn Huyên Vy chỉ có thể chạy lẽo đẽo phía sau.
Trình Siêu đứng lặng một hồi, ngơ ngác nhìn về hướng của anh.
Chưa bao giờ cậu ta cảm thấy ai đó thân thuộc với mình hơn cả Lâm Mộng...
"Trình Siêu, đã phát hết tờ rơi chưa?"
Lâm Mộng cởi bỏ mũ thỏ, tận hưởng không khí mát mẻ.
Hai người họ đã làm suốt hai tiếng đồng hồ, mồ hôi đều nhễ nhại.
Kéo Trình Siêu vào một góc khuất, cô để cậu ta ngồi xuống rồi cởi mũ gấu ra.
"Nóng quá, còn chịu được không?"
Lâm Mộng lo lắng sợ vết thương trên đầu bị bí mà nhiễm trùng, nhưng Trình Siêu lại lắc đầu.
Cậu ta đưa tay lau đi mồ hôi trên trán của cô, tuy rất mệt nhưng cậu lúc nào cũng cười.
"Vợ vất vả rồi, mồ hôi nhiều quá..."
"Anh cũng không kém đâu..."
Nói đoạn, Lâm Mộng ngó ra ngoài xem tình hình.
Khá ít người qua lại chỗ này, lúc ấy cô mới yên tâm mà dặn dò.
"Trình Siêu, anh ở yên đây nhé, tôi sẽ ra ngoài mua kem."
"Được, vợ đi sớm về sớm nhé."
Trình Siêu đang khá nóng bức, cậu ta không muốn chui đầu vào bộ đồ ngột ngạt ấy nữa nên tính cầm lấy khẩu trang và kính đeo lên.
Lâm Mộng vừa thấy liền nhẹ nhàng bảo.
"Không cần đeo vào đâu.
Có người, anh cố tránh đi là được.
Ở nơi đây khuất tầm nhìn, sẽ không mấy ai phát hiện ra đâu."
Trình Siêu ngước lên nhìn cô, ánh mắt to tròn sáng lấp lánh như muốn nói yêu vợ ba ngàn lần! Cậu ta gật gật, rồi ngoan ngoãn ngồi im lặng.
Lâm Mộng rời đi, sáng nay cậu ta làm việc cũng không phải ít, không tránh khỏi mệt mỏi.
Dù sao ngồi đó nguy hiểm không quá nhiều, nhưng vì sợ cậu lại vì vậy mà ảnh hưởng đến vết thương trước, nên cô mới để cậu được tự do.
Từ đây tới chỗ bán kem cách không xa, Lâm Mộng lúc này đứng trước xe kem gọi món, đúng thời điểm mà Lăng Siêu và Noãn Huyên Vy đi ngang qua.
Lúc này, cô ta len lén đi sau Lăng Siêu, lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó.
Xong việc, Noãn Huyên Vy lại vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Lăng Siêu, chúng ta đi chơi cũng kha khá rồi, có cần nhử mồi lúc này luôn không? Phía trước hình như đều là phóng viên."
"Không cần, khi nào có tin nhắn từ Dương ca chúng ta mới hành động.
Trực tiếp như vậy sẽ quá lộ liễu."
"Nhưng em mỏi chân lắm rồi...!đi suốt mấy tiếng đồng hồ, anh lại chẳng chơi gì cả, vô vị muốn chết..."
Lăng Siêu xỏ tay vào túi quần, quay sang nhìn cô gái Noãn Huyên Vy đang nũng nịu phía sau.
Anh không phải bạn trai của cô ta, hà cớ gì phải nhượng bộ hay dỗ dành?
"Nếu không làm được thì bây giờ chúng ta trực tiếp về.
Tôi cũng không hứng thú với mấy chuyện này."
Noãn Huyên Vy lập tức đứng thẳng, cơ hội ngàn năm này sao cô có thể bỏ lỡ? Vội lắc đầu, cô ta lại cùng Lăng Siêu tiếp tục đi về phía trước.
Nụ cười phía sau khẩu trang dần nhạt đi và chợt trở nên bất mãn.
Cô ta nhìn xuống điện thoại một lần nữa, tin nhắn lúc này được gửi tới có nội dung: Người đàn ông đội mũ đỏ phía trước..