Bạch Tư Vũ vừa có nét vui, lại vừa có chút man mác buồn.
Lâm Mộng vừa nhìn đã phát hiện ra cảm xúc ấy, cô mới hỏi.
"Anh có tâm sự gì à?"
"Có thì đúng là có...!nhưng kể ra cũng thật xấu hổ."
Lâm Mộng chú ý lắng nghe, hắn ta đành tiếp tục.
"Trước kia tôi có một fangirl, cô ấy thần tượng cả tôi và Lăng Siêu.
Nhưng khi hỏi tới sinh nhật, cô ấy lại chỉ nhớ mỗi sinh nhật của anh ta.
Lúc đó thực sự rất khó xử..."
Đột nhiên nghe lời tâm sự này, Lâm Mộng lại cảm thấy tội nghiệp cho Bạch yêu.
Nhìn lại thì Bạch Tư Vũ có lượng fan sau Lăng Siêu, mọi việc của anh đều dưới anh ấy một bước.
Mặc dù như vậy nhưng Bạch Tư Vũ lúc nào cũng vui vẻ hòa đồng với các fan và mọi người, chưa từng tỏ ra buồn bã trước mặt ai.
Đây là lần duy nhất Lâm Mộng được thấy mặt trái của hắn.
Nhiều suy nghĩ và nỗi buồn hơn cô tưởng.
"Không sao đâu, vẫn còn rất nhiều người hâm mộ và nhớ đến anh, như tôi chẳng hạn.
Mặc dù đúng là tôi có thần tượng Lăng Siêu nhiều hơn một chút, nhưng mọi chuyện về anh tôi cũng biết không ít."
"Thật vậy sao?"
"Ưm, cho nên việc đó không có gì phải buồn cả."
Chỉ mới vài ngày, Lâm Mộng đã có thể hiểu thêm nhiều về hai thần tượng hot nhất hiện tại.
Cô thầm nghĩ bản thân thật may mắn.
"À đúng rồi, tuy là fan của Lăng Siêu, biết được vài sở thích của anh ấy nhưng cũng không rõ ràng.
Anh thường thường ở cạnh anh ấy, có thể giúp tôi chọn một món quà được không?"
"Lăng Siêu anh ta trước giờ khô khan, đồ thực sự thích không nhiều."
"Ồ...!vậy...!tôi tặng cho anh ấy một chiếc cà vạt, thế nào?"
"Anh ta có cả một tủ từ đồ rẻ đến đắt tiền, từ giản dị đến sang trọng."
"Đúng ha, là thần tượng thì thiếu làm sao được mấy món đó."
Chần chừ khoảng một lúc, Bạch Tư Vũ lưỡng lự nói ra.
"Nếu cô muốn làm anh ta vui, vậy chỉ cần cùng tôi tổ chức một buổi sinh nhật bất ngờ là được."
"Buổi sinh nhật bất ngờ? Không phải sẽ tổ chức trong công ty sao?"
"Đó là trước kia.
Bây giờ Lăng Siêu rất bận, đóng phim, chạy show đến nửa đêm.
Sinh nhật thì nhận quà từ fan, đồng nghiệp quản lý, tới studio chụp vài tấm ảnh sau đó lại tiếp tục công việc tới tận khuya.
Từ khi nổi tiếng, chưa bao giờ Lăng Siêu được thực sự nghỉ ngơi."
Còn nghĩ là sinh nhật của thần tượng sẽ hoành tráng lắm, nhưng ai ngờ đấy cũng chỉ là trong trí tưởng tượng của Lâm Mộng.
Càng như vậy, cô lại càng quyết tâm sẽ tổ chức cho anh một buổi sinh nhật đúng nghĩa.
"Bạch yêu, bây giờ chúng ta có thể thực hiện luôn được chứ?"
Bạch Tư Vũ chợt đứng hình vì hai từ "Bạch yêu", thế nhưng cô gái trước mặt lại hừng hực khí thế như vậy, hắn cũng không nói gì liền gật đầu.
"Nếu cô rảnh, chúng ta sẽ đi luôn bây giờ."
"Ừm, tôi với anh ấy vừa hoàn thành tác phẩm Thời Quang Nguyệt Hạ hôm qua, việc cần làm cũng xong hết rồi, bây giờ có thể đi!"
Bạch Tư Vũ gật đầu, cả hai liền lên xe đi tới trung tâm thương mại.
Trên đường đi, Bạch Tư Vũ gọi điện cho Trình Yên Ngư để thăm dò.
"Chuyện gì vậy?"
"Ngư tỷ, hôm nay lịch trình của Lăng Siêu thế nào?"
"Cả ngày nay cậu ta khá bận rộn.
Hiện tại đang quay hình, đến bốn giờ chiều thì chụp quảng cáo, bảy rưỡi chạy show.
Nếu không có gì phát sinh thì cậu ta sẽ được nghỉ ngơi sau mười một rưỡi.
Hôm nay quả thật khá bận rộn."
"Được rồi, em cảm ơn."
Bạch Tư Vũ cúp máy, sau đó hắn nhìn Lâm Mộng qua gương chiếu hậu, bảo.
"Yên tâm đi, Lăng Siêu có thể sẽ về muộn, việc chuẩn bị cho bữa tiệc của chúng ta sẽ xong nhanh thôi."
Lâm Mộng gật gật đầu, cô còn đang bận xem lại tất cả những show truyền hình của Lăng Siêu, hy vọng là tìm được ra một sở thích đặc biệt nào đó.
Hai người rất nhanh đã tới trung tâm thương mại.
Lâm Mộng ngoại trừ nghĩ tới mấy thứ như quần áo, đồ dùng thường ngày thì cô chẳng biết nên mua gì.
"Bạch Tư Vũ, anh thử nhớ kỹ xem, Lăng Siêu thực sự không có sở thích gì đặc biệt sao?"
"Tôi với anh ta quen nhiều năm nay, đúng là không thấy cậu ta hứng thú với gì cả.
Ngoại trừ một nhân vật..." Bạch Tư Vũ nói câu sau rất nhỏ khiến cho Lâm Mộng phải nhíu mày lắng nghe.
Cô vẫn không biết hắn ta nói gì liền hỏi lại.
"Ngoại trừ điều gì?"
Bạch Tư Vũ đảo mắt, phân vân không biết có nên nói cho cô hay không.
Cuối cùng hắn liền quơ tay bỏ ngoài mặt chuyện vừa rồi.
"Không có.
Hay là thế này đi, chúng ta đích thân làm một chiếc bánh kem tặng sinh nhật cho anh ta, như vậy đủ ý nghĩa rồi!"
"Ý tưởng không tồi đấy! Nhưng mà...!làm ở đâu mới được? Với lại nếu tôi không ở công ty sẽ bị Dương ca khiển trách mất."
"Không phải nói là xong việc rồi sao? Nếu công việc trong ngày đã làm xong, tôi có thể giúp cô nói khó với anh ấy."
"Có ổn không?" Lâm Mộng hơi chút chần chừ, tóm lại thì cô vẫn hơi lo.
Bạch Tư Vũ không nói gì, hắn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Lý Dương.
Còn tưởng cái "nói khó" thế nào, hóa ra hắn còn bịa lời nói dối, bảo rằng hắn cần cô giúp chút chuyện.
Đợi khi Bạch Tư Vũ tắt máy, Lâm Mộng liền phồng má.
"Tôi đâu muốn anh nói dối!"
Hắn ta nhìn bộ dạng như chú cá nóc của cô, Bạch Tư Vũ không tự chủ được mà bật cười.
Hắn gõ vào chóp mũi thanh thoát ấy, nói nhỏ.
"Yên tâm, có chuyện tôi sẽ gánh vác."
Gác tay lên đằng sau gáy, hắn ung dung bước đi.
"Đồ mua cũng đủ rồi, mau về chuẩn bị thôi."
Lâm Mộng còn có hơi lo lắng, nhưng cứ nghĩ tới việc mình sẽ chuẩn bị cho Lăng Siêu một bất ngờ lớn, cô không thể kìm nổi lòng mà vui vẻ.
"Đợi tôi với!"
Lâm Mộng theo Bạch Tư Vũ tới nơi ở của Lăng Siêu.
Cũng bởi vì đi mua đồ cho nên khi trở về đã là tận sáu giờ.
Nếu như trang trí và làm bánh xong chỉ với hai người có khi sẽ tới tận mười giờ tối.
Nhưng thật may là Lăng Siêu sẽ về khuya, cho nên việc chuẩn bị của bọn họ không cần phải gấp gáp.
Xuống tới trước cổng nhà của anh, Lâm Mộng còn phải ngước mắt lên để nhìn bao quát.
Căn nhà rộng lớn này là tài sản của công ty cung cấp, nó thực sự khiến cho cô choáng ngợp.
Cô đứng mãi ở ngoài, mặc cho Bạch Tư Vũ có gọi.
"Sao vậy, mau vào trong đi."
"Ờ...!nhưng sao anh có chìa khóa vậy?"
Bạch Tư Vũ hất tóc, hắn làm bộ khoe khoang.
"Tôi với anh ta có gì là ngăn cách? Ngay cả căn nhà này tôi cũng có thể tùy ý ra vào."
"Mà đừng đứng ngoài đó nữa, mau vào trong đi."
"Ồ, được..."
Trong đầu Lâm Mộng lúc này thầm cảm thán, người nổi tiếng quả không phải tầm thường.
Đó là điều đương nhiên, nhưng cái cô quan tâm chính là khối tài sản to lớn này.
Một người lúc nào cũng ở trong một căn nhà thuê thì làm sao biết đến cảm giác có nhà riêng được? Đứng ở trong ngôi nhà rộng lớn sang trong này, Lâm Mộng thật không muốn trở về nhà mình nữa, cô cứ giống như gái nhà quê mới được đặt chân vào nhà thành phố vậy.
Thật ngại ngùng.
Ngẩn ngơ một hồi, tiếng gọi của Bạch Tư Vũ làm cô thanh tỉnh.
"Nghĩ gì vậy? Mau tới đây, tôi không có thiên phú làm bánh kem đâu, tôi sẽ đứng bên cạnh giúp cô vài việc vặt."
Lâm Mộng gật đầu, cô cũng nhanh chóng đi tới nhà bếp để chuẩn bị đồ.
Trước khi trở thành một kẻ thất nghiệp thực thụ, Lâm Mộng cũng từng làm việc ở tiệm bánh.
Lý do cô bị đuổi chỉ đơn giản là bị mấy người ở đó chơi xấu.
Nói về kỹ năng, làm bánh sinh nhật với cô chỉ là một chuyện nhỏ.
Lâm Mộng xắn tay áo, đeo tạp dề, sau đó bắt tay vào công đoạn làm bánh.
Bạch Tư Vũ nói rằng sẽ giúp vài việc vặt, nhưng hầu hết đều là Lâm Mộng tự xử, hắn chẳng biết giúp được gì.
Từng thao tác của cô nhanh thoăn thoắt, như thể một thợ bánh chuyên nghiệp.
Ngắm nhìn cô tập trung thế này cũng khiến cho Bạch Tư Vũ say mê.
Trong đầu hắn không hiểu sao lại tưởng tượng ra viễn cảnh hai người về chung một nhà, cô làm đồ ăn, hắn đứng bên cạnh phụ giúp.
Nhưng cái giấc mơ hão huyền ấy liền bị dập tắt ngay lập tức khi Lâm Mộng gọi.
"Bạch Tư Vũ, hay là anh ra bên ngoài trang trí đi.
Trong đây một mình tôi lo liệu là được rồi.
Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian."
Hắn hơi có chút gượng gạo, cố cười trừ để quên đi những suy nghĩ tối tăm ban nãy.
"Được rồi, cô cứ làm bánh đi, việc còn lại để tôi lo liệu."
Cứ nghĩ rằng muộn nhất khoảng mười giờ là hoàn tất, nhưng cuối cùng đến gần mười một giờ hai người họ mới hoàn tất.
Việc còn lại chính là chờ đợi Lăng Siêu trở về, và cho anh một bất ngờ lớn.
"À đúng rồi, sao chúng ta không gọi cả Dương ca và Ngư tỷ tới?"
"Hai người họ bận bịu không kém Lăng Siêu, với lại trước giờ sinh nhật của anh ấy cũng chỉ qua loa như vậy, mọi người quen cả rồi."
Lâm Mộng gật gù, thế rồi cô bỗng nghĩ lại, tất cả mọi người đều bận bịu như thế sao chỉ có mình hắn là thảnh thơi như vậy?
"Anh cũng là thần tượng nổi đình đám, trong khi ai cũng bận, sao anh còn có thời gian cùng tôi chuẩn bị cho sinh nhật của Lăng Siêu vậy?"
Bạch Tư Vũ nằm xuống sàn nhà, hắn thở dài, chỉ trả lời cho qua.
"Tôi ít nổi hơn, cho nên ít công việc hơn."
Nói là vậy, nhưng thực ra lịch trình hôm nay của Bạch Tư Vũ cũng khá dày đặc.
Sau giờ trưa, hắn còn phải quay hình, nhưng vì muốn giúp Lâm Mộng nên hắn đã bỏ hết công việc lại phía sau.
Có hơi ích kỷ, nhưng được bên cô như vậy lại khiến hắn cảm thấy cô cùng thoải mái.
Có lẽ, hắn đã rung động với cô gái này mất rồi..