Lăng Siêu chỉ hơi cong môi cười, dù gì đối với anh mà nói nổi tiếng hay không cũng chỉ là hào nhoáng phù du bên ngoài.
Anh vốn dĩ cũng không có chấp niệm muốn khác lên lớp áo hào nhoáng đó.
Hơn nữa vẫn còn có một lý do khác.
"Chị thừa biết Tần Đông Vũ luôn muốn em ở trên đỉnh cao nhất, tuyệt đối không làm gì để em mất đi danh tiếng hoặc sự quan tâm của công chúng."
"Nhưng Trình Siêu như vậy chả phải rất rõ ràng sao? Khán giả bọn cũng yêu thích cái mới hơn."
"Đó là thời gian đầu.
Sau này chị sẽ hiểu những gì em vừa nói là đúng, và tự cho mình một đáp án."
Trình Yên Ngư chỉ thầm nghĩ trong đầu hai con người này không hề đơn giản.
Làm quản lý của Lăng Siêu bao nhiêu năm, mấy câu nói mơ hồ như vậy cô chưa từng giải nghĩa được, đành chỉ cười cho qua.
"Được rồi được rồi, vậy chị đi trước nhé."
"Ừm, đi cẩn thận."
Trình Yên Ngư rời đi không được bao lâu thì Hứa Ngụy An cũng đã đến.
Anh ta khá thân thuộc với nơi này, vừa nhìn thấy Lăng Siêu đứng ngoài cửa đã tay bắt mặt mừng.
"Đại minh tinh của tôi, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
"An lão sư, lâu rồi không gặp."
Hai người bọn họ vừa nói chuyện vừa đi vào trong nhà.
Hôm nay nhân vật chính không phải là Lăng Siêu mà là chàng trai đang ngồi ôm gối trên sofa đằng kia.
Hứa Ngụy An cũng khá bất ngờ khi vừa nhìn thấy cậu ta, mặc dù anh đã được Trình Yên Ngư nói trước về chuyện này.
"Gặp bên ngoài quả thật khó tin đấy, hai người...!thực sự giống hệt nhau!"
"Chào An lão sư! Sau này nhờ anh chỉ giáo!"
Hứa Ngụy An lại ngồi ngay bên cạnh cậu, phóng khoáng gật đầu.
Trước giờ anh ta là một người hướng ngoại, luôn nhiệt tình với những gì mình hứng thú.
Mà Trình Siêu lại là một trường hợp vô cùng đặc biệt.
Anh ta liếc nhìn hai người qua lại, ngoại trừ giọng nói có hơi khác nhau một chút, gương mặt Trình Siêu có nét khả ái hơn thì quả thực giống nhau như hai bản sao.
"Lăng Siêu, cậu ta nếu vào tay tôi ắt sẽ thành tài.
Có điều...!hai người giống nhau như vậy khán giả sẽ tin sao?"
"Sao lại không?"
"Nếu là tôi chắc chắn tôi sẽ nghĩ hai người là anh em ruột.
Giống nhau đến vậy cơ mà!"
Hứa Ngụy An vừa nhìn Trình Siêu vừa nói khiến cho cậu ta có chút dè dặt.
Lăng Siêu là người Lâm Mộng quen biết, đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng Hứa Ngụy An lại là một người xa lạ, anh cứ nhiệt tình thế này cũng khiến cho Trình Siêu không thích ứng kịp.
"Trình Siêu này...!có vẻ nhát hơn cậu nhỉ?"
Lăng Siêu chỉ mỉm cười không nói gì, coi như đó là một câu trả lời.
"Vậy chúng ta làm quen lại một chút, tôi tên Hứa Ngụy An, thầy dạy nhạc kiêm dạy nhảy của cậu."
Trình Siêu bắt tay với anh, khi này anh bỗng nhiên mới có chút cảm giác thân thuộc với người này.
Không còn cảm giác xa lạ như ban đầu.
"Tôi là Trình Siêu, mong An lão sư nhẹ tay chỉ dạy."
"Ô..."
Hứa Ngụy An bất chợt kêu lên khiến cho cả hai đều chú ý.
Anh ta bật cười, lại tự giải thích mà không cần ai hỏi.
"Lần đầu tiên gặp Lăng Siêu cậu cũng nói với tôi y hệt như vậy.
Lần này...!là lần thứ hai tôi cảm thấy bất ngờ đấy."
"Thôi được rồi, chúng ta có thể bắt đầu luyện tập bây giờ.
Hôm nay trước tiên là nhảy nhé?"
"Được!"
Trong thời gian Trình Siêu luyện tập, Lăng Siêu chỉ ngồi một bên quan sát.
Vốn dĩ muốn xem thực lực thật sự của Trình Siêu đến đâu, không ngờ sự lúng túng của cậu ta lại giống hệt với những khó khăn ban đầu mà anh vấp phải.
Càng coi lại càng lộ ra nhiều điểm bất ngờ, trong người Lăng Siêu có chút bối rối.
Hoặc là Trình Siêu quá giống với bản thân mình nên anh sinh ra ảo giác rồi không?
Nghĩ một chút, anh nhận được điện thoại từ Trình Yên Ngư liền xin phép ra ngoài.
Bọn họ luyện tập cho tới tối muộn, Lăng Siêu cũng vừa tan làm trở về.
Hứa Ngụy An chờ khi Trình Siêu đi lấy nước uống, anh ta chạy tới chỗ của Lăng Siêu nói nhỏ.
"Này, Lăng Siêu, cậu ta thực sự không phải anh em gì của cậu à?"
Anh lắc đầu, Hứa Ngụy An lại chẹp miệng: "Vậy thì kỳ lạ thật...!Tôi nói cho cậu biết, những động tác sai của Trình Siêu giống hệt với những gì cậu sai khi mới chuẩn bị debut.
Và cách nhảy của hai người rất giống nhau.
Tôi đột nhiên có chút sợ đấy, cứ như người nhân bản vậy."
Ban đầu Lăng Siêu sẽ chẳng nói gì mà lắc đầu, nhưng bây giờ đến Hứa Ngụy An cũng nhận ra điểm khác lạ này lại càng khiến cho Lăng Siêu trở nên hoài nghi hơn.
Anh không sợ sẽ có một phiên bản giống hệt mình, mà là đang không biết tại sao lại có một cảm giác là lạ trong người.
Lúc này, Trình Siêu cũng từ trong phòng bếp đi ra.
Cậu ta thấy hai người kia cứ bí bí hiểm hiểm mới hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Hứa Ngụy An hơi giật mình, anh ta quay người lại gãi đầu, không biết che giấu biểu cảm chột dạ của mình chút nào.
Cũng may là Trình Siêu có chút ngốc cho nên không mấy để tâm.
"À đúng rồi, cậu...!sống ở đâu vậy?"
Lăng Siêu quay sang nhìn Hứa Ngụy An, dùng ánh mắt như muốn hỏi anh sao lại đột nhiên dò xét cậu ta.
Anh chỉ nhếch mày, sau đó tiếp tục lắng nghe câu trả lời của Trình Siêu.
"Tôi ở cùng với Lâm Mộng."
"Lâm Mộng? Cô gái trước đó cùng hợp tác với cậu à?" Anh quay hỏi Lăng Siêu.
"Ừm, là cô ấy."
"Vậy ba mẹ cậu ở xa thành phố à? Nhà cậu có bao nhiêu người? Có ai giống một minh tinh nào khác như cậu không?"
Hứa Ngụy An càng hỏi càng nghiện khiến cho Trình Siêu không biết phải trả lời thế nào.
"Được rồi, hôm nay hai người cũng vất vả rồi, đợi một chút tôi vào nấu chút đồ ăn.
An lão sư, anh cũng ở lại ăn một chút đi." Lăng Siêu chỉ có thể kéo Hứa Ngụy An sang một bên để tránh gây ngại ngùng.
Trình Siêu cũng đặt ly nước xuống rồi chạy theo Lăng Siêu.
"Để tôi giúp anh."
Hai người bọn họ ở trong bếp gần một tiếng đồng hồ, phối hợp khá ăn ý, và khẩu vị của cả hai đều rất giống nhau.
Sau một lúc, đồ ăn cuối cùng đã hoàn thành xong.
Nhìn thực đơn phong phú trên bàn, trải qua một buổi luyện tập vất vả không ai không kìm nổi mà nuốt nước miếng.
Đã từ rất lâu rồi Hứa Ngụy An chưa được ăn đồ do Lăng Siêu làm.
Hôm nay còn có thêm cả Trình Siêu góp mặt.
"Chà, nhiều món hấp dẫn quá.
Hôm nay tôi sẽ không khách sáo mà ăn chực thật nhiều đâu đấy."
"Cứ tự nhiên, hôm nay còn có thêm Trình Siêu giúp sức, món ăn sẽ càng phong phú hơn."
"Vậy được, tôi bắt đầu ăn đây, mọi người mau dùng bữa đi."
Hứa Ngụy An gắp thử một miếng đậu sốt, hương vị thơm ngon vừa vặn lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Anh ta không thể không gắp thêm một miếng nữa, hết lời khen ngon.
"Đã từ rất lâu rồi tôi không được ăn lại món của Lăng Siêu làm! Quá ngon rồi!"
"An lão sư, là Trình Siêu làm."
Trình Siêu ngồi một bên chỉ mỉm cười, cũng rất vui vì được khen.
"Hả? Xin lỗi xin lỗi, tại tôi thấy nó rất giống vị mà Lăng Siêu làm! Hai người kết hợp lại quả thật rất khó nhận ra! Haha!"
"Đừng nhìn tôi như vậy nữa, mau ăn đi!"
***
Trời đã tối, Lâm Mộng sau khi hoàn thành xong công việc liền xuống dưới sảnh chính để chuẩn bị về.
Cô nhìn mấy món đồ trên tay của mình, đột nhiên lại không muốn đem nó cho Trình Siêu nữa.
"Nếu đem mấy thứ này đến...!liệu có bị Lăng Siêu chê cười không nhỉ? Nhà anh ấy chắc cũng đủ đồ..."
Nghĩ một hồi, Lâm Mộng dứt khoát không đem theo.
Cô đứng ở bên ngoài chờ người, khi thấy một chiếc xe màu trắng liền vẫy gọi.
Người đàn ông hạ cửa xe xuống, hóa ra lại là Bạch Tư Vũ.
Từ lúc chiều cô đã hẹn anh sẵn giúp mình tới nhà của Lăng Siêu để đưa một số đồ cho Trình Siêu.
Lên xe rồi, Bạch Tư Vũ bắt đầu đánh lái.
"Muộn thế này rồi không định sáng mai rồi đưa sao?"
"Trình Siêu từ sáng tới giờ kỳ lạ lắm, cứ tránh né tôi hoài, căn bản không có cơ hội đưa đồ cho anh ấy.
Với lại Ngư tỷ cũng nói thời gian này hầu hết anh ấy sẽ ở trong nhà luyện tập, rất khó để có cơ hội gặp mặt."
"Không sao, nếu muốn ngày nào tôi cũng có thể đưa cô tới chỗ của Trình Siêu.".