Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi FULL


Lăng Siêu chẹp miệng, ngồi xuống ghế thư giãn.

Dáng vẻ hơi chút cao lãnh này của anh khác hẳn với thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết ban nãy khi trên sân khấu.
"Làm sao mà tôi biết được là ai.

Sao vậy, người thân à?"
"Là fan của cậu đó.

Cô ấy vì lấy được tấm vé vào đây mà liều cả mạng đòi tôi bằng được.

Nhưng mà...!cô gái này cũng khá đáng yêu."
"Sao rồi, phải lòng người ta à?"
"Ầy, làm gì có.

À đúng rồi, chị Uyển Đình mới gọi điện cho tôi, nói là sắp về Thượng Hải."
Nhắc tới Uyển Đình, gương mặt của Lăng Siêu mới có chút biến sắc.

Anh chú ý đến nữ nhân này, nhưng biểu hiện không nhiều, chỉ đứng dậy cầm theo điện thoại.
"Được rồi, tôi trở về trước, mọi việc ở đây cậu cứ sắp xếp đi."
"Hờ, chỉ là chuẩn bị, đã về đâu mà cậu gấp gấp gáp vậy?"
Ở bên ngoài này, Lâm Mộng bưng bộ mặt ủ rũ đi ra ngoài.

Từng bước chân của cô nặng nề như đang kéo lê một tảng đá, mà tảng đá đó lại chính là sự thất vọng của bản thân cô.
Lâm Mộng đã mất ăn mất ngủ chỉ vì buổi biểu diễn này, cuối cùng bây giờ tâm nguyện được hoàn thành mà kết quả lại chẳng ra sao.

Đến tới gần để nhìn Lăng Siêu một cái cũng chẳng được.
Cô chầm chậm bước ra bên ngoài, hai đôi mắt trùng xuống như không có sức sống, vừa ngẩng đầu lên đã bừng tỉnh khi thấy cả đám người đang đứng ở ngoài kia.

Lâm Mộng nhận ra bọn họ là đám người tranh vé lúc nãy, nhìn bộ dạng này có lẽ là đang chờ cái người ôm chặt tay Bạch Tư Vũ, lớn tiếng nói chuyện với hắn.
Bọn họ tuy là fan của Lăng Siêu, nhưng cũng là người cuồng Bạch Tư Vũ.

Bây giờ Lâm Mộng cứ thế này mà ra ngoài, nhất định sẽ bị bọn họ xé xác.

Cô lúng túng lấy chiếc túi đeo trên hông, che mặt đi lẩm bẩm.
"Toang rồi, toang thật rồi.

Lâm Mộng à Lâm Mộng, mày ngốc quá rồi!"
Vừa nói, cô gái nhỏ tự cốc vào đầu mình một cái.

Lúc này Lâm Mộng chỉ biết tùy cơ ứng biến.

Cô len vào dòng người đang rời khỏi, dần dần đi được tới cửa sau của tòa nhà.
Nép người vào bức tường trắng, từng hơi thở phát ra nhẹ nhõm: "Như vậy chắc ổn rồi."
"Nhưng...!nhưng xe đạp của mình..."
Hai tay cô nắm chặt lấy tiếc nuối, bây giờ chỉ còn cách đứng ở đây, chờ cho bọn họ đi hết sau đó quay lại lấy xe.

Tài sản của Lâm Mộng không nhiều, đó là chiếc xe duy nhất có ở trong nhà...!thuê của cô.
Ngồi thụp xuống cạnh tường, cô lấy trong túi của mình một chiếc bánh mì đang ăn dở.

Bây giờ cũng gần trưa rồi, sáng ra chưa kịp ăn hết miếng bánh đã phải chạy xe tới đây, tranh cãi, chen lấn cũng tốn không ít sức.
"Sớm biết như vậy sáng nay đã không giúp Bối Lạc viết báo cáo."
Ngồi ở đây than thở được một chút, đột nhiên trong tầm mắt của Lâm Mộng xuất hiện đôi giày dừng ngay trước mặt mình.

Cô từ từ ngước mắt lên nhìn, ánh nắng của mặt trời chiếu xuống làm cho khuôn mặt trong lớp mũ áo kia tối đi, căn bản không nhìn rõ.
Anh không nói gì, cứ nhìn chằm chằm xuống chỗ của Lâm Mộng.


Hai mắt cô chớp chớp nhìn anh, sau đó liền đứng lên nghiêng đầu hỏi.
"Anh...!là ai vậy?"
Người con trai ấy cũng ngước mắt lên nhìn, cậu ta cởi bỏ lớp mũ trên đầu, ánh nắng của buổi trưa sáng chói phủ lên gương mặt ấy.

Một hàng lông mày đen rậm, một ánh mắt trong trẻo long lanh như chứa hàng triệu vì sao và cả sống mũi cao thẳng làm cho Lâm Mộng giật mình đến mức làm rơi cả bịch bánh trên tay.
Hai con mắt của cô mở lớn, không tin được rằng người con trai đang đứng ở phía trước lại là người mà khiến cô u sầu từ nãy tới giờ - Lăng Siêu.
"Lăng...!Lăng...!Ôi mẹ ơi..."
Lâm Mộng căng thẳng bịt chặt miệng, cố giữ bình tĩnh để không được hét lên.

Lần đầu tiên trong hai mươi năm sống trên đời cô mới được đứng cạnh thần tượng của mình, sung sướng cũng không đủ để thể hiện cảm xúc ấy của cô.
Người con trai ấy gương mặt ngây thơ nhìn cô, trong đầu cậu chợt hiện lên hình ảnh một người con gái xinh đẹp thuần khiết, dường như hình ảnh ấy đã ăn sâu vào trong tiềm thức, khiến cậu vô thức kêu lên.
"Vợ..."
Lâm Mộng vẫn chưa thoát ra khỏi sự say mê ấy, cô cứ ngắm nhìn cậu mãi, miệng mơ hồ hỏi lại.
"Ha, anh nói gì thế?" Đôi mắt của nữ nhân lúc này như muốn ăn tươi nuốt sống người con trai trước mặt, còn chẳng biết bản thân đang nói gì làm gì.
Cậu ta đứng im như trời trồng, cảm xúc với cô gái này đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Cậu ôm chầm lấy cô, liên hồi gọi.
"Vợ ơi, vợ."
Lâm Mộng "bị" ôm một cái liền cứng đờ người, các giác quan của cô như bị đóng băng cả lại, mất một lúc mới có thể nghe được những gì cậu con trai kia nói.
"Vợ? Sao...!sao anh lại gọi như vậy...?" Mặc dù trong lòng bội phần sung sướng, nhưng Lâm Mộng vẫn không biết tại sao mình lại có diễm phúc thế này.
Mọi chuyện dường như có vẻ không đúng, cái tên giống hệt Lăng Siêu ấy lại như chú con con đáng yêu, ôm chặt lấy Lâm Mộng không rời, còn dụi dụi vào vai cô.
"Em là vợ của anh, là của anh."
"Ơ...!Lăng Siêu, em...!em tuy là fan cuồng, nhưng anh cũng...!cũng không cần làm cách này để giúp em vui đâu...!em thích lắm."
Lăng Siêu này vẫn chẳng thèm chú ý đến lời nói của Lâm Mộng.


Cậu ta nắm lấy hai vai của cô, ánh mắt ngây thơ thập phần khả ái khẽ hỏi.
"Vợ ơi, tại sao chúng ta lại ở đây? Tại sao...!anh không nhớ mình là ai cả...!chúng ta về nhà được không?"
Một lần nữa, Lâm Mộng rơi vào bất ngờ.

Cô chẳng biết Lăng Siêu trước giờ lạnh lùng mà ở trước mặt cô lại biến thành thế này.

Ngay cả thái độ cũng chẳng giống chút nào.
Cứ nghĩ đây chỉ là một màn trêu đùa, làm cho cô được an ủi hơn.

Nhưng càng lúc những thứ Lăng Siêu này nói lại càng khiến cô trở nên hoang mang.
"Được rồi, bây giờ em vui rồi, anh không cần diễn nữa.

Được gặp anh thế này...!là điều hạnh phúc nhất của em.

Anh cứ diễn như thế, không chừng em tưởng thật mất."
Lâm Mộng ngại ngùng, e ấp nhìn.

Cậu cứ đờ người ra, không hiểu cô gái trước mặt đang nói gì.

Trong trí nhớ, Lâm Mộng chính là vợ của cậu.

Chỉ có điều ngoại trừ nhận ra cô, cậu chẳng còn nhớ thứ gì khác, tính cách cũng trở nên lạ lùng.
"Lâm Mộng, em nói gì vậy? Anh đói rồi, chúng ta về nhà được không?"
"Sao...!sao anh biết em là Lâm Mộng?" Cô có hơi phấn khích hỏi lại.
"Em là vợ của anh, sao anh không nhớ tên được?"
"Không phải...!Em vui rồi, không cần diễn nữa..."
Chưa kịp nói xong, ở phía cửa sau tòa nhà, một nam nhân đi ra cùng với hai vệ sĩ theo sát phía sau.

Lâm Mộng như đứng hình, hai con mắt của cô căng ra như muốn rơi khỏi hốc mắt.

Người đàn ông thanh lịch mặc áo đen kia cũng lại là Lăng Siêu.
Khí chất của anh luôn ngời ngời sáng như vậy, ngay cả điệu bộ cũng là của Lăng Siêu "chính hiệu".


Vậy thì người đang đứng trước mặt của cô rốt cuộc là ai?
"Trời ơi đất ơi, chuyện gì thế này?"
Cô quay sang nhìn Lăng Siêu ở trước mặt mình, lại quay sang nhìn Lăng Siêu đang đi ở phía xa.

Không phải là hoa mắt, trình độ tia thần tượng của Lâm Mộng tuyệt đối chưa bao giờ sai.
Còn chưa kịp phản ứng lại, đột nhiên có tiếng hét lớn ở phía bên kia.
"Lăng Siêu đi cửa sau, mau lên, mau lên!"
Đám fan cuồng kia vốn định chờ cô gái lúc sáng, đồng thời chờ luôn Lăng Siêu, ai ngờ họ lại phát hiện anh ta đi từ cửa sau liền lập tức kéo nhau đuổi tới.
Cảm thấy có chuyện không ổn sắp xảy ra, Lâm Mộng hoảng loạn luống cuống.

Trong thời khắc quan trọng, cô vội vàng lấy mũ đội lên đầu Lăng Siêu, kéo cậu nép vào góc tường.

Cả hai người áp sát vào nhau, đúng lúc đám fan cuồng kia chạy tới.
Bọn họ lúc này chỉ để tâm tới Lăng Siêu ở phía kia, nên đã lướt qua mặt hai người không chút nghi ngờ.

Từng tiếng hét chói tai vang lên, khung cảnh một lần nữa liền trở nên hỗn loạn.
"A! Lăng Siêu, Lăng Siêu ký chữ cho em!"
"Lăng Siêu, chúng ta chụp hình được không? Em thích anh lắm! A!"
Lúc này, Lâm Mộng chẳng còn nghi ngờ gì nữa.

Lăng Siêu ở kia mới là thật, còn người ở trước mặt cô là "hàng giả".

Chuyện này có kỳ lạ hay khó tin ở điểm nào thì cô cũng phải nhanh chóng chạy đi lấy xe.

Bây giờ còn chần chừ bọn họ nhất định sẽ bắt được cô.

Nhìn Lăng Siêu bên kia đang chật vật với đám fan cuồng, tuy rằng tiếc nuối nhưng cô vẫn muốn giữ tính mạng của mình hơn, chỉ còn cách chạy lẹ về.
Lăng Siêu này ngơ ngác chạy theo, không ngừng nói gọi.
"Chờ đã vợ ơi, đưa anh về nhà với!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận