Ngụy Trang Bạch Liên Hoa


"Vết thương hồi phục rất tốt, sẽ không để lại sẹo" Mặc Đình vừa kiểm tra vết thương trên trán cậu vừa nói
"Cậu chắc chắn?" Phó Thời Ân đứng bên cạnh vừa nhìn Mặc Đình đang kiểm tra vết thương trên trán cậu, vừa nghi ngờ xác nhận lại
Mặc Đình xoay người lại nhìn Phó Thời Ân, khóe môi nở một nụ cười nhẹ kèm thêm vẻ mặt có chút cau có khó chịu "cậu là đang nghi ngờ năng lực của mình?" C
"Ừm" Phó Thời Ân vẻ mặt bình thản thằng thắn trả lời
"Nếu cậu nghi ngờ năng lực hành nghề của mình, thì còn gọi đến đây làm gì?" cậu trả lời của hắn làm Mặc Đình càng cau có khó chịu hơn @
"Vì chưa tìm được bác sĩ phù hợp" (D)
Mặc Đình thật sự câm nín trước những câu trả lời của hắn, cái miệng này của Phó Thời Ân đúng là rất độc, hắn không mở miệng nói thì thôi, mỗi lần mở miệng toàn nói những câu trả lời chọc tức người khác, khiến người khác phải tức điên
Cậu ngồi trên sofa nhìn hai người họ đối thoại với nhau, cảm giác tình bạn giữa hai họ thật sự rất thân

Cậu nhìn Mặc Đình quan sát và đánh giá [người tên Mặc Đình này nhìn có vẻ cũng không tệ, gương mặt cũng khá nổi bật và cũng rất bắt mắt, nhưng so với tảng băng ngàn năm vẫn là không bằng)
Cậu không thể phủ nhận vẻ ngoài điển trai của Mặc Đình, nhưng trong mắt cậu thì vẫn không thể sánh bằng Phó Thời Ân
Cậu nhìn vẻ ngoài của Mặc Đình một lúc, trong lòng vẫn luôn khúc mắc, cậu hình như đã từng đọc một đoạn nào đó trong cốt truyện, tác giả có miêu tả anh ta có mái tóc màu tím và đôi mắt màu xanh, chỉ là hiện tại cậu lại không nhớ rõ người đó là ai
Một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên trong đầu Phó Thời Ân, hắn nhất thời bị những suy nghĩ của cậu làm cho ngượng ngùng, và hãnh diện hơn với gương mặt của bản thân
Mặc Đình đỡ người trước biểu cảm trên mặt Phó Thời Ân, đây là lần đầu tiên Mặc Đình nhìn thấy hắn có biểu cảm như vậy, Mặc Đình thật sự không thể tin những gì đã diễn ra
"Cậu đang xấu hổ?" Mặc Đình ánh mắt nghi ngờ như không tin vào mắt mình mà hỏi ngược lại hắn
"Không phải việc của cậu" hắn khôi phục lại dáng vẻ bình thường giọng nói lạnh lẽo đáp
"Được thôi" Mặc Đình nhún vai bình thản trả lời, như đã quá quen với thái độ và ngữ khí của hẳn
Mặc Đình nhìn cậu đang im lặng ngồi trên sofa, vẫn luôn quan sát nhìn chằm chằm vào bản thân, lúc này Mặc Đình mới cảm thấy cậu có chút gì đó rất giống với Minh Triết, Minh Triết cũng có dáng người nhỏ nhắn giống như cậu vậy, đôi lúc cũng ngồi im lặng nghe người khác nói chuyện như cậu hiện tại vậy

Mặc Đình nghĩ đến đây trong lòng lại đột nhiên nhớ đến Minh Triết "mình về đây"
"Ừm"
"Tôi tiễn ngài" quản gia đứng bên cạnh nhìn Mặc Đình thái độ cung kính nói
"Không cần" Mặc Đình nói rồi liền quay người rời đi
"Vết thương không để lại sẹo cậu có thể an tâm" Phó Thời Ân nhìn cậu ngữ khí có chút mềm mại nói
"Tôi đương nhiên an tâm".

cậu lười biếng nhìn hắn đưa tay lên che miệng ngáp
(Ai quan tâm có để lại sẹo hay không)
(Tự nhiên mình buồn ngủ quá, dạo này đúng là thức hơi muộn do cái game chết tiệt kia, đúng là mình tự hành mình mà] cậu vừa nằm xuống sofa vừa suy nghĩ
Phó Thời Ân nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu hiện tại cũng thật sự không biết phải nói gì, ai biểu hắn lấy phải người vợ ham chơi tính tình lại trẻ con, hơn nữa còn nhỏ hơn cả hắn tận chín tuổi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận