Ngụy Trang Học Tra

Ơ kìa, Tiệp ca!”

Sáng sớm hôm nay Vạn Đạt vừa sắp xếp đồ đạc xong, chuẩn bị xuất phát đến căn tin ăn sáng, quay đầu trông thấy Thẩm Tiệp xách theo bánh bao cùng sữa đậu nành leo lên cầu thang, liền phất tay chào hỏi.

Cậu ta với Thẩm Tiệp có mối giao tình từ hồi chung phòng thi khi cả hai đứa lén so đáp án với nhau, nên mặc dù bình thường không hay liên lạc, mỗi lần gặp nhau là có cảm giác thân thiết không nói nên lời.

Thẩm Tiệp đang định lên tầng ba, nghe được tiếng gọi cũng dừng bước: “Ha ha, Vạn Sự Thông.”

“Sao lại qua ký túc xá thế kia,” Vạn Đạt đi tới, “Ông tìm Triều ca hả?”

Thẩm Tiệp vung vẩy túi đồ trong tay như hận không thể đảo lộn hết đống đồ ăn: “Ừ đúng rồi.”

Vạn Đạt nhớ lại mấy lần Hạ Triều cúp học cùng dáng vẻ giận dữ hết nói nổi của các thầy cô bộ môn, đã hiểu rõ: “Triều ca nhờ ông gọi hở? Rời giường khó khăn dữ vậy.”

“Đồng chí Vạn Sự Thông, ông nghĩ Triều ca là người thế nào.” Thẩm Tiệp nói, “Trông ổng có giống kiểu người vì không muốn cúp học mà phải nhờ người khác gọi dậy không? Ông mơ đẹp quá rồi đấy.”

Vạn Đạt: “… Là tại hạ ngây thơ.”

Thẩm Tiệp nói tiệp: “Thầy mới lớp các ông thật sự không tồi chút nào.”

“Thầy Đường á?”

“Đúng rồi đấy, chính là cái thầy họ Đường.”

Nhắc tới phong ba đổi giáo viên chủ nhiệm của lớp 11-3 mấy hôm trước, lúc danh sách ký tên được nộp lên đã làm chấn động cả khối lớp 11, rất có tinh thần khởi nghĩa quả cảm. Vạn Đạt cười cười nói: “Lão Đường đúng là rất tốt.”

Thẩm Tiệp: “Quả thực quá ngầu, lần đầu tiên tôi gặp người như vậy đấy.”

Đường Sâm không chỉ gọi Hạ Triều lên diễn thuyết một bài dài lê thê, để xâm nhập sâu hơn tìm hiểu tâm tư của bạn học Hạ Triều, cuối cùng đến cả Thẩm Tiệp cũng bị gọi tới.

Lần đầu tiên Thẩm Tiệp bị giáo viên lớp khác gọi vào văn phòng uống trà, uống hết hai chén trà nóng hầm hập, ngồi nhấp nhổm trên ghế không biết làm gì: “Thưa thầy, em học lớp 11-8 mà thầy.”

Đường Sâm hiền lành nói: “Thầy biết em học lớp 8.”

“Em thật sự rất thích ở lớp hiện giờ, mọi người thân thiết hòa thuận lắm ạ, thầy trò luôn giúp đỡ nhau cùng tiến bộ, em cảm thấy rất vui, trước mắt không có ý định chuyển lớp đâu.” Thẩm Tiệp cảm thấy ông thầy này cứ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kỳ quái, không phải muốn đào góc tường cậu ta đấy chứ.

Hóa ra Đường Sâm chỉ muốn gặp Thẩm Tiệp với mong muốn nhờ cậu ta hỗ trợ giúp đỡ bạn học Hạ Triều lớp mình.

“Thầy có tìm hiểu qua, em có quan hệ không tồi với bạn Hạ Triều lớp thầy… Thầy nghĩ nhất định trong lòng em ấy rất muốn lên lớp, nhưng khổ cái không chiến thắng được cơn buồn ngủ, chắc chỉ thiếu một chút động lực thôi. Nếu rảnh, mỗi sáng em có thể qua rủ thằng bé cùng đi học không? Làm phiền em quá.”

“…”

Thẩm Tiệp nghe xong mặc dù hơi bị hoang mang, nhưng vẫn tỏ vẻ “Vâng vâng vâng em đã hiểu’.

Sau đó Đường Sâm còn nói: “Thầy biết mấy đứa trẻ bọn em, cuộc sống về đêm rất phong phú. Thầy muốn tìm hiểu xem thanh niên hiện giờ đang chơi cái gì, em có biết bạn Hạ Triều gần đây đang chơi trò gì không?”

“Gần đây Triều ca chơi game gì?” Vạn Đạt hỏi.

“Cái này cũng thật khó nói,” Thẩm Tiệp ngừng vung vẩy cái túi nilon, vẻ mặt phức tạp, “Ngôi sao… Ngôi sao thời trang.” (1)

Vạn Đạt: “…” Hả?

Hai người vừa nói vừa đi lên tầng trên, Vạn Đạt cũng chẳng rõ sao mình muốn đi cùng nữa, đến lúc lấy lại tinh thần cậu ta với Thẩm Tiệp đã đứng trước cửa phòng Hạ Triều.

Nhiệm vụ hôm nay của Thẩm Tiệp chính là lôi bằng được Hạ Triều ra khỏi chăn.

May mà cậu ta có chìa khóa phòng ngủ của Hạ Triều, hồi khai giảng quấn mãi Hạ Triều mới thảy cho. Tính toán rất kỹ càng, thỉnh thoảng muốn cúp cua có thể chui vào phòng này ngủ cho thoải mái.

Thẩm Tiệp vừa mở cửa vừa nói: “Triều ca, hãy để tao mở phong ấn cho mày! Dẫu giường có thể khóa lấy thân thể mày, nhưng không thể giam giữ linh hồn của mày… Dậy đi, hãy cùng tao…”

Thẩm Tiệp nói được nửa chừng, tự dưng im bặt.

Vạn Đạt đứng sau lưng giục cậu ta: “Vẫn ngủ cơ à? Cứ lắc cho tỉnh là được.”

Chờ đến lúc Vạn Đạt tiến lên, nhìn cảnh tượng trong phòng, cũng không thể thốt nên lời.

“….”

“Ông đánh tôi một cái.”

“Ông… Ông cũng đánh tui một cái đi.”

Giường của ký túc là loại giường đơn, hai người chen chúc vẫn khá chật.

Điều hoà không khí bật nhiệt độ thấp, vừa mở cửa một luồng hơi lạnh đã ập tới.

Tạ Du gối đầu lên cánh tay Hạ Triều, quay lưng về phía cửa, từ góc nhìn của Thẩm Tiệp thì như thể đang rúc đầu vào lồng ngực Hạ Triều.

Trên eo Hạ Triều phủ một góc chăn, còn lại phần lớn đều đắp trên người Tạ Du.

Mái tóc che khuất nửa gương mặt của Tạ Du, chỉ mơ hồ thấy được sống mũi cùng góc cằm. Dường như cậu nghe được tiếng động, cảm thấy ồn nên đang ngủ mà vẫn nhíu mày, vô thức muốn lủi vào trong chăn.

Vừa vặn càng rúc sâu vào lòng Hạ Triều.

Thẩm Tiệp trông thấy Hạ Triều dùng động tác rất tự nhiên hơi nâng cái tay bị Tạ Du gối lên, cổ tay khẽ nhúc nhích, ôm lấy gáy Tạ Du, năm ngón tay dịu dàng luồn vào tóc cậu, thấp giọng lầm bầm: “… Đừng nghịch.”

Vạn Đạt hoàn hồn, không biết nên phát biểu ý kiến gì, cuối cùng chỉ thốt được ra hai chữ: “Ui cha.”

“Có lẽ mọi thứ không như chúng ta tưởng tượng đâu,” cuối cùng Thẩm Tiệp đóng cửa lại, ngồi trên bậc thang cùng trầm tư với Vạn Đạt, sữa đậu nành tiện tay đặt trên mặt sàn, “Nhất định là tư tưởng của tụi mình quá bảo thủ.”

Vạn Đạt hỏi: “Bình thường Triều ca cũng hay cho ông nằm trên giường cậu ta vậy hả?”

Thẩm Tiệp không hề đắn đo mà nói: “Đừng có mơ, tôi mà nằm trên đó chắc chắn sẽ bị ổng đạp xuống đất.”

“…”

Tiết mục nói chuyện phiếm đến đây kết thúc.

Vạn Đạt vỗ vai Thẩm Tiệp: “Đường dài vất vả, người anh em, tui đi trước vậy. Sắp vào tiết rồi.”

Đồng hồ sinh học của Tạ Du từ trước tới nay rất đúng giờ, cộng với thói quen ngủ không sâu giấc, vừa rồi Thẩm Tiệp mở cửa vào, cơn buồn ngủ đã tiêu tan hơn nửa.

Cậu nằm trên giường, ý thức dần dần hồi phục, mở mắt ra, đập vào mắt là hầu kết của Hạ Triều.

Thẩm Tiệp vẫn đang ngồi suy tư trên bậc thang, đột nhiên nghe thấy tiếng thứ gì rơi bịch một cái, rồi có ai đó rên rỉ, sau đó là tiếng chửi thề của Triều ca nhà mình: “Cái đệt.”

Buổi sáng là tiết đọc sớm (2) môn Ngữ văn của Đường Sâm, Hạ Triều lại muộn mười mấy phút.

“Cậu có đi nhanh không hả?” Tạ Du đỡ hắn, đi đến sảnh tầng dưới đã hơi mất kiên nhẫn.

Hạ Triều cầm cốc sữa đậu nành, hỏi lại: “… Tôi bị thế này là vì ai hả?”

Mới sáng sớm hắn đã bị Tạ Du đạp từ trên giường xuống đất, cổ chân va ngay phải cái ghế.

Vừa lên đến tầng trên, đã thấy Đường Sâm đứng phía xa chờ trước cửa phòng học, trong tay cầm thứ gì đó, đi lại trong hành lang.

Hạ Triều uống nốt một hớp sữa đậu, nâng cổ tay, thành thạo ném cốc vào trong thùng rác theo đường vòng cung đẹp mắt.

“Bịch”.

Chuẩn xác, vừa vặn lọt vào thùng.

“Khởi binh vấn tội kìa,” Hạ Triều cười, “Xin lỗi nhé, có lẽ phải liên lụy cậu chịu phạt cùng tôi rồi.”

Không biết vì sao càng ở chung càng cảm thấy, nhiều lúc Hạ Triều cười chỉ là theo quán tính, ví dụ như hiện tại, dường như hắn không hề vui vẻ như biểu hiện bên ngoài.

Hạ Triều tưởng Đường Sâm đến hỏi tội, thế nhưng kết quả ông thầy này bấm cái đồng hồ tính giây, vỗ vỗ vai hắn: “Mười ba phút hai mươi sáu giây, trò Hạ Triều, so với hôm qua, hôm nay em có tiến bộ rất lớn.”

Hạ Triều: “… Dạ?”

Thầy Đường cất đồng hồ, nói tiếp: “Chân của em sao vậy? Mau mau, đến phòng y tế kiểm tra đi.”

Hạ Triều chưa kịp phản ứng, Đường Sâm đã ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân Hạ Triều, vẻ mặt lo lắng: “Tạ Du à, em vào lớp trước đi, thầy đưa em ấy đến phòng y tế đã.”

Thiện cảm của Tạ Du đối với thầy Đường tăng lên không ít, đang định đáp “Vâng”, Hạ Triều bỗng nói: “Nhất định hôm nay cậu ấy phải chịu trách nhiệm hoàn toàn với em.”

Tạ Du: “… Sao lúc ấy tôi không đạp nốt cái chân còn lại của cậu luôn nhỉ.”

Lưu Tồn Hạo đang đọc diễn cảm dở một bài thơ, dừng lại, ghé vào tai Vạn Đạt nói: “Hôm nay nom Triều ca giả vờ sái chân giống ghê.”

Mỗi lần Hạ Triều cúp học đến trễ, luôn bày đủ loại kịch bản khác nhau.

Trong nhóm kín của lớp 3 còn tổ chức dự đoán xem hôm nay Triều ca sẽ lấy cớ gì để đến trễ.

[Cán sự Anh – Hứa Tình Tình]: Đoán trật rồi, công phu của Triều ca thật là muôn màu muôn vẻ.

[Lớp trưởng – Lưu Tồn Hạo]: Có nhớ ngày khai giảng cậu ta thẳng thừng chuẩn bệnh đau dạ dày cho Thẩm Tiệp không, đến giờ thỉnh thoảng Thẩm Tiệp vẫn còn đi theo Triều ca chạy đến phòng y tế lấy thuốc đấy.

[Thể ủy – La Văn Cường]: Sao lại thế?

[Lớp trưởng – Lưu Tồn Hạo]: Triều ca bảo, vẫn muốn lợi dụng phế vật, nói không chừng lần sau còn có công dụng, đã diễn phải diễn cho trót.

[Cán sự Anh – Hứa Tình Tình]: …

Lưu Tồn Hạo trò chuyện xong bèn lén lút giấu di động đi, phát hiện đệ nhất trùm bát quái – bạn học Vạn Đạt vẫn đang thờ ơ: “Hôm nay ông làm sao thế? Không vui à?”

Vạn Đạt lắc đầu: “Sáng nay tui vừa mới bị sét đánh.”

Điện thoại Vạn Đạt vẫn đang không ngừng rung, thế nhưng không phải thông báo từ nhóm kín của lớp 3 mà là đám oanh oanh yến yến cả người quen lẫn người lạ, nhớ lại mình thần thông quảng đại mười bảy năm trời, thế mà cũng có ngày bị đám con gái quay mòng mòng.

– Hạ Triều lớp cậu số điện thoại bao nhiêu vậy? Cậu nói cho mình đi, mình cam đoan sẽ không kể là cậu cho đâu mà.

– Đạt Đạt, tụi mình quen biết nhiều năm đến vậy, ông giúp tui được không? Tui viết một phong thư tình, muốn gửi cho Tạ Du, ông phải hỗ trợ tui đấy nhé?

–  Bây làm đàn ông mà lằng nhà lằng nhằng quá đi! Có phải bạn bè không đấy! Có mỗi chuyện hẹn Hạ Triều ra thôi mà cũng hao tâm tổn sức, hạnh phúc cả đời của chị nằm trong tay bây đó!

– Hạ Triều có bạn gái chưa, anh ấy thích con gái kiểu nào ạ?

Vạn Đạt quả thật đau đầu sắp chết.

Đừng hỏi nữa! Hai người bọn họ có khi không thích con gái đâu!! A!!!

Trong phòng y tế.

Bác sĩ của trường đã quá nhẵn mặt Hạ Triều, thậm chí còn nhớ cả họ tên của hắn, vị bác sĩ này đang ngồi trước bàn làm việc viết tờ đơn, vừa thấy Hạ Triều vào cửa đã nói: “Chà, hôm nay là tiết mục gì nữa đây?”

Hạ Triều tựa cả nửa trọng lượng trên người Tạ Du, chào hỏi với ông thầy: “Lục ca, chào buổi sáng.”

Tạ Du đỡ hắn ngồi lên trên giường bệnh.

Đường Sâm trái lại có vẻ tương đối khẩn trương: “Thầy Lục, thầy kiểm tra cho em ấy hộ tôi với, có vẻ bị trẹo chân khá nặng, thầy xem liệu chỉ cần dùng thuốc hay phải đến bệnh viện để khám?”

Thầy Lục thoạt nhìn hiền hòa lễ độ, nhưng thực tế cũng không phải người dễ chọc, mỗi ngày có không biết bao nhiêu đứa học sinh giả vờ ốm đau, nếu không làm nghiêm thì có lẽ phòng y tế của trường sẽ biến thành trung tâm tị nạn cúp học mất.

Thầy Lục viết xong một tờ đơn, cẩn thận từ tốn đặt sang bên cạnh, sau đó mới đặt bút xuống, đứng dậy: “Đừng lo lắng – bọn nhóc này, nhất là cậu bạn lớp thầy, trò Hạ Triều đây, thật sự toàn diễn…”

Thầy vừa nói vừa ngồi xuống, nắn cổ chân Hạ Triều, nuốt mấy chữ “đủ trò lừa đảo” xuống: “Bị sái chân thật rồi.”

May không bị tổn thương đến xương cốt, chỉ cần chườm lạnh tiêu sưng rồi xịt Vân Nam bạch dược là được.

“Phải nghỉ ngơi mấy ngày, không được vận động mạnh,” thầy Lục nói, “Nếu có vấn đề gì, thấy khó chịu thì đến đây, nhưng nhớ để ý, tuyệt đối đừng nghĩ quẩn mà đi đánh nhau, đánh tiếp là thọt luôn đấy.”

Cổ chân của Hạ Triều khiến cả lớp phải xúm vào chiêm ngưỡng.

Lưu Tồn Hạo nằm nhoài trên bàn, nhìn từ trên xuống, vẫn đang mải tấm tắc: “… Nhìn giống thật ghê.”

Ủy viên thể dục La Văn Cường cũng tới tham gia náo nhiệt, bình thường cậu ta luôn nhiệt tình tham gia phong trào thể dục thể thao nên thuộc nằm lòng các loại chấn thương phổ biến, chỉ cần nhìn là đã nhận ra: “Là thật đó, lớp trưởng, thật sự bị sái chân rồi.”

Dạo gần đây môn thể dục đang học đến bóng rổ, La Văn Cường vốn định thành lập một đội bóng – mặc dù không thi đấu gì, nhưng tình yêu thể thao vẫn luôn rục rịch trong lòng.

Lúc ấy người đầu tiên cậu ta định rủ là Hạ Triều. Nhưng giờ chân đau thế này thật đáng tiếc.

Lưu Tồn Hạo: “Hả, thật á, chuyện gì đã xảy ra?”

Hứa Tình Tình tới thu bài tập tiếng Anh hôm qua, Hạ Triều vừa lục bài tập vừa nói: “Này hả, ông phải hỏi bạn cùng bàn tôi.”

Tạ Du mặt không đổi sắc nói: “Là tôi đạp, không cố ý.”

Hứa Tình Tình cầm bài thi vừa thu được, tỏ vẻ kinh ngạc: “Hôm nay không nộp giấy trắng sao?”

“Đúng thế, còn làm hơi bị nghiêm túc, ” Hạ Triều nói, “Nghiêm túc đến chính tôi cũng phải sợ hãi, chắc chắn điểm sẽ siêu cao.”

Hứa Tình Tình nhìn sơ qua bài làm, lật tiếp ra đằng trước đọc đề bài: “…” Căn cứ vào trí nhớ của nhỏ về mấy bài tập này, phần trả lời còn không có lấy một đáp án chính xác.

Thế nhưng Hứa Tình Tình sợ nói thẳng ra sẽ đả kích sự tự tin của Hạ Triều, đang định khen qua loa mấy câu, liền nghe thấy Tạ Du lạnh nhạt xen vào: “Cao cái rắm, thà nộp giấy trắng còn hơn.”

Đúng thế.

Nói quá đúng.

Hứa Tình Tình suýt thì vỗ tay.

Buổi sáng có tiết thể dục, thầy Lục viết giấy xin phép cho Hạ Triều, La Văn Cường để hắn ở lại trong lớp nghỉ ngơi.

Nói là nghỉ ngơi nhưng thực chất là ngủ.

Hạ Triều nằm sấp trên bàn học, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy cái ót, dù mặc đồng phục rất quy củ, nhưng cả người vẫn toát lên tư thái nhàn nhã. Dường như hành lang quá ầm ĩ, hắn ngủ không yên giấc nên nghiêng đầu đổi tư thế, cánh tay tùy tiện vắt trên mép bàn

“Hai cái cậu cùng bàn Hạ Triều với Tạ Du ấy, tôi cũng chẳng muốn nói đâu.” Chuông hết giờ vừa vang, giáo viên tiếng Anh trở lại văn phòng, vừa qua máy lấy nước nóng vừa nói, “Hôm nay hai đứa nộp bài tiếng Anh giống nhau như đúc từ trên xuống dưới, không biết là ai chép bài của ai… Mà chép nhau thì được cái ích gì? Một bài cũng không đúng, sai hết.”

Giáo viên môn Toán vừa lúc đang chấm bài, cầm trong tay cuốn bài tập ngoại trừ hai chữ “Tạ Du” ngoài bìa viết rất đẹp và khí thế, nét chữ mạnh mẽ, còn nội dung bên trong thì quả thật vô cùng thê thảm, thầy cau mày, lắc đầu: “Với thành tích này làm sao lúc trước đậu được cấp ba? Kiến thức cấp hai còn mắc sai lầm trầm trọng.”

Một giáo viên khác lớn tuổi hơn khuyên nhủ: “Không gây chuyện là tốt lắm rồi. Với tôi thì hai trò ấy học kỳ này đã khá tiến bộ, tính tình cũng bớt hung hăng hơn, xem ra bố trí chỗ ngồi như vậy có tác dụng đấy chứ, còn về thành tích… Thành tích đâu thể tiến bộ ngay được.”

Vị giáo viên kia nói xong, lại tiếp tục: “Mọi người xem, thầy Đường vẫn rất bình tĩnh đấy thôi, không hề gấp gáp chút nào.”

Đường Sâm từ trường chuyên chuyển tới, mặc dù tuổi nghề cũng sắp được hai mươi năm nhưng mọi người không biết rõ về thầy lắm, chỉ biết thầy là bạn học cũ của chủ nhiệm Khương, hai người chơi thân với nhau đã hơn mười năm rồi.

Chủ nhiệm Khương nóng nảy như vậy, hóa ra bạn bè có tính tình rất tốt.

Đường Sâm cúi đầu chơi điện thoại, hình như không nghe thấy, chờ có người gọi lần thứ hai mới ngẩng đầu lên: “Gì ạ? Thật không phải thật không phải, vừa rồi không để ý.”

“Thầy đang làm gì thế?” Cô giáo tiếng Anh lấy nước quay lại, xoay người sang nhìn, “… Chơi game hả?”

Trên màn hình điện thoại di động hiện lên một cô nàng anime tóc dài tung bay đang mặc váy, bên cạnh còn liệt kê đủ loại quần áo.

Đường Sâm lập tức thoát ra ngoài màn hình chính, không biết nên giải thích thế nào: “À… Cái này…”

Cũng may cô tiếng Anh chỉ thoáng liếc qua, không nhìn thấy rõ ràng, lúc này cán sự môn học đến gõ cửa tìm cô lấy bài tập về. Cô quay đi liền quên mất khúc nhạc dạo ngắn ngủi vừa rồi: “Lớp 8 đúng không? Bài từ vựng chấm xong rồi, cô để trên bàn đó, của ba lớp xếp chồng lên nhau, em tìm đi.”

Tiết thể dục như thường lệ vẫn tập bóng rổ.

Nữ sinh chiếm dụng thời gian tiết này khá nhiều, vì bình thường chưa được tiếp xúc qua môn thể thao này nên khi bóng đập tới, phản ứng đầu tiên không phải đỡ lấy mà là bụm mặt ngồi thụp xuống tránh. Giáo viên thể dục phải hướng dẫn riêng, nam sinh thì nhận bóng rổ tự do hoạt động.

Hứa Tình Tình vốn không sợ bị bóng đập trúng, tập một lúc cảm thấy chán chết, liền chạy qua phía nam sinh chơi.

“Cường Cường, nghe nói đội bóng rổ bọn ông thiếu người hả,” Hứa Tình Tình đập bóng đi qua, “Ông thấy tôi thế nào? Có thể gia nhập không?”

La Văn Cường đang luyện ném, cơ bắp trên người nhuộm một màu đồng cổ, nhìn rất có dáng vẻ cân đối chuẩn mực, cậu ta nhảy bật lên, ném bóng rổ, lau lau mồ hôi rồi nói: “Chị Tình à, chị nghiêm túc đấy hở?”

Tạ Du dựa lưng vào hàng rào sắt của sân bóng, ngồi dưới gốc cây, đeo tai nghe một bên.

Tiếng nhạc quanh quẩn ở bên tai.

Cậu đang nghe nhạc thì chợt lấy tay chỉnh âm lượng, tiếng nhạc ngày càng nhỏ dần, cuối cùng tắt hẳn.

Hứa Tình Tình: “Rất nghiêm túc, ông cứ tưởng tượng mà xem lúc lớp mình xuất trận…”

Nhỏ chưa nói hết, Vạn Đạt từ đâu xuất hiện đoạt lấy bóng của nhỏ, cười cười chạy ra chỗ khác: “Nếu đến lúc ấy thật, lớp tụi mình chắc chắn sẽ xếp bét.”

Vạn Đạt chạy quá nhanh va phải Lưu Tồn Hạo, bóng trong tay Lưu Tồn Hạo bị cậu ta đập bay ra ngoài.

Lưu Tồn Hạo lập tức bùng nổ: “Thằng kia quay lại đây, ông ấp ủ cú ném ba điểm mãi bây có biết không hả!”

Tạ Du đang chăm chú nhìn, trên mặt bỗng nhiên bị thứ gì lạnh buốt chạm vào, quay đầu thì trông thấy một Hạ Triều khập khễnh không biết đứng cạnh mình từ bao giờ, tay cầm hai chai nước ngọt.

“Anh bạn nhỏ,” Hạ Triều nhét chai nước vào tay Tạ Du, nói, “Các bạn nhỏ khác đi chơi bóng rổ hết rồi, sao cậu lại ngồi một mình ở đây thế này?”

Nước ngọt vị mật đào, chai nước nhiễm hơi lạnh, nước trên vỏ làm ướt cả tay Tạ Du.

Vạn Đạt trông thấy hắn, đang chật vật vì bị cả Hứa Tình Tình cùng Lưu Tồn Hạo truy sát, đành phải gọi với từ đằng xa: “Triều ca!! Sao lại xuống đây rồi?”

Hạ Triều nói: “Xuống ngắm bạn đẹp trai cùng bàn.”

Vạn Đạt lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt.

Hạ Triều vặn nắp chai, hương nước đào mang theo hơi lạnh bốc lên: “Ở trong lớp chán quá, đám con gái bên ngoài cứ líu ra líu ríu, không thể ngủ được.”

“Mấy nhỏ đó đến thăm cậu chứ sao.” Tạ Du nói.

“Cái gì mà đếm thăm tôi… Suy kiểu gì ra vậy, lần trước tên nhóc Vạn Đạt kia cũng nói y như thế.”

Hạ Triều bị sái chân, ầm ĩ đến mức cả khối đều biết, nhất là mấy cô bé nữ sinh kia, lo lắng đến mức không có tâm trí đâu mà học hành.

“Thế cậu nghĩ giờ giải lao người ta ra giữa hành lang đứng làm gì?”

Hạ Triều ngửa đầu uống hết một hớp nước lạnh, rồi mới nói: “Sao tôi biết được, ngắm phong cảnh? Phơi nắng bổ sung canxi?”

“…”

EQ của tên này xét về mặt nào đó, có thể coi là một loại tàn tật.

Nghĩ về vấn đề EQ, mãi lúc sau, Tạ Du mới dùng chai nước còn đang ướt sũng chọc chọc Hạ Triều: “Này, tàn tật, từng yêu đương gì chưa.”

Hạ Triều đang nhìn bọn La Văn Cường chơi bóng, ngoại trừ La Văn Cường coi được, trình độ mấy đứa khác thật không còn gì để nói, cảm giác như thể tới quấy rối là chính, nhưng hắn vẫn rất hào phóng mà lớn tiếng khen ngợi: “Bóng tốt – Hạo Tử, kế thoát xác nãy được đấy!”

Lưu Tồn Hạo nghiêng đầu bày dáng vẻ cun ngầu, nhìn hết sức tự đắc.

Hạ Triều cảm giác khuỷu tay mát lạnh, lúc này mới kịp phản ứng lại Tạ Du: “Tôi chỉ bị sái cái chân thôi mà, gọi tàn tật có hơi quá không?”

“Nói thật cho cưng biết,” Hạ Triều khoác vai Tạ Du, điệu bộ khoác loác chỉ vào cổng sắt của sân bóng rổ, “Tiền nhiệm của anh đây có thể xếp thành hàng từ chỗ đó, xếp đến tận tiệm cơm Kim Bảng rồi lại vòng về.”

Tạ Du không nói hai lời trực tiếp nện chai nước ngọt lên mặt hắn.

“Tôi chỉ đùa chút thôi, đùa chút thôi mà.” Hạ Triều sờ lên mặt, toàn nước là nước, “…Anh bạn nhỏ, cậu bạo lực quá rồi đấy.”

Hết tiết thể dục, bài tập của Hạ Triều với Tạ Du đã bị dán lên bảng thông báo nhỏ trên cửa, hành quyết công khai.

Cạnh đó là bài thi 120 điểm cao nhất lớp của Hứa Tình Tình, tương quan chênh lệch quá lớn.

Học sinh trong lớp lục tục kéo nhau trở về từ sân bóng.

Lưu Tồn Hạo qua nhìn, mãi mới thốt nên lời: “Hai ông… Hai ông… Tại sau cứ phải chép bài của nhau hả?” Chép ai không chép mà cứ phải đối phương mới chịu được, học hành bết bát thế nào trong lòng không tự tính được sao!

“Bởi vì tôi tin tưởng vào bạn cùng bàn.” Hạ Triều an vị tại hàng cuối cùng, rất gần tấm bảng, hắn xoay người dạng chân trên ghế, đôi chân dài duỗi sang hai bên, cực kỳ ngông nghênh, “Bạn cùng bàn cũng tin tưởng tôi.”

Lưu Tồn Hạo không biết nói gì hơn, lau mồ hôi sau trọn một tiết chơi bóng rổ, nói: “Hai ông thật là dũng cảm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui