Ngụy Trang Học Tra

Vừa may buổi chiều có tiết thể dục, thế là La Văn Cường nói: “Ngại ghê ngại ghê, nhất thời kích động, thế thì đến giờ thể dục chúng mình bàn tiếp đi, ai có ý định tham gia thì qua tìm mình lúc nào cũng được nhé.”

Tạ Du ngủ không sâu, mơ hồ nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện, nhưng cảm giác như không thật.

Sắp tới giờ vào lớp, Ngô Chính tiện đường qua lớp bên này, mang theo bài tập trả về cho cán sự lớp, cán sự lớp tự dưng nổi hứng phi bài về chỗ cho mọi người, phi cực kỳ hăng hái, có người tỏ ý muốn giúp mà cậu chàng nhất quyết không đồng ý.

“Tạ, Tạ Du….” Cán sự lớp lẩm nhẩm họ tên, lại ngẩng đầu, chỉ trong nháy mắt đã nhắm được mục tiêu.

Một giây sau, vở bài tập nện cái trúng phóc lên đầu Tạ Du.

“…”

Tạ Du mở mắt ra.

Cán sự lớp huơ huơ tay tỏ vẻ “Xin lỗi nhá”, Tạ Du không nói gì, cũng không buồn nhìn lại, tiện tay nhét quyển vở bài tập vào trong ngăn kéo.

Hạ Triều cúi đầu ngồi bên cạnh chơi điện thoại, hắn đeo tai nghe, dây tai nghe còn đang nhét vào trong túi áo.

Cán sự phát đến lượt Hạ Triều, hô to một tiếng: “Triều ca!”

Hạ Triều rất phối hợp giơ tay lên chuẩn bị ‘tiếp bóng’, sau khi nhận được liền đáp lại bằng một câu tiếng Anh: “Wow wow, nice.”

“Tỉnh rồi hả?” Hạ Triều cất vở bài tập, nghiêng nghiêng đầu nhìn Tạ Du rồi hỏi, “… Bài tập của cậu đâu?”

Tạ Du nói: “Làm gì?”

Hạ Triều đành phải tự mình động thủ, lệch hẳn người sang phía Tạ Du, thò tay vào ngăn kéo cậu mò mẫm: “Cho tôi nhìn cái.”

Tạ Du không ngăn cản hắn, cũng không vớ lấy thứ gì đập đầu hắn, lôi vở bài tập của mình ra thảy lên bàn Hạ Triều: “Cầm lấy mà chiêm ngưỡng, cút lẹ đi.”

Vở của Tạ Du với Hạ Triều giống hệt nhau, từ đầu tới cuối chẳng được mấy câu khoanh bút đỏ.

Hạ Triều lật tới mấy bài được giao hôm cuối tuần, xác nhận Tạ Du làm sai be bét toàn bộ xong, mới hài lòng khép vở, trả lại cho cậu: “Thấy có cậu là tôi yên tâm rồi.”

Tạ Du vẫn đang nằm úp sấp, nửa khuôn mặt vùi trong tay áo, chỉ lộ ra một đôi mắt, toàn bộ hơi thở ấm áp phả ra đều len lỏi vào trong lớp vải mềm mại, nhìn rất giống một loài động vật nào đó, thật khiến người khác có ham muốn vươn tay dày vò một phen, đương nhiên phải xác định trước sẽ bị cào đến chết: “Lại cái gì nữa?”

Hạ Triều chỉ lên hàng chữ trên bảng đen, là chữ viết của Ngô Chính, đoan chính mà khí phách.

—— Hai bạn học nào đó làm sai hết bài tập, tiết thể dục, văn phòng, không gặp không về.

“…”

“Ngay lúc cậu đang ngủ ấy,” Hạ Triều không nhịn được, liều mình vươn tay sang xoa xoa, “Cuộc sống là vậy đó, luôn tràn ngập bất ngờ.”

Tạ Du cũng không để ý lắm, “ừm” một tiếng. Vốn dĩ vẫn rất lãnh đạm, từ vẻ mặt đến giọng nói, lãnh đạm đủ ba trăm sáu lăm độ không góc chết. Thế nhưng Hạ Triều cảm thấy có lẽ mình mê muội quá rồi, hoặc có lẽ vì mái tóc của Tạ Du thật mềm mại, hắn thấy bộ dáng sát thủ lúc mới tỉnh giấc sao mà ngoan đến vậy.

Hạ Triều lại nói: “Đừng lo lắng, cậu còn có tôi mà.”

Tạ Du không tài nào “ừm” nổi nữa.

Thông báo treo ròng rã trên bảng đen suốt hai tiết, mặc dù chỉ có ý ám chỉ, nhưng trong lòng ai ấy đều biết tỏng.

Vạn Đạt rục rịch nhấp nhổm: “Muốn đánh cược không?”

Lưu Tồn Hạo: “Cái này có gì phải cược, hai bạn nào đó, còn có thể là hai bạn nào nữa.”

Hứa Tình Tình: “Ông còn tìm được người thứ ba nào trong lớp này làm sai hết bài tập nữa à?”

Tạ Du thoáng liếc qua vở bài tập của Hạ Triều, phát hiện ra tên này chỉ chép đúng đề bài, sau đó cực kỳ tiêu sái viết thêm ở dưới “Giải” cùng dấu hai chấm, sau đó, không có sau đó nữa.

“Không phải cậu thuê làm bài hộ sao,” Tạ Du lại nhét vở của mình vào ngăn kéo, lơ đễnh hỏi, “Làm hộ kiểu gì thế này?”

Hạ Triều nói: “Không tìm nữa, may có cậu nhắc đấy, tôi phát hiện ra trên đời này ngoại trừ chính mình, vốn không còn ai có thể viết ra nét chữ ngầu như vậy nữa. Cậu nhìn coi tôi viết nè, ngòi bút khí thế rào rạt, khai, thừa, chuyển, hợp như thế cơ mà…” (1)

Tạ Du không chút nể tình ngắt lời: “Cậu có khen cứt chó thành hoa cũng vô dụng thôi.”

“Đinh Lượng Hoa, cậu chạy nhanh với tiếp sức nhé, được không? Tôi nghe kể về sự tích anh dũng của cậu rồi, cậu đó, năng lực bứt phá rất mạnh… Tiếp theo là phía nữ, tình hình bên nữ sinh tôi không nắm rõ lắm, chị Tình giúp thằng em này nhé, tổng hợp xem có bao nhiêu người muốn tham gia.”

Tới giờ thể dục, đám La Văn Cường cùng Lưu Tồn Hạo ngồi trên sân tập, quây thành một vòng tròn. La Văn Cường cất ba cái bút bi trong túi, nói xong liền lấy một cái ra đưa cho Hứa Tình Tình: “Còn có mấy hạng mục tập thể nữa, kéo co gì đó, tôi sẽ dành thời gian bày cho mọi người mấy mẹo nhỏ. Chạy cự ly dài có Triều ca với Du ca này… Ơ, người đi đâu rồi nhỉ?”

Đến giờ La Văn Cường mới nhận ra, hai vị kiện tướng điền kinh cậu ta mới khâm định tuần trước đã biến mất không thấy bóng dáng.

Vạn Đạt: “Giờ mới biết hở, hai đại ca bị gọi lên phòng giáo vụ làm bài tập rồi.”

Lưu Tồn Hạo bổ sung: “Hai tuyển thủ điền kinh, bài tập làm sai hết trơn.”

La Văn Cường gãi gãi ót: “Ấy? Vừa nhận được thông báo đại hội thể thao là tôi vui quên trời luôn, không có chú ý…”

Hai tuyển thủ điền kinh đang ở trong phòng giáo vụ, sống không bằng chết.

“Hai cậu cầm lấy bài tập, tự tìm chỗ ngồi đi, lúc nào hiểu cách làm rồi mới được xuống sân thể dục.” Ngô Chính nói xong tiếp tục cúi đầu chấm bài, “Các cậu giỏi thật đấy, nhưng cũng khá khen là ít nhất cả hai đều không chép bài ai cả, rất quyết tâm giữ vững ý chí.”

Hạ Triều nói: “Quá khen quá khen.”

Ngô Chính chắc không thể ngờ Hạ Triều mặt dày đến vậy, đang chấm bài mà phải khựng lại một lúc: “Cậu còn nghĩ là tôi khen cậu đấy à?!”

Tạ Du nhận bài tập, dứt khoát túm áo Hạ Triều tha đi, giải thích hộ cho bạn cùng bàn: “Hôm nay ra ngoài quên uống thuốc ạ.”

“Phải uống thuốc cơ à,” Ngô Chính nói, “Bệnh nặng quá rồi đấy.”

Trong văn phòng không còn mấy giáo viên, lão Đường có tiết giảng nên vị trí để không, chỗ các thầy cô khác thì ngồi không tiện lắm, cả hai bèn kê ghế qua chỗ lão Đường làm bài.

Trước đó tới mấy lần đều không để ý, bàn làm việc của Đường Sâm có đặt mấy bồn cây nho nhỏ, trên mặt bồn nào cũng dán giấy nhớ ghi rõ tên của từng cây một, cùng mấy dòng như một ngày tưới nước mấy lần, tâm tư phải nói là hết sức tinh tế tỉ mỉ.

Hạ Triều vươn tay cầm một góc giấy ghi chú, chậm rãi đọc tên cái bồn cây mập ú kia: “… Tiểu Thúy?”

Tạ Du: “…”

“Mấy bác trung niên có kiểu đặt tên thật đáng sợ, đây không phải sen đá ngọc sao,” Hạ Triều tì khuỷu tay lên vở bài tập, căn bản không hề có tâm trạng làm bài, “Dù gì ổng cũng là giáo viên dạy văn mà, Tiểu Thúy á?”(2)

Tạ Du ngẩng đầu nhìn qua, trông thấy dưới mặt bàn kính của Đường Sâm có rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là các lớp những năm qua lão Đường đã từng dẫn dắt, từ những năm lẻ mấy xếp lần lượt tới mấy năm trước.

“Cậu nhìn gì đấy?” Hạ Triều hỏi.

Tạ Du muốn nói rằng mình đang tìm ảnh tốt nghiệp năm ngoái, nhưng lại thấy nói ra có vẻ khá nhạt nhẽo, thế là im lặng, tiếp tục chép đề.

Giữa hai người cách một bàn làm việc, Hạ Triều nói một hồi, lén kéo ghế lại gần, cuối cùng dính sát tới bên Tạ Du mới chịu dừng lại, hắn lấy bút chọc chọc bạn cùng bàn: “Bài tập mới nãy lão Ngô giảng cậu có hiểu không?”

Tạ Du cầm bút, hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

“Tôi nghĩ mình hiểu rồi,” Hạ Triều, “Lần này là hiểu thật đó.”

Mấy bài này thực chất không khó, Ngô Chính giảng cặn kẽ cho cả hai một lượt, từ công thức đến trình tự, nếu vẫn không hiểu thì quả là đần không còn cách chữa.

Cũng may lúc này Hạ Triều nói hiểu rồi, không còn tự cho là mình đã hiểu nữa, chắc khát khao được quay về học thể dục quá mãnh liệt nên trí thông minh tự dưng đột phá, Tạ Du cũng tự thả lỏng giới hạn của bản thân, cả hai tốn non nửa tiết học mới miễn cưỡng “hiểu rõ” được mấy bài tập này.

“Đến rồi đến rồi, thể ủy, tuyển thủ điền kinh của ông đến kìa,” Vạn Đạt tinh mắt, xa xa đã thấy bóng dáng hai người Hạ Triều cùng Tạ Du, “Niềm hy vọng của cả thôn, á nhầm, cả lớp chúng ta tới rồi.”

“Hy vọng gì của cả thôn?” Hạ Triều đi qua, trông thấy toàn thể lớp C2-3 đang ngồi trên sân tập, đều tăm tắp quây thành một vòng tròn lớn, hắn cũng nhập bọn ngồi xuống, vỗ vỗ mặt sân nhựa nói, “Lão Tạ, ngồi.”

“Chạy cự li dài đó, ba ngàn mét, lớp mình không đứa nào chịu chạy dài cả.”

“Ghi vào,” Hạ Triều vung tay, vô cùng hào phóng, “Họ tên Triều ca của mấy đứa, cứ ghi vào, mục nào cũng được.”

Vạn Đạt: “Bá cháy bọ chét.”

Lưu Tồn Hạo: “Đỉnh!”

La Văn Cường hỏi xong lại nhìn về phía Tạ Du, Tạ Du lãnh đạm nói: “Tùy cậu.”

Hai chữ “tùy cậu” này quả thực là lời nói dịu dàng nhất La Văn Cường từng nghe được –thốt ra từ miệng Tạ Du, cậu ta thật muốn bật khóc: “Tốt quá, để tôi điền vào, cả hai cứ đăng ký chạy cự li dài đã nhé, còn gì nữa ta… Để xem nào, hít đất nữa, hít đất nữa có được không?”

Đại hội thể thao diễn ra trong hai ngày, cũng đồng nghĩa với việc được nghỉ học tận hai ngày.

Mặc dù đám học sinh không đam mê vận động đến mức ấy, nhưng vì hai ngày nghỉ mà  tinh thần có vẻ hết sức hứng khởi, dù không thi đấu cũng muốn tham gia náo nhiệt.

“Mấy lớp bên cạnh hình như đều đi mua đồng phục lớp đấy, hay là lớp mình cũng làm một bộ đi?” Hứa Tình Tình khá để tâm đến vấn đề trang phục, “Thua gì chứ không thể thua khí thế được.”

Vạn Đạt nói: “Có đứa lớp kế còn chơi giả gái kìa, chả lẽ tụi mình cũng làm lớn một phen?”

Chủ đề thảo luận ngày càng lệch hướng.

Mãi đến lúc chuông hết tiết vang lên, cả bọn vẫn chưa thống nhất được kế hoạch gì cả.

Một số đứa mang thiết bị tập luyện tới phòng dụng cụ để cất, La Văn Cường phụ trách kiểm kê, vòng tròn lớp của lớp 3 thoáng chốc đi gần hết, chỉ còn lại mấy người.

Vạn Đạt qua chỗ Hạ Triều, nhỏ giọng nói: “Thật ra lúc nãy nhắc đến tiết mục giả gái, trong đầu tui hiện ra ngay hình ảnh Du ca.”

Hạ Triều: “Cậu muốn chết thì cứ để tôi tiễn cậu một đoạn.”

“Không phải, cái chính là ngoại hình của Du ca ấy, thật không nói giỡn luôn, dù Du ca không nữ tính một chút nào hết, rất là đàn ông…”  Vạn Đạt lục lọi hết vốn từ trong đầu cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp để miêu tả, “Thôi thôi, tóm lại là, tui với chị Tình đều nghĩ như vậy, cậu coi liệu Du ca có đồng ý không?”

“Cậu thể nào cũng chết chắc.”

Hạ Triều nói tiếp: “Hơn nữa còn với một tốc độ cậu không thể tưởng tượng nổi mà rời khỏi thế gian này.”

Hứa Tình Tình biết được tin tức, cảm thấy có chút đáng tiếc, thế nhưng chỉ hơi buồn trong nháy mắt, đã nghĩ ra một ý tưởng mới: “Nếu đã không có được danh hiệu đẹp nhất khóa, vậy thì đổi thành màn giả gái bắt mắt nhất đi, kiểu như King Kong barbie í…” (3)

La Văn Cường cảm thấy sau lưng một trận rét lạnh.

Sau đó vô số ánh mắt đều nhìn cậu ta chằm chằm.

Tạ Du chưa biết vụ giả gái này, cậu ra ngoài nhận điện thoại, lúc trở về đã thấy La Văn Cường ngồi trong lớp khóc ròng ròng: “Không muốn đâu, tôi cự tuyệt… Tại sao lại đối xử với người ta như vậy!”

“Cơ thể của ông, rất gợi cảm,” Vạn Đạt an ủi La Văn Cường, “Phải tin tưởng chính mình chứ.”

Hạ Triều vẫn đang mải cười, cười đến gập cả người, hắn phất phất tay với Tạ Du, sau đó ghé sát vào tai cậu nói: “Thể ủy lớp chúng mình, giả gái, có đáng sợ không?”

“Định diễn phim kinh dị à?”

Hạ Triều nói: “Đúng vậy á.”

Vừa dứt lời, Hạ Triều lại hỏi: “Cậu đã bao giờ mặc váy chưa?”

Một sợi dây thần kinh trong đầu Tạ Du thoáng chốc đứt phựt.

May mà bây giờ ngũ quan của cậu đã nảy nở, hồi còn bé dù cắt tóc ngắn vẫn có rất nhiều người tưởng cậu là con gái, Chu Đại Lôi chính là một tên ngốc trong đám đó. Vì một câu “em gái”, đã mở ra mối quan hệ hữu nghị kéo dài nhiều năm của hai đứa, thật vất vả mới từ tình trạng gặp một lần đánh một lần tiến tới tình bạn chia nhau xiên nướng ven đường.

Chu Đại Lôi cũng rất khổ sở, hắn nhận lầm đã đành, đến đánh cũng chẳng tài nào đánh lại.

Hồi còn trẻ Cố nữ sĩ từng làm chút chuyện xấu, bé con nhà mình vừa mềm vừa đáng yêu lại xinh đẹp, cô cảm thấy chơi rất vui nên toàn lừa thằng bé mặc váy con gái, tới giờ trong nhà vẫn còn mấy tấm ảnh chụp thời kỳ đen tối không cách nào xóa bỏ ấy.

Vạn Đạt còn đang bận an ủi thể ủy tâm hồn mỏng manh dễ vỡ, lại nghe thấy dưới cuối lớp rầm một tiếng, ngẩng đầu đã thấy hai tên Hạ Triều với Tạ Du không hiểu vì sao lại  lao vào tẩn nhau rồi, cái ghế bị đạp đổ chỏng chơ nằm đó.

Lưu Tồn Hạo nhìn xuống rên rỉ: “Lại nữa à? Ngày nào tụi nó không làm một trận là tôi thấy lớp 11-3 cứ thiếu thiếu thứ gì đó.”

“Đại ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa,” Hạ Triều vừa dỗ dành vừa nhận lỗi, nhận xong lại tự đổ thêm dầu vào lửa, “Nhưng mà phản ứng của cậu không thích hợp lắm lão Tạ à, hay cậu từng mặc váy thật đấy?”

Từ đầu tới cuối Tạ Du chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện, Hạ Triều không thể chống đỡ được, lại không dám động đến cậu, thế là khẽ nghiêng người về phía sau, ôm bụng kêu lên: “… Ôi, đau quá!”

Biết trước tiền án tiền sự của tên này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tạ Du chính là hắn lại giở trò rồi, còn giở trò một cách rất khoa trương.

Nhưng chẳng hiểu sao Tạ Du vẫn tiến lên phía trước mấy bước: “Đau ở đâu?”

Nhất thời Hạ Triều không biết nên nói ở chỗ nào cho phải, trong tích tắc đã đổi tới ba nơi khác nhau, cuối cùng dừng tay ở trước ngực: “Chỗ này này, có khi bị xuất huyết bên trong rồi.”

Còn dám nói xuất huyết bên trong, thật là giỏi.

Tạ Du vươn tay sờ sờ qua lớp quần áo: “Đây à?”

Hạ Triều cúi đầu nhìn tay Tạ Du đang áp trước ngực mình, đột nhiên có chút hoảng hốt: “Ừ, ừ.”

Tâm tư kỳ quái lại kiều diễm này không duy trì được lâu, mãi đến khi hắn trông thấy Tạ Du dịch dịch cổ tay: “Má ơi, này là muốn mình xuất huyết bên trong thật hả…”

(1) Khai, thừa, chuyển, hợp: là một trong những cấu trúc phổ biến của thơ Đường.

(2) Thúy (翠) và Ngọc (玉), là hai loại ngọc jadeite (Ngọc Bích) và ngọc nephrite.

Trên thị trường thì có vẻ ngọc jadeite có giá trị cao hơn, nhưng để phân biệt có thể tham khảo đây.

(3) King Kong barbie: chỉ những cô nàng cơ bắp có khuôn mặt xinh đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui