Ngụy Trang Học Tra

Tạ Du nói xong, mãi lâu sau cũng không thấy Hạ Triều cất lời.

Đồ đần này có lẽ đang không ngờ mình vẫn còn đứng được ở đây trong tình trạng tay chân toàn vẹn, lúc bình thường lắm mồm đến vậy mà đến giờ như bị câm, cứ thế áp cậu vào cánh cửa, trân trối nhìn cậu.

Cậu không biết lúc này Hạ Triều đang nghĩ gì trong lòng, mẹ nó pháo hoa đã bắn mấy đợt rồi, sao đến giờ này còn chưa xong.

Cổ tay Tạ Du bị hắn nắm lấy, không nhịn được nữa giãy giụa: “Nhìn đủ chưa.”

“….”

“Chưa.”

Nghe thấy giọng của Tạ Du, bấy giờ Hạ Triều mới hoàn hồn, khóe miệng không nhịn được mà từ từ nhếch lên, cuối cùng nở nụ cười, lặp lại: “Chưa thấy đủ.”

Câu nói “Là cậu trêu chọc tôi trước” của Tạ Du, vế đằng sau vốn chính là: Nếu như chỉ vì cậu cảm thấy mới mẻ, cảm thấy chơi cũng vui, tôi không rảnh chơi với cậu.

Cậu không dám xác định rốt cuộc cảm tình của Hạ Triều có thể coi là gì, thế là theo thói quen cậu muốn bảo vệ lấy mình trước, nghĩ đến kết cục gần như là tệ nhất.

Thậm chí cậu còn tính đến chuyện Hạ Triều sẽ lùi về phía sau.

Thế nhưng Hạ Triều không làm vậy.

Hắn nói hắn rất nghiêm túc, là thích đến mức muốn nói chuyện yêu đương với cậu.

Tạ Du cảm thấy mình bị Hạ Triều lây bệnh, khóe miệng cũng bắt đầu cong lên, ép mãi không hạ được xuống, trông cực kỳ đần, cậu dứt khoát trở tay mở cửa định ra ngoài: “Tôi về đây.”

Hạ Triều không cản cậu, nhưng chờ cậu đi ra được hai bước, Hạ Triều mới ở phía sau gọi cậu: “Tạ Du.”

Tạ Du mở cửa, xoay người đứng cạnh cửa, giương mắt nhìn hắn.

Hạ Triều không nói gì, lại gọi lần nữa.

Tạ Du bị hắn quấy rầy đến phiền, đang tính nói “Cậu gọi hồn đấy à”.

Hạ Triều đứng ở cửa đối diện – trên người hắn vẫn là cái áo khoác đen kia, khóa áo chỉ kéo đến một nửa, trông lẳng lơ cực kỳ, đến giờ Tạ Du mới phát hiện hôm hay tên này còn âm thầm đeo cả khuyên tai.

Hạ Triều nói: “Không có gì, làm quen dần với tên của bạn trai thôi.”

Câu nói này rất quen, luôn có cảm giác đã từng nghe qua ở đâu đó, không chờ Tạ Du nhớ ra, Hạ Triều đã nói: “Sau này giúp đỡ nhiều hơn nhé, bạn trai.”

Cậu nhớ ra rồi.

Đó là vào ngày khai giảng đầu tiên, Hạ Triều ngồi ở bàn cuối, cũng gọi cậu như thế, đồng thời vô cùng thản nhiên nói với cậu: Làm quen dần với tên của bạn cùng bàn thôi… Về sau giúp đỡ nhiều hơn nhé, bạn cùng bàn.

Tới giờ câu nói ấy được Hạ Triều nhắc lại, chỉ là “bạn cùng bàn” nay đã biến thành “bạn trai”.

Cảm xúc này thật sự kỳ diệu.

Giống như thể mải miết đi hết một vòng, cuối cùng lại quay trở về điểm bắt đầu.

Hạ Triều nói xong, cả hai đứng bốn mắt nhìn nhau mãi một lúc lâu.

Cảm giác như khi một cặp đôi gà bông gọi điện cho nhau, đã chúc “ngủ ngon cúp máy nha”, nhưng không ai chủ động tắt máy trước, cùng nhau ngốc nghếch lắng nghe tiếng hít thở khe khẽ của đối phương.

“Cậu vào đi,” Hạ Triều, “Ngủ sớm đi nhé.”

Tạ Du quay người vào phòng, đóng cửa lại.

Cậu về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi bắt tay vào làm mấy bộ đề, lúc đầu cứ nghĩ sẽ không thể nào tập trung, thế nhưng sau khi cầm bút nháp vài chữ mới nhận ra vẫn làm được ngon lành.

Chọn lấy mấy bài, làm xong lật đề lại, đến lúc cậu rà soát qua các đầu mục một lần nữa, ngẩng đầu lên từ núi đề, mới nhận ra đã sắp mười một giờ khuya.

Tới khi nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, mới đột nhiên cảm nhận được rõ ràng… Nhịp tim của mình đến giờ vẫn chưa kịp hồi phục.

Trước khi say giấc, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Tạ Du lại là: Má, yêu sớm rồi.

Ngày hôm sau, chương trình phát thanh của chủ nhiệm Khương canh chuẩn giờ, chưa từng trễ hẹn, cũng vĩnh viễn không bao giờ vắng mặt, với giọng nói hùng hồn đánh thức tất cả đám học sinh nội trú: “Các em học sinh, hôm nay lại là một ngày mới rồi, các em có vui không nào?”

Chủ nhiệm Khương vừa mở miệng, đã có ai đó ôm chăn mền kêu rên thảm thiết: “Aaaa —— ông trời ơi —— “

“Thật vô nhân tính —— “

“Sao cuộc đời lại nỡ đối xử tàn tệ với đứa trẻ yếu ớt bất lực này vậy chứ???”

Thảm trạng trong ký túc xá hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới chủ nhiệm Khương vẫn đang say mê dốc lòng tự mình diễn thuyết.

“Thi giữa kỳ sắp tới gần rồi, trong lòng các em không ít thì nhiều chắc hẳn sẽ khá là háo hức, đây không chỉ là một cuộc thi, mà còn là cơ hội để các em thu hoạch thành quả thắng lợi của chính mình. Giờ thì hãy dậy đi…! Hỡi các em học sinh yêu quý muốn đạt được điểm thật cao!”

Tạ Du đã cố nhưng thật sự không thể chịu nổi, vươn tay ra khỏi chăn, quờ quạng phía bên cạnh, mãi mà không sờ thấy tai nghe, cuối cùng lại rụt tay về.

Trên hành lang bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Trong khung cảnh ồn ào này, có mấy tiếng gọi “Triều ca” cất lên, Hạ Triều chào hỏi một lượt, đi tới cửa đối diện, vươn tay gõ gõ: “Lão Tạ, cậu dậy chưa.”

Đáp lại hắn là nguyên cái đồng hồ báo thức bị Tạ Du ném ra, đập vào cánh cửa rồi lại bật về, lăn lông lốc trên mặt đất.

Hạ Triều: “…”

Cạnh đó có một cậu chàng trông thấy, đáng nói ở đây là tình cảnh này gần như ngày nào cũng diễn đi diễn lại, mà ly kỳ ở chỗ chính Hạ Triều còn không hề tức giận, vô cùng hiền lành ngồi xổm trước cửa chờ cơn gắt ngủ của ông lớn trong phòng tiêu bớt rồi mở cửa cho hắn, thế là cậu chàng kia tò mò qua hỏi một câu: “Triều ca, thế… Tạ Du lầu Tây ngày nào cũng nóng tính vậy à?”

“Đúng thế,” Hạ Triều cười cười, “Đáng yêu nhỉ.”

Trước khi đi người kia vẫn đang vô cùng hoang mang không biết liệu mình có nghe lầm không, chắc Triều ca nói là đáng sợ chứ nhỉ? Chẳng lẽ tại cậu ta không hiểu đáng yêu là cái gì?

Tầm khoảng hai phút sau, Tạ Du mới mở cửa cho Hạ Triều.

Hạ Triều mất ngủ cả đêm, tối hôm qua sau khi Tạ Du về phòng, việc đầu tiên hắn làm là xóa sạch chuỗi ký tự “A a a” kia đi, xóa xong rồi không biết gõ gì nữa, thế là lại một lần nữa đánh thêm một chuỗi “Aaaaa”.

Sau đó mở trừng mắt đến tận hai ba giờ sáng.

Tràn ngập trong đầu chỉ có: Tạ Du là của hắn rồi, là bạn nhỏ của riêng mình hắn.

Hạ Triều vừa vào cửa liền nhào về phía cái giường, Tạ Du đứng tựa cửa nhìn theo, không hiểu tên này mắc chứng gì, bản thân có giường không ngủ mà lại đi chiếm của cậu: “Đêm qua không ngủ?”

“Ba giờ hơn mới ngủ, ” Hạ Triều mắt nhắm mắt mở, lại hỏi, “Cậu có ngủ nữa không.”

Tạ Du nói: “Cậu chiếm luôn cái giường thì tôi ngủ kiểu gì?”

“Bạn trai,” Hạ Triều nhích sang một bên, chừa ra một khoảng trống, “Qua đây nè.”

Tạ Du cúi người nhặt đồng hồ báo thức lên, ném về phía Hạ Triều.

Trên chương trình phát thanh, chủ nhiệm Khương vẫn còn tiếp tục diễn thuyết: “Dậy sớm là một thói quen cực kỳ bổ ích, ví như tôi chẳng hạn, tôi rất thích rời giường vào lúc năm rưỡi, hít lấy bầu không khí ngoài cửa sổ, lúc này các trò mới nhận ra cuộc sống này thật sự quá tuyệt vời!”

“…”

Trước khi mở cửa, Tạ Du đã phải lưỡng lự mất một lúc. Vừa mới xác định mối quan hệ, còn chưa có thời gian trì hoãn – đối với quan hệ hoàn toàn mới này, từ hôm nay trở đi cái tên ngốc kia đã không phải người ngoài nữa.

Cảm giác hơi lạ lẫm, nhưng dường như lại chẳng có gì thay đổi.

Cậu không biết người khác khi yêu nhau sẽ thế nào, mấy mớ kiến thức tình yêu tình báo giấy vụn kia của Chu Đại Lôi coi như không tính. Đã từng nghĩ rằng có lẽ sẽ không còn quá tự tại, có hoang mang, cũng có chút kháng cự, nhưng chỉ cần người ấy vừa xuất hiện, hết thảy suy nghĩ đều tan biến.

Hạ Triều vạn năm đến trễ hiếm khi lại tới đúng giờ.

Tiết Văn đầu tiên buổi sáng, Đường Sâm ra sức khen ngợi, hy vọng bạn Hạ Triều có thể tiếp tục cố gắng, sau đó điểm danh phê bình Vạn Đạt: “Em có việc gì à, sao hôm nay lại đến muộn?”

Hôm qua Vạn Đạt say bí tỉ, sáng nay tỉnh lại vẫn còn đau đầu, thật sự không thể dậy nổi, nhưng cậu ta không thể nào nói tại mình say rượu được, có khi nói xong lại bị mời phụ huynh đến không biết chừng, thế là phải vắt hết cả óc, hồi tưởng lúc Hạ Triều đến trễ thường hay bịa lý do kiểu gì, cuối cùng thốt ra một câu: “Là thế này thưa thầy, sáng hôm nay… bạn Thẩm Tiệp lớp tám bị ốm ạ.”

Hạ Triều: “…”

Tạ Du: “…”

Đám đồng bọn tham gia tiệc sinh nhật hôm qua biết rõ mọi chuyện: “…”

Cùng với bạn học Thẩm Tiệp lớp tám đang không có mặt ở đây: “…”

“Bạn ấy bị bệnh, bệnh đó ạ,” Vạn Đạt quên mất tiêu, tên cái bệnh kia dài như quỷ sao mà nhớ được, nói nửa chừng thì ấp úng, “… Cái gì mà viêm dạ dày… “

Hạ Triều ngồi sau nhắc: “Viêm dạ dày co thắt mãn tính.”

Vạn Đạt gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chính là nó ạ.”

Đường Sâm hoàn toàn tin tưởng học sinh của mình, nhất là Vạn Đạt với biểu hiện bình thường rất không tồi, trước nay chưa từng có tiền án đi học muộn, cộng với cái tên Thẩm Tiệp luôn được đính kèm với căn bệnh này với tần suất liên tục, thế là nói: “Em làm rất tốt, gặp bạn học cần giúp đỡ thì đương nhiên phải giúp người ta, nhưng mà cậu bạn nhỏ lớp tám kia đúng thật là nên chú ý sức khỏe đi thôi, sao mà cứ ba ngày lại hai ngày phải đi phòng y tế vậy nhỉ…”

Vạn Đạt toát hết cả mồ hôi hột, thoát chết trong gang tấc mà ngồi xuống.

Bọn Lưu Tồn Hạo vùi đầu vào khuỷu tay, lén lút cười như điên.

Vừa lúc ấy tiếng chuông hết giờ vang lên, chờ lão Đường đi khỏi, cả đám lập tức bò lăn ra cười, càng lúc càng rần rần: “Ha ha ha ha ha ha ha bạn Thẩm Tiệp lớp tám, đỉnh của đỉnh luôn đó Vạn Đạt, ông đúng là trâu bò!”

Lưu Tồn Hạo quệt nước mắt vì cười quá nhiều: “Ông nghĩ gì mà nói như thế hả.”

Vạn Đạt nói: “Thì tự dưng tui nhớ đến Triều ca, bèn bắt chước một chiêu của Triều ca chứ sao.”

Hạ Triều cũng không nhịn được bật cười: “Nhưng mà con mẹ nó cậu cũng không thể rập khuôn thế được, với khả năng của cậu sao không nói là giúp bà lão qua đường đi hở. May mà lão Đường hơi khờ đó, nếu đổi lại là Chó Điên, có khi giờ này ông ba nhà cậu đã chém giết tới đây rồi.”

Vạn Đạt gãi gãi đầu: “Nghe cũng sợ ghê á, vẫn may vẫn may.”

“May cái rắm,” Tạ Du nói, “Chắc Thẩm Tiệp đang trên đường tới chém giết cậu rồi.”

Vạn Đạt: “…”

Tạ Du nói xong, đám Lưu Tồn Hạo lại lăn ra cười điên đảo.

“Đúng rồi, ông có biết hôm qua ông với thể ủy uống say xong nhây thành dạng gì không,” Hứa Tình Tình cười cười nhớ tới chuyện này, “Đây là lần đầu tiên tôi gặp người say khướt tới vậy đó, điên hết biết.”

Sau khi tỉnh lại Vạn Đạt chẳng nhớ được gì hết, hỏi bạn cùng phòng thì tụi nó cũng chỉ lắc đầu. Đương nhiên cậu chàng càng không thể ngờ rằng, trong lúc mình nửa mê nửa tỉnh, lời tiên đoán “tiêu thụ nội bộ” mà cậu nói ra đã trở thành sự thật: “Điên thế nào cơ? Làm gì đến nỗi đấy.”

Tạ Du không muốn nói gì hết.

Hạ Triều cũng không muốn nhắc lại, nói một câu: “Chỉ thấy cậu hơi bị tự tin quá mức với bản thân thôi.”

Nghỉ giữa giờ, Thẩm Tiệp thật sự tới đây, đứng ngoài cửa sổ mấy phút liền, xả cuống họng quát tháo: “Vạn Đạt ông khá lắm, ông có biết hay không, tôi vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp lão Đường lớp các ông, ổng nhắc tôi phải bảo vệ sức khỏe cho tốt vào, tôi còn tưởng trong lúc mình không hề hay biết đã mắc phải bệnh nan y nào cơ đấy!”

Thẩm Tiệp gào xong, theo thói quen nhìn qua chỗ ngồi của Triều ca nhà mình, phát hiện Triều ca nhà cậu ta đang dính sát vào sát thủ vô tình không biết đang nói gì, rõ ràng là khung cảnh vô cùng hài hòa vô cùng bình thường, cậu ta lại thấy hình như có gì đó hơi là lạ.

Thẩm Tiệp nhìn rồi lại nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng mới phát hiện ra điều bất thường… Tay Triều ca nhà cậu ta đang sờ mó chỗ nào kia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui