Ngụy Trang Tao Hóa


Edit: Nhọ
Sở dĩ Bạch Tiểu Ảnh bỏ đi xa như vậy, chính là muốn nói lời tạm biệt với quá khứ của mình.

Trong quá khứ cô tồn tại nhưng lại giống như người chết.

Cô tự ti, đáng thương, không hề có chút nhân khí.

Chỉ có thể bắt lấy chút ôn nhu mà nam sinh kia cho cô để tiếp tục sống.

Cô biết, nếu muốn tiếp tục sống sót, nhất định phải thay đổi hoàn toàn.

Cho nên, cô đi đến thành thị xa xôi hoàn toàn xa lạ này bắt đầu lại một lần nữa.

Chỉ là, thế giới này quá nhỏ.

Tiếng của Chung Thiên cô quen thuộc đến tận trong xương cốt.

Không cần ngẩng đầu cô đều đã xác định trăm phần trăm là đối phương.

Nhưng mà đây là Bạch Tiểu Ảnh đã bắt đầu cuộc sống mới, cô cũng không có biểu hiện gì quá mức kinh ngạc, thậm chí có thể bình tĩnh mà giao lưu với đối phương.

Bạch Tiểu Ảnh tay đang xào rau rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, "Nơi này khói dầu nhiều lắm, cậu đi ra ngoài trước đi."
Chung Thiên không có di chuyển, hắn lẳng lặng mà nhìn Bạch Tiểu Ảnh xào rau.

Người này, giống như là có gì đó khác biệt.

Bạch Tiểu Ảnh trong quá khứ tự ti, âm trầm, luôn khoá mình lại trong bộ đồng phục dài rộng, dùng tóc mái thật dày kia che lấp khuôn mặt.

Mà Bạch Tiểu Ảnh bây giờ cho dù là ở trong phòng bếp nấu ăn cũng cột một chiếc đuôi ngựa thoải mái, tóc mái dày kia không thấy nữa.

Một gương mặt nhỏ tươi đẹp cuối cùng cũng dám tự tin mà nhìn thẳng người khác.

Cho nên dù đang mặc một chiếc tạp dề màu trắng, cũng có thể nhìn ra dáng người tuyệt đẹp như ẩn như hiện.

Bạch Tiểu Ảnh thấy Chung Thiên vẫn luôn đứng trước mặt mình, không biết đối phương là đang nghĩ gì.

Cô chỉ có thể thử mở miệng nói, "Cậu là đang đi học ở đây đi, bữa cơm này tôi mời, coi như cảm ơn cậu trước kia đã đối xử tốt với tôi."
"Em chừng nào thì xong việc, anh chờ em."
Chung Thiên há miệng thở dốc, hắn có một cảm xúc mãnh liệt xúc động, muốn ôm chặt lấy người kia, hoà luôn cả vào trong thân thể mình.

Nhưng mà rốt cuộc thì nơi này cũng không thích hợp, Chung Thiên đè nén lại xúc động của mình.

Gặp nhau một lần nữa, vận mệnh đã chú định duyên phận của bọn họ rồi.

*
"Mày rốt cuộc có quan hệ gì với mỹ nữ kia vậy?" Nhóm bạn cùng phòng bắt đầu hóng hớt ép hỏi.

"Đại khái là, mối tình đầu." Chung Thiên nghiêm túc mà trả lời.

Hắn cùng Vương Tình còn chưa bắt đầu đã kết thúc, cũng chỉ phát sinh quan hệ với Bạch Tiểu Ảnh, nói một câu mối tình đầu cũng không phải là không đúng.

Tuy rằng nghiêm túc mà nói, hắn và Bạch Tiểu Ảnh vẫn chưa hẹn hò qua bao giờ.

"Tin tức này lớn quá.

Mối tình đầy này của mày hình như cũng không nhiệt tình lắm, đừng nói cho chúng tao là, mày làm cô ấy đau khổ, bây giờ hối hận?" Một đám đại gia hóng hớt nói.

"Có thể lý giải như vậy." Chung Thiên gật gật đầu, không chút do dự thừa nhận.

"Đậu moá! Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong."
Một đám tiểu xử nam đơn thuần vừa mới vào đại học bị chấn động.

Rốt cuộc, Chung Thiên thể hiện ra là một người thập phần cấm dục, hoàn toàn không có hứng thú nào với các loại mỹ nữ.

Thoạt nhìn giống như có tính lãnh đạm vậy, không nghĩ đến thế nhưng còn đã từng làm một tra nam.

Tuy rằng Chung Thiên không phải lớn tuổi nhất trong bọn họ, nhưng mà dù sao cũng là người duy nhất phá thân.

Cho nên một đám người liền quyết định để Chung Thiên làm lão đại.

Vì thế khi Bạch Tiểu Ảnh đi ra đưa đồ ăn, một đám người nhất khí hô lên "Chào chị dâu."
"Đừng nói đùa.

Tôi với Chung Thiên chỉ là bạn học bình thường thôi, ở nơi đất khách quê người này có thể gặp lại cũng là duyên phận.

Các bạn ăn đi."
Bạch Tiểu Ảnh sửng sốt một chút.

Cô vẫn luôn cho rằng Chung Thiên sẽ rất khinh thường đoạn quan hệ kia của bọn họ.

Không biết hắn đã giới thiệu quan hệ giữa bọn họ như thế nào trước mặt mọi người.

Loại quan hệ khó có thể mở miệng này vốn không nên đưa ra ánh sáng, nghĩ đến cũng sẽ làm một đám người trẻ tuổi hiểu lầm.

Nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Ảnh biến mất ở cửa phòng bếp, một đám cẩu độc thân thích xem kịch bắt đầu nghe ngóng, "Đây đại khái chính là báo ứng của tra nam đi."
Bất luận là lời nói hay là vẻ mặt Bạch Tiểu Ảnh đều gãi đúng chỗ ngứa.

Một chút cũng không tìm thấy được bóng dáng tự ti lúc trước.

Chung Thiên nhìn bóng dáng cô đi vào phòng bếp, Bạch Tiểu Ảnh đã thay đổi rồi, bây giờ cô còn sẽ tiếp nhận mình sao?
Chung Thiên nhìn về phía phòng bếp, chỉ cảm thấy ngực càng trống rỗng.

So với lúc trước không gặp được Bạch Tiểu Ảnh còn trống rỗng hơn.

Lúc chưa gặp được Bạch Tiểu Ảnh hắn còn có thể tự cho mình là đúng tưởng tượng trong lòng cô vẫn còn vị trí của hắn, nhưng mà đến khi gặp lại, Bạch Tiểu Ảnh lại không có chút vui mừng nào, cô chỉ muốn đẩy hắn đi.

"Nếu mối tình đầu của mày là cùng tuổi, thì bây giờ không phải cũng đang đi học sao?" Bạn cùng phòng A tò mò hỏi.

"Cô ấy bỏ thi."
Chung Thiên không muốn nhớ lại đoạn thời gian khi thi đại học kết thúc ấy.

Bạch Tiểu Ảnh bỏ thi đại học, một mình rời đi.

Thế giới lớn như vậy, hắn căn bản không biết tìm cô bằng cách nào.

Càng không biết mình còn có thể gặp lại cô hay không.

Có còn cơ hội nói với cô một câu xin lỗi muộn màng kia hay không.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui