Edit: Nhọ
Beta: Kiều Mạch
Thi Mẫn vẫn luôn kiêu ngạo như thế.
Giờ khắc này anh lại gian nan che lại đôi mắt sắp không khống chế được mà rơi lệ kia.
Tìm suốt nửa năm lại không hề có tung tích gì, dù có thất vọng đến thế nào thì anh vẫn không khóc, nhưng mà khi vất vả lắm mới gặp lại được, thì một câu của Bạch Tiểu Ảnh lại khiến cho anh không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tựa như anh vĩnh viễn luôn thua kém Chung Thiên.
"Thực xin lỗi.
Anh không nghĩ đến em sẽ để ý đến như vậy."
Bạch Tiểu Ảnh hoàn toàn không dự đoán được Thi Mẫn sẽ có phản ứng lớn như vậy, trong lúc nhất thời có chút luống cuống chân tay, cô đành đưa cho anh một tờ khăn giấy.
Chân thành xin lỗi.
Cô nghĩ, Thi Mẫn đại khái xem cô như một người bạn, cho nên mới vì mình đi không từ biệt cùng ăn cắp mà tức đến phát khóc.
Chuyện lúc trước, xác thật là cô làm không đúng.
"Anh sao lại không thèm để ý được.
Em thế nhưng lại..."
Thi Mẫn tức giận đến mức không nói nên lời.
Anh cứng rắn kìm lại nước mắt, hai tròng mắt hồng hồng, hung ác nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Ảnh.
Giống như có vài phần uỷ khuất.
Trộm trái tim anh rồi lại đi, không một lời từ biệt.
Thế nhưng lại còn tha thứ cho tên tra nam đáng chết kia nữa.
Em rốt cuộc....!có thật sự thích anh hay không?
Ánh mắt không muốn rời xa ấy, cảm giác ôn nhu, dịu dàng ấy, chẳng lẽ là ảo giác của anh sao?
"Bây giờ 300 tệ tôi cũng đã trả cho anh rồi, nếu không thì tôi mời anh ăn bữa cơm nữa.
Đừng tức giận."
Bạch Tiểu Ảnh vẫn chưa hiểu được vấn đề.
Nghĩ đến Thi Mẫn "quan tâm" mình như vậy mà mình thế nhưng không chỉ đi không từ biệt mà còn trộm tiền anh nữa liền cảm thấy áy náy không chịu được.
Cô bởi vì chột dạ mà ngữ khí dịu đi, ôn nhu như là người yêu đang làm nũng.
"..."
Thi Mẫn thiếu chút nữa liền tức điên lên.
Nếu không phải vẻ mặt Bạch Tiểu Ảnh lúc nói chuyện quá mức nghiêm trang, anh cũng hiểu con người cô, thì anh khẳng định sẽ cho rằng cô đang cố ý chơi anh.
Thứ anh để ý là 300 tệ kia sao?
Thi Mẫn uống hai ngụm nước sôi để nguội xong mới thoáng bình tĩnh lại một chút.
Từ lúc gặp nhau đến bây giờ biểu hiện Bạch Tiểu Ảnh đối với hắn quá sức bình đạm, hoàn toàn không có lưu luyến, si mê hay hận ý gì như trong tưởng tượng.
Bình thản như đối với người xa lạ.
Nhưng có lúc Bạch Tiểu Ảnh lại rất ôn nhu với anh.
Điều này làm cho anh thực mâu thuẫn, đoán không được rốt cuộc trong lòng cô đang nghĩ gì.
Nhưng anh có thể khẳng định là, trong lòng Bạch Tiểu Ảnh vẫn còn mình.
Chỉ là không biết mình trong lòng cô rốt cuộc là quan hệ gì, bạn bè, hay là....!người yêu?
"Em và Chung Thiên bây giờ có quan hệ như thế nào."
Thi Mẫn thử mở miệng.
Từ trước đến nay anh chưa từng khẩn trương đến như vậy, một lời muốn nói lại nghẹn nơi cổ họng, giống như tự ngược chờ đợi Bạch Tiểu Ảnh trả lời.
"Bạn bè."
Bạch Tiểu Ảnh nghĩ đến gần đây Chung Thiên rất ân cần cùng nhiệt tình với cô, hai chữ "bạn bè" nói ra thế nhưng lại có chút chột dạ.
Chính là nếu nói là "bạn giường", từ lúc gặp lại đến bây giờ bọn họ chưa từng làm qua, cho nên cũng không đúng.
Thi Mẫn nghe vậy nhẹ thở phào.
Cũng may, còn chỉ là bạn bè thôi.
Anh quan tâm mở miệng, "Sau khi em đi anh rất lo lắng.
Cũng đã đi qua nhà em tìm rất nhiều lần.
Nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì?"
"Cảm ơn.
Tôi sống rất tốt.
Làm một đầu bếp ở một tiệm cơm, còn thuê được một căn phòng nhỏ."
"Vậy sao? Anh còn chưa từng được nếm thử tài nghệ nấu ăn của em.
Có để ý việc anh đến thăm nhà em không?"
Thi Mẫn nghe vậy có chút kinh ngạc, càng thêm phần đau lòng.
Lúc Bạch Tiểu Ảnh rời đi trên người chỉ có 300 tệ, trừ đi lộ phí liền không còn một đồng nào nữa.
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng một cô gái không một xu dính túi làm thế nào để lăn lộn, sinh tồn tại nơi thành thị xa lạ này.
Nửa năm qua anh thường xuyên mơ thấy ác mộng, thấy Bạch Tiểu Ảnh nghèo khổ tuyệt vọng ở bên bờ sông, mặc kệ anh kêu như thế nào đều không quay đầu lại.
Sau khi tỉnh lại cả người anh toàn là mồ hôi lạnh.
"Được."
Bạch Tiểu Ảnh lưỡng lự một hồi liền đồng ý.
Thi Mẫn từ trước đến nay đều rất ôn nhu với cô, để bạn bè đến nhà ăn bữa cơm cũng là chuyện thường tình.
**********.
ngôn tình hài
"Anh ngồi xuống đi."
Bạch Tiểu Ảnh rót cho anh chén nước.
"Cảm ơn."
Thi Mẫn không dấu vết đánh giá căn phòng một chút.
Nhà Bạch Tiểu Ảnh thật sự sạch sẽ, giản đơn mát mẻ, cách màn cũng có thể nhìn ra giường rất lớn, nhưng những thứ khác đều rất nhỏ, nhưng rất tinh xảo.
Sau khi rời đi, Bạch Tiểu Ảnh đúng thật sống rất tốt.
"Muốn ăn cái gì.
Bây giờ tôi nấu ăn cũng không tệ lắm, có thể nấu chút đồ."
Lúc ăn tết mua không ít đồ ăn, khoảng thời gian trước mới ăn cơm tất niên xong, lúc này trong nhà cũng còn không ít nguyên liệu nấu ăn.
Bạch Tiểu Ảnh hào phóng nói.
"Muốn ăn em."
Thi Mẫn không chút nào che giấu dục vọng của mình, anh buông ly nước ôm lấy Bạch Tiểu Ảnh từ sau lưng.
Nói xong liền vùi đầu nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai trắng nõn kia một ngụm.
Hàm răng mang theo chút lực ái muội gặm cắn.
Hơi thở quen thuộc lập tức vây quanh cô, nhưng kí ức ấm áp kia phảng phất như được tái hiện, Bạch Tiểu Ảnh nhịn không được có chút hoảng hốt.
Trên thực tế, giữa cô cùng Thi Mẫn chưa bao giờ thật sự xé rách mặt với nhau.
Bạch Tiểu Ảnh hơi cứng người một lúc sau đó lại tự nhiên trở lại, cô nói giỡn giống như đang trêu chọc, "Đều đã vào đại học rồi, cũng nên đi tìm một cô bạn gái chân chính đi."
Lúc nói chuyện cô còn làm bộ không thèm để ý tránh ra khỏi vòng ôm của Thi Mẫn.
Cánh tay Thi Mẫn vòng chặt lại không cho Bạch Tiểu Ảnh né tránh.
Từ sau lưng tham luyến ôm chặt cô gái, cằm để trên đỉnh đầu Bạch Tiểu Ảnh, giam cầm cô gái nhỏ trong lòng ngực mình.
"Vậy em đồng ý làm bạn gái của anh không?"
Anh cố tình đè thấp thanh âm, giọng nam tà mị gợi cảm mang chút từ tính, ôn nhu cùng thâm tình vang bên tai cô, hoàn toàn không giống như nửa năm trước.
Đối phương thổ lộ quá mức nghiêm túc, Bạch Tiểu Ảnh đã quen với một Thi Mẫn nghịch ngợm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên từ chối như thế nào, chẳng lẽ thật sự là lâu ngày sinh tình?
"Thi Mẫn.
Anh hẳn là thích Vương Tình đi."
Bạch Tiểu Ảnh vừa dứt lời liền cảm nhận được rõ thân thể phía sau hơi cứng lại, trong lòng cô liền sáng tỏ, cái ôm ấm áp kia chung quy cũng không phải thuộc về cô.
Thi Mẫn cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
Thì ra Bạch Tiểu Ảnh đã biết hết tất cả.
Cho nên lúc trước mới rời đi quyết liệt như vậy? Khi đó Bạch Tiểu Ảnh cũng rất để ý đến mình đi, nếu không sẽ không tắt máy hai ngày cuối tuần, sẽ không mất tự nhiên khi nhìn thấy bức ảnh.
Thi Mẫn rầu rĩ như bong bóng bị xì hơi, "Em đã sớm biết rồi sao."
"Tôi đoán." Bạch Tiểu Ảnh khẽ lắc đầu, ngừng một chút rồi lại nói, "Vương Tình là một người rất ưu tú."
"Ở trong lòng anh, không có ai ưu tú hơn em." Thi Mẫn nhẹ giọng nói.
"Ha ha, từ khi nào mà anh miệng lưỡi trơn tru như vậy?" Bạch Tiểu Ảnh khẽ cười một tiếng, trêu ghẹo nói.
Thi Mẫn nghe thế chỉ cảm thấy ngực như bị đấm mạnh vào một cái, đau đớn lan tràn.
- --Bởi vì thế giới nội tâm của ba người đều không giống nhau, nên lúc viết tác giả rất kĩ càng.
Lúc Bạch Tiểu Ảnh rời đi cực kỳ tuyệt vọng, bởi vì lúc ấy cô cảm thấy hai nam chủ đều không yêu cô, mà ở góc độ của Thi Mẫn, Bạch Tiểu Ảnh lại nhớ mãi không quên với Chung Thiên, anh không muốn làm "lốp xe dự phòng", cho nên không nói tình cảm của mình ra, mà Chung Thiên lại cảm thấy Bạch Tiểu Ảnh yêu Thi Mẫn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ và follow Nhọ nhé~~
Lời Nhọ:
Đầu tiên mình xin lỗi mọi người rất nhiều vì đã "mất tích" mấy tháng qua.
Năm nay là một năm đặc biệt với mình vì mình sắp thi đại học rồi mọi người ạ...!Với số lượng học sinh khủng và mục tiêu của mình cũng cao nên mình phải tận lực tập trung ôn thi nên không có thời gian để edit.
Thật sự xin lỗi mọi người và mình cũng xin cam đoan là chỉ ngừng một thời gian cho đến khi mình thi xong thì mình sẽ edit tiếp chứ KHÔNG DROP nha^^ Mọi người cứ yên tâm nhé!
Còn bạn nào chờ mình lâu quá muốn tự edit tiếp thì các bạn nhớ nhắn tin báo cho mình một tiếng nhé, chứ đừng chỉ bình luận trong truyện thôi nha^^.