"Bạch Tiểu Ảnh.
Anh sắp bị em bức điên rồi."
Hôn nửa ngày rồi nhưng Thi Mẫn vẫn không được đáp lại khiến anh hôn không nổi nữa, đôi tay anh nâng mặt Bạch Tiểu Ảnh, làm cho cô gái nhỏ ngẩng đầu đối diện mình.
Đôi con ngươi sạch sẽ, xinh đẹp lại thẳng thắn thành khẩn, phản phất như người vừa rồi hôn môi cùng anh không phải là cô.
Anh bại trận rồi, giận dỗi để lại một dấu hôn thật sâu trên sườn cổ Bạch Tiểu Ảnh.
Ba người ở chung dưới một mái nhà, mỗi một phút với anh mà nói thật sự rất dày vò.
Anh muốn đuổi Chung Thiên đi, muốn đá tên ngốc kia ra khỏi lòng Bạch Tiểu Ảnh.
Nhưng mà anh làm không được.
"Thi Mẫn, anh trở về đi." Bạch Tiểu Ảnh thở dài.
Cô không muốn tra tấn bất kì ai, cũng không muốn để người khác vì cô mà thống khổ.
Cô không thể đáp lại Thi Mẫn, cho nên biện pháp duy nhất chính là không gặp lại nhau nữa.
"Em đuổi anh đi?" Thi Mẫn không thể tin được nói, thanh âm lớn lên, "Em vì hắn mà muốn đuổi anh đi.
Bạch Tiểu Ảnh, em thích hắn đến như vậy? Anh không cho."
Anh tựa như một con thú giận dữ giãy giụa.
Nếu trái tim Bạch Tiểu Ảnh hướng về Chung Thiên, anh không biết mình còn có cơ hội để nỗ lực hay không.
Bạch Tiểu Ảnh không thể giải thích được cảm tình của bản thân.
Trong lòng cô đúng thật còn có Chung Thiên.
Chung Thiên ở trong lòng cô đã mười mấy năm, tình cảm ấy lớn lên cùng cô.
Sao có thể quên mất? Nhưng đồng thời trong lòng cô còn có vị trí của Thi Mẫn, cô là một người không chung tình.
Ở xã hội 1v1 như thế này, cảm tình như vậy là không thể công khai được.
Cho nên cô không nên có tình cảm rắc rối với bất kỳ kẻ nào được.
Dù sao Thi Mẫn mấy ngày sau cũng phải rời đi.
Bạch Tiểu Ảnh cũng không muốn tiếp tục khuyên anh, liền chuyển đề tài, "Anh không phải muốn sấy tóc giúp tôi sao."
Khi Thi Mẫn cùng Bạch Tiểu Ảnh ra khỏi phòng tắm, Chung Thiên đã điều chỉnh được cảm xúc của mình.
Anh tựa như là chủ nhân của phòng thuê này, rất tự nhiên mở hành lý của mình bỏ quần áo thường dùng vào trong tủ quần áo của Bạch Tiểu Ảnh.
Nhìn trong ngăn tủ chỉ có quần áo của mình cùng Bạch Tiểu Ảnh, tâm tình hắn mới tốt lên một chút.
Trong nhà có tới hai đại soái ca đáng chú ý, Bạch Tiểu Ảnh cuối cùng cũng từ bỏ ý định ra ngoài ăn.
Cô không muốn biến thành tiêu điểm đâu.
Bạch Tiểu Ảnh bắt tay vào chuẩn bị cơm tối.
Chung Thiên rất tự nhiên qua hỗ trợ nhặt rau.
Thi Mẫn chân tay vụng về, chưa làm qua những việc này bao giờ, nhưng anh không muốn để hai người kia ở một chỗ, anh liền đi theo sau đuôi Bạch Tiểu Ảnh.
Phòng bếp vốn là một khoảng không gian nhỏ tách ra từ phòng khách, ba người trưởng thành cùng ở chung một chỗ như thế căn bản rất khó để di chuyển.
Bạch Tiểu Ảnh liền đuổi cả hai người kia ra ngoài, sau đó nhanh nhẹn làm bốn mặn một canh.
Ba người lần đầu tiên ngồi ăn cơm chung một bàn.
Bạch Tiểu Ảnh làm chủ nhân, đầu tiên là múc canh cho hai vị khách, cuối cùng lúc chuẩn bị múc cho mình một chén thì bị Chung Thiên đoạt lấy.
Thi Mẫn căm giận trừng mắt nhìn Chung Thiên nhanh tay hơn mình một bước, buồn bực uống một hớp canh, sau đó liền bị nóng đến đỏ cả mặt.
"Không có việc gì chứ?"
Bạch Tiểu Ảnh bị anh làm cho hoảng sợ, vội vàng lấy một ly nước đá cho anh.
Thi Mẫn chịu đựng khoang miệng đau rát, cố gắng rặn một nụ cười ra vẻ không sao.
Bạch Tiểu Ảnh chỉ cảm thấy trong lòng hung hăng run một chút, liền cúi đầu ăn canh.
Thi Mẫn trước nay đều là người chuyên gia trêu chọc người khác.
Anh phong lưu tiêu sái, người yêu mến nhiều vô kể, như là sinh ra để người ta nâng niu.
Anh không nên vì Bạch Tiểu Ảnh mà từ bỏ nhiều như thế.
Cô nhận không nổi sự tốt đẹp ấy của anh.
Chung Thiên làm bộ không thấy được một màn kia của hai người, giống như thường lệ gắp đồ ăn giúp Bạch Tiểu Ảnh.
Thi Mẫn đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế.
Chung Thiên gắp một đũa, anh liền gắp hai đũa, Chung Thiên gắp hai đũa thì anh liền gắp ba đũa...!Nhìn núi đồ ăn nho nhỏ trong chén, Bạch Tiểu Ảnh ho nhẹ một tiếng, ngăn cản trò chơi ấu trĩ này, "Lo ăn đi."
Sau khi ăn xong, vì để tăng thêm tình cảm với cô, hai người đã tranh nhau muốn rửa chén.
Kết quả làm rơi cả mâm trên mặt đất, làm nền nhà tràn đầy vết dầu mỡ.
Cũng may mâm không làm từ vật liệu dễ vỡ.
Cuối cùng Bạch Tiểu Ảnh ra mặt phân công cho hai người, một người phụ trách rửa chén, một người quét dọn sàn nhà.
Cô mệt mỏi cả một ngày, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, cũng không giúp bọn họ thu thập tàn cục.
Chung Thiên rốt cuộc cũng "ở chung" với Bạch Tiểu Ảnh một thời gian khá lâu.
Trong khoảng thời gian này đã rửa chén đến rất quen thuộc rồi, hắn liền chủ động ôm đồm rửa đống chén.
Hai vị này ở nhà đều là loại đại thiếu gia, ấy thế mà đến Thi Mẫn cũng phải đau đầu dùng khăn giấy lau đi vết mỡ trên sàn nhà.
Chờ hai người làm xong thì Bạch Tiểu Ảnh cũng đã đắp mặt nạ xong, chuẩn bị đi ngủ.
Thấy hai người đều nhìn mình bằng ánh mắt đầy mong chờ, Bạch Tiểu Ảnh có cảm giác như đang nuôi hai chú chó săn.
Ánh mắt chờ mong kia là như thế nào? Có thể đừng câu nệ với cô như vậy được không.
Không phải Bạch Tiểu Ảnh muốn đuổi người, chính là thực ra nhà cô chủ có một chiếc giường này thôi, không chứa nổi cả hai vị đại Phật.
Vì thế Bạch Tiểu Ảnh rất thực tế mở miệng, "Nơi này chỉ có một chiếc giường.
Hai người các anh không ngủ lại đây được.
Nếu không thì tôi đưa tiền để các anh thuê một phòng đôi?"
Hai người nghe vậy trên mặt lộ ra biểu cảm chán ghét, hiển nhiên là không chấp nhận ở cùng phòng với đối phương.
"Không thuê phòng đôi cũng được.
Tôi vẫn có tiền để thuê hai phòng đơn." Bạch Tiểu Ảnh lại mở miệng nói.
Thi Mẫn thấy thế bắt đầu giả vờ đáng thương, "Bạch Tiểu Ảnh.
Một tuần nữa là khai giảng rồi, thời gian anh ở đây cũng không còn nhiều lắm.
Em nhẫn tâm đuổi anh đi như vậy hả."
Bạch Tiểu Ảnh rất muốn nói "nhẫn tâm", nhưng mà đối diện với vẻ mặt đáng thương "nước mắt lưng tròng" kia của Thi Mẫn, cô liền có chút không nói nên lời.
"Ví tiền anh bị mất rồi, không đi đâu được nữa." Chung Thiên thấy thế mặt không đổi sắc nói.
"Tôi cho anh mượn tiền.
Không cần lo." Thi Mẫn nghe vậy liền rút ví ra.
"Tôi không có thói quen vay tiền." Chung Thiên lạnh nhạt cự tuyệt, lấy áo ngủ từ trong ngăn tủ ra, rất tự nhiên hôn môi Bạch Tiểu Ảnh một cái, "Em ngủ trước đi.
Anh đi tắm, lát nữa sẽ ngủ cùng em."
—— Không nghĩ đến cảnh ba người ở chung sẽ hài hoà như vậy đúng không? Nếu viết 3p mà tính cách hai nam chủ giống nhau thì không thú vị chút nào.
Cho nên trong thời gian theo đuổi nữ chính, hai vị nam chủ sẽ có những biểu hiện khác nhau.
—— Thật ra ban đầu tôi vẫn luôn có ý đồ xây dựng một loại cảm giác thực bình đạm, trong sự bình đạm ấy phát sinh tình cảm mãnh liệt cùng ái hận biệt ly, nhưng mà hình như bút lực không đủ lắm....!
—— Đoán xem ba người sẽ ngủ như thế nào?.