Ngụy Trang Thâm Tình Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ

Dựa theo thường ngày, Diệp Cẩn Niên cầm quần đen cùng áo sơ mi, đi đến đầu tủ lấy đi theo mắt kính cận. Cậu chần chừ một lúc mới đeo lên để làm quen với chiếc kính.

Ah, cứ như thị lực bị phóng to ra, như đang nhìn xuyên qua một dạng kính lúp phóng to. So với việc bị phát hiện, Diệp Cẩn Niên thà chết không mang!

Cảm giác khó chịu khi hơn một ngày chưa tắm, Diệp Cẩn Niên giữ kính, xoa mắt nhức mỏi nhất thời. Chuyện này có lẽ nhờ được tiểu bạch trợ giúp, Diệp Cẩn Niên gật đầu, đã nhanh đi ra khỏi phòng ngủ, khóa cửa và vào phòng tắm.

* Cạch *

“..... ” Diệp Cẩn Niên định vươn tay cầm xoay mở cửa, nó đã trước mở ra, cậu chợt khựng chân trước cửa phòng tắm, không biết nên nói gì với nữ nhân trước mắt.

Cũng là nữ chính Quách Cảnh Diệp.

Cậu quên mất người này, biết vậy không dùng phòng tắm trên lầu.

Như đã nói, nhà nguyên chủ có hai gian, trên và dưới, và ở bếp có một gian phòng hờ khi một trong hai phòng tắm xảy ra sự cố.

Azzz, rời xa tiểu bạch là bão táp nha.

Hồ ly than phiền ifg.


Quách Cảnh Diệp nhìn thấy cậu, ngập ngừng cười nhẹ, nắm lấy ống tay áo của Diệp Cẩn Niên, hít thở đều đặn, một hồi cúi đầu để lấy lại bình tĩnh, lúc sau quật cường nhìn cậu “ Anh Văn Cẩm, em, có thai rồi ”

“ Ừ ”

“? ” Nữ nhân tròng mắt mở to, dường như rất ngạc nhiên khi Diệp Cẩn Niên thản nhiên trả lời mau đến như vậy.

Còn không hỏi bất cứ những câu khác, chỉ “ Ừ ”?

Một tia nan kham khó chịu dâng lên, mắt thường thấy được cơ thể Quách Cảnh Diệp run rẩy, hai bên đầu vai chùm xuống thật nặng nề. Mà bàn tay nắm lấy góc áo cậu trở nên trắng bệch, gắt gao túm chặt.

Nhiều nhìn vài mắt, Diệp Cẩn Niên thấy đôi mắt cô đã ửng đỏ, nhìn như đã khóc qua rất lâu. Gương mặt tái nhợt nhạt, làm người khởi sinh thương cảm đau lòng.

Mang thai không thể chịu đựng được kích động.

Từ từ, mang thai....?

Diệp Cẩn Niên ý nghĩ nhỏ lướt qua, bừng sáng trong lòng, hứng thú trỗi dậy, cậu khẽ cong nhẹ môi, nhưng không để cho Quách Cảnh Diệp phát hiện ra khác thường, cậu vươn tay đặt trên đầu nhỏ của cô.

Theo thói quen xoa xoa an ủi, trái ngược, âm thanh không hề mang cảm xúc “ Chuyện này anh biết, chúng ta sẽ bàn luận sau, em xuống phòng khách ngồi chờ một lát đi ”

Nói rồi, Diệp Cẩn Niên hơi nghiêng người sang một bên, nhường hướng để Quách Cảnh Diệp đi ra.

“ Còn có, mau buông tay ”

“.....vâng ” Quách Cảnh Diệp nghe theo buông tay, cô đầu óc trống rỗng mà theo lời cậu xuống dưới lầu.

Anh ấy hôm nay rất khác biệt, bắt đầu từ bao giờ đã thay đổi, là ngày cô bị mất đi lần đầu, vẫn là....từ đêm qua?

Cô bước đi lung lay, dùng tay đỡ lan can cầu thang, chầm chậm đi xuống.

Trong kí ức Quách Cảnh Diệp, người bây giờ khiến cô tin cậy nhất cũng thay đổi, không còn như lúc trước kiên nhẫn nữa.

So sánh, ngũ quang Hạ Văn Cẩm tinh xảo, lại không mềm mại mất đi sự nam tính. Vừa rồi không kiên nhẫn, mày khẽ nhíu lại, lạnh lẽo xa cách lập tức làm Quách Cảnh Diệp nôn nóng, rồi nhịn không được suy nghĩ lung tung.


Không giống.....thật sự không giống.....

Không lẽ là bởi vì cô mang thai, cho nên, Hạ Văn Cẩm thay đổi?

Quách Cảnh Diệp khổ não ngồi phịch xuống ghế sopha, cô lẳng lặng chạm vào bụng nhỏ hơi phồng lên một chút, sinh mệnh bé nhỏ bắt đầu được hình thành phôi thai.

Phá bỏ còn kịp, nhưng, đứa bé không có tội.

Nó cũng có quyền được sống, được chào đời, ngắm nhìn thế giới ngoài kia.

Quách Cảnh Diệp thầm hạ quyết tâm, dù có như thế nào, đứa bé này cô nhất định phải giữ!

Trên kia.

Phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng tí tách của nước, chậm rãi chảy xuống người của Diệp Cẩn Niên.

Bọt nước trượt dài, đường cong cơ thể rắn chắc lưu sướng, có một loại nhìn qua gầy nhược thư sinh, cởi ra như lang như hổ cảm giác.

“ Chậc ” Diệp Cẩn Niên tắt nước, dùng khăn lau khô đầu tóc, treo trên vai. Quấn một lớp khăn lớn trắng che đi bộ vị mẫn cảm. Thuận tay sờ soạng sợi tóc dán trước trán, chân cao dài bước ra tấm kính ngăn cách, ngắm bản thân trong gương.

Nguyên chủ không hổ là tuyệt sắc giai nhân nha, Diệp Cẩn Niên khen ngợi, ôn nhu có thừa, môi thiên hướng câu lên, ý cười điên đảo chúng sinh. Da thịt như ngọc mịn màng, cậu nhướng mày, vuốt tóc ướt đẫm về sau đầu, mày rậm mắt phượng, dường như đôi mắt có chút giống với Diệp Cẩn Niên, mị nhãn câu hồn.


Nhớ đến lời nói đùa cậu thường nghe, nham hiểm hồ ly lấy mắt kính đeo lên, ánh sáng trắng bạc phiếm quang sáng ngược.

Che đi đôi mắt giảo hoạt hút hồn.

‘ Y ~ kính mắt không những che giấu được nhan sắc, còn rất hữu dụng cho việc ngụy trang ah! ’ Cậu xoa cằm, tâm tư một bụng ý xấu mà nghĩ đến Quân Vãn Ca ‘ Lát nữa cho tiểu bạch sáng mắt mới được, hì hì ’

Dưới bếp, tiểu hệ thống mồm to hắt xì, vì có sự hiện diện của Quách Cảnh Diệp, Quân Vãn Ca ngụy trang một con mèo thật, khoanh chi nuột nà thành ổ bánh mỳ.

Trong đầu nghi hoặc đoán thầm ai đang âm mưu tính kế nó.

Trở về bên Diệp Cẩn Niên bên kia, cậu lau khô tóc, tiếp đó lúc tìm trong tủ máy sấy cùng dao cạo râu. Chỉ qua một đêm, nguyên chủ gương mặt trong điều kiện tốt nuôi dưỡng, râu nhú lên, xanh thâm xuống sắc, hảo xấu!

Làm xong, ngắm kỹ lưỡng bản thân trong gương, Diệp Cẩn Niên ngâm nga câu ca rửa tay, cậu chà rửa thật kỹ vài phút sau mới dừng lại.

━━━━━━━━━━━━━━━





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận