Diệp Cẩn Niên oai đầu “ Phó gia không muốn hỏi gì thêm hả? ”
“..... ”
Bạch Phó Mặc nhìn Diệp Cẩn Niên mà đăm chiêu suy nghĩ, vốn định chơi một trò chơi với cậu ta, nhưng mà xem bộ dạng thành thật đến buồn cười như vậy, nam chính tam quan được làm mới thêm một lần.
Không theo một lẽ thường nào, cực kỳ giống cùng học sinh tiểu học giảng về triết học, Bạch Phó Mặc hít vào một hơi “ Bác sĩ Hạ, anh có muốn đánh cược với tôi một lần không? ”
Diệp Cẩn Niên mỉm cười “ Không muốn ”
“ Nghe hết đã! ”
Diệp Cẩn Niên biểu cảm như một “ Không muốn nghe ”
“..... ” Bạch Phó Mặc giận cũng không giận nổi, mệt mỏi vuốt mặt “ Cậu không tò mò tôi muốn nói gì à? ”
Diệp Cẩn Niên không cần nghĩ mà đáp ngay “ Không tò mò ”
.......dẹp c*n mẹ nó đi.
Nam chính rốt cuộc cũng từ chối cùng hồ ly ngốc đôi co, hắn gật gật đầu, đứng lên “ Tất cả sẽ được chuẩn bị hoàn hảo, hợp tác vui vẻ, còn đây là số điện thoại của tôi ”
Bạch Phó Mặc dứt khoát viết một dãy số điện thoại, đẩy lên cho Diệp Cẩn Niên xem, không quên dặn dò “ Bác sĩ Hạ, nếu cậu còn yêu, thì hãy mạnh dạng theo đuổi, cậu vẫn còn cơ hội, cố lên ”
Sắp rời đi, khi bước ngang qua Diệp Cẩn Niên, hắn cũng rất thật tình mà khẽ vỗ đầu vai cậu cổ vũ.
“......cút đi ”
“ Ha ha ”
Âm thanh cửa đóng lại, ầm vang trầm trọng, ở trong phòng cuối cùng chỉ còn Diệp Cẩn Niên và một con hệ thống ngái ngủ từ lúc nào rồi.
Cậu xoay xoay cổ, tư thế thẳng lưng dựa vào phần ghế cứng có hơi mỏi gáy, cầm mảnh giấy ghi chú số điện thoại mà nghi hoặc.
Vì sao nam chính lại gặp gỡ cậu?
Không phải nói là tình địch à?
Tuy rằng không bằng lòng, nhưng cậu cũng đâu có biểu hiện gì quá là sẽ không trợ giúp nữ chính?
Còn nữa, tại sao nam chính lại biết rõ như vậy?
Cốt truyện, không có viết như thế.
Vắt hết đầu óc ra để tạo dựng nên một sàn kịch bản, Diệp Cẩn Niên muốn chuyên tâm phân tích sự quái lạ của cả hai vai chính một cách kỹ lưỡng.
Lật ngược một tờ bệnh án, Diệp Cẩn Niên vừa chạm bút xuống, cửa phòng lần nữa bị gõ vang, hết cách, chỉ đành buông xuống bút, cậu vội đeo lại kính.
An tâm với lớp ngụy trang giống nguyên chủ đến 99% bề ngoài, cậu kêu người bên ngoài tiến vào.
“ Có chuyện gì sao? ” Nhìn nữ y tá đi vào, Diệp Cẩn Niên nhớ lại lời của viện trưởng, xem thời gian trên điên thoại, vẫn chưa đến giữa trưa, tuy rằng buổi chiều cậu còn có ca trực nữa, nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không có người đến làm phiền cậu.
Nữ y tá chỉ nhìn thấy mỗi mình Diệp Cẩn Niên ở trong phòng, mới nhẹ nhàng thở ra, gương mặt thanh tú biểu hiện sự hoảng loạn, vội đưa cho cậu một tệp bệnh án “ Bác sĩ Hạ, bệnh nhân phòng Vip số 2 lại làm loạn, mong anh mau mau đến làm dịu ạ!! ”
Diệp Cẩn Niên ngơ ngác nhận bản báo cáo bệnh án, chọc chọc kí ức của nguyên chủ về người ở phòng Vip theo lời y tá nói. Xem mau lướt qua, Diệp Cẩn Niên hiểu rõ, đối mặt với sự bất an lo sợ của nữ ý tá, cậu an ủi “ Phiền cô và bác sĩ trực nhờ tôi hôm nay, chuyện này để lại tôi đi ”
Nữ y tá vui vẻ như nhận được phước lành ban tặng “ Vậy bác sĩ Hạ, anh chờ tôi đi lấy về khay thuốc mới ”
“ Mới? ” Diệp Cẩn Niên tò mò hỏi.
Nữ y tá gãi má một lát, như đã quen thuộc, gật đầu với cậu “ Giống như mọi hôm ”
Cậu bất lực cười “ Bị hất đổ hết rồi? ”
Tiếng thở dài bất lực như đáp lại câu hỏi của Diệp Cẩn Niên, cậu lắc đầu, chỉnh lại áo khoác có vết nếp gấp, sau đó dùng hành động nhỏ tóm gáy Quân Vãn Ca.
‘ Tỉnh nào, tiểu bạch, bò lên vai anh ’
Hệ thống im lặng một hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, lười biếng treo người phía sau lưng Diệp Cẩn Niên, nói [ Đừng đi ]
[ Chúng ta trở về giúp nữ chính chuẩn bị cho việc xuất ngoại ]
‘ Vì sao không đi? ’ Cậu hỏi, nhưng sau đó khó khăn nhìn nữ y tá đã vui vẻ đi xa, cãi bướng mà cò kè mặc cả với nó ‘ Ta đưa xong thuốc rồi đi cũng được, nha? ’
Quân Vãn Ca biết nhưng lười nhắc:.....hừ
━━━━━━━━━━━━━━━