Ngụy Trang Thâm Tình Cẩn Thận Vào Ngày Mưa Khi Gặp Phải Yêu Hồ

[ Ha ha ha ] Quân Vãn Ca đè nén cơn giận, nó tức đến nổi hóa thành tiếng cười.

[ Diệp Cẩn Niên, ha ~ ] Một tiếng thở dài thườn thượt, nó tiếp tục nói [ Anh nói thật đi, anh là gián điệp của hệ thống nào phái đến! Muốn làm em tức chết có phải không!! ]

Diệp Cẩn Niên vẻ mặt vô tội, cậu lắc đầu ‘ Không có, anh là hồ ly tiểu khả ái, đáng yêu lại trong trong sạch sạch! ’

Quân Vãn Ca:......

Ngươi rốt cuộc là bệnh viện nào thả chạy ra bệnh thần kinh.....tiểu khả ái!

:)

[ Em nghiêm cấm anh! Đây là lần đầu cũng là lần cuối, không có sự đồng ý của em, nhất định không được tùy tiện....cười! Trước, mị cốt, đúng, chính nó ]

Quân Vãn Ca cau chặt mày khi Diệp Cẩn Niên tự thả bay bản thân như vậy.

Thật may khi lúc này nữ chính không ở đây hay trộm xem cuộc trò chuyện dưới căn bếp này.

Nếu không, người lâu năm quen biết với Hạ Văn Cẩm, chắc chắn nhận ra kẻ “ mạo danh ” này.


Mỗi người đều có một loại phong thái và khí chất khác nhau, riêng biệt lại không thể giả dạng hoàn hảo 100% được, mà nó nhìn kí chủ mình cười, trái tim bắt đầu thấp thỏi lo lắng.

Hồ ly, sử sách ghi lại, mị quốc khuynh thành, hoa quốc họa dân. Khiến cả một triều đại diệt vong, mà Diệp Cẩn Niên là hàng vạn năm sống sót, thời gian dài bất tử, tu vi tăng theo cách dung mạo hắn biến hóa.

Tiểu yêu đơn thuần sinh đẹp, mà cường đại yêu, liếc mắt phóng nhãn, cười lên khiến kẻ yêu thích cái đẹp phải rơi vào bể tình.

Huống gì là bán hồ tiên.

Nếu so sánh Diệp Cẩn Niên và nguyên chủ Hạ Văn Cẩm, quả thật khác biệt một trời một vực.

Diệp Cẩn Niên khi này vui vẻ thật tâm, ngoan ngoãn xin cầu giúp đỡ, hề hề làm sai nhưng không có ý chuộc lỗi, lại hướng hệ thống cầu trợ giúp.

Nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn nó không sai, Diệp Cẩn Niên mỗi khi chăm chú, vui cười, ủy khuất, hay ác thú vị đi trêu nó.

Đơn thuần, lạc quan đến mức khiến Quân Vãn Ca tức điên.

Mà Hạ Văn Cẩm khác biệt, anh ta ôn nhu văn nhã, luôn mang một loại tươi cười, nhưng xa cách cùng cực. Che giấu cảm xúc thật bằng lớp mặt nạ tươi cười, chỉ đối với nữ chính Quách Cảnh Diệp dịu hòa cưng chiều.

Giống một người anh, tốt đến độ si tình hèn mọn.

[ Không được cười! ]

Diệp Cẩn Niên bị răn đe dạy dỗ, nghệch môi, cậu gãi gãi má, ngượng nghịu mím môi thu hồi ý cười. Thầm oán trách, chỉ cười thôi mà tiểu bạch cũng không cho phép.

Hừ:<.

Vì biện hộ hành vi vừa nãy, Diệp Cẩn Niên đứng đắn giải bày quan niệm ‘ Anh từ chối nhiệm vụ rồi nha, không làm, chúng ta có công tác, là bác sĩ, nghỉ phép chỉ vì lí do bồi dưỡng tình cảm là trái với đạo đức nghiệp vụ ’

‘ Còn nữa, anh không vạn năng, nếu nhiệm vụ phụ tuyến không cần thiết, loại bỏ, anh có thể sử lý được ’

Quân Vãn Ca không tin tưởng ah một tiếng, nó khinh bỉ, bắt đầu lười để ý đến hồ ly ngốc, cúi đầu ăn vặt.

Thật chất đang tìm cách giúp cậu nghĩ cách.


Diệp Cẩn Niên khẽ cười, lắc đầu, cậu đứng dậy mở cửa tủ lạnh, lấy rau củ cùng thịt bên trong đem đi rửa sạch, trước khi đi lấy đồ vật.

Cậu khom lưng, tay chạm vào chiếc mũi ửng hồng của tiểu bạch, trêu “ Mèo béo đừng ham ăn nhé, không được ăn vụng thịt đâu ~ ”

Quân Vãn Ca:.......ấu trĩ!!

Diệp Cẩn Niên nói xong đã theo kí ức đi lên trên phòng ngủ, nói về quang cảnh căn nhà nguyên chủ. Nhìn ra được bản thân cũng rất có tiền, căn nhà trong trung tâm thành phố, gần với bệnh viện đang làm việc.

Nhà 2 gian, gồm phòng ngủ và phòng khách.

Lầu trên ngoại trừ nơi nguyên chủ ngủ nghỉ, còn có một gian phòng hờ cho khách nghỉ ngơi, thư phòng và có cả phòng dành riêng cho việc chứa cất thuốc.

Đêm qua nguyên chủ nốc cả tá thứ rượu vào người, sỉn quắc cần câu ngủ quên trên sopha, cho nên lúc Diệp Cẩn Niên mở cửa phòng.

Bên trong cửa sổ mở toang một đêm, gió luồng vào có chút cảm giác lạnh gáy.

Cậu tiến vào, tự nhiên có loại xâm nhập dân cư bất hợp pháp, nhưng rất mau đã tiêu biến. Cậu đi về phía tủ đặt đèn ngủ gần bên đầu giường, cạch vang, bên trong cất chứa ít sổ sách cùng vài hộp đen dài.

Kính cận.

Thứ mà Diệp Cẩn Niên quên mất từ đầu đến thời điểm này mới nhớ đến.

‘ Linh hồn tự chữa lành ’ Một ý nghĩa trả lời cho câu hỏi.


Đúng, bây giờ Diệp Cẩn Niên đã không còn bị cận nữa, nhưng nếu không mang. Sẽ có người thấy kỳ lạ.

Mà bây giờ cậu mang kính, quen dần, như vậy, Diệp Cẩn Niên từ không cận thành bị cận.

Nhưng tiếp theo đó sẽ thế nào? Linh hồn càng mạnh, tự chữa năng lực sẽ tiếp tục khởi động.

Một vòng lập rối ren không hồi kết.

‘ Chậc ’ Đại hồ ly không muốn nghĩ nữa, đặt kính mắt trên bàn, cậu ngửi ngửi cơ thể mang một thân mùi rượu không tan, bất đắc dĩ mở tủ quần áo.

Nguyên chủ ngoại trừ đi làm, phần lớn thời gian khác là ở nhà đọc sách và xem lại các báo cáo bệnh án, video giải phẫu, ít khi ra ngoài.

Nên quần áo rất cũ kỹ, một đống màu sắc kiểu dáng giống nhau, xám hoặc trắng, quần đen và áo sơ mi. Áo gió cùng cà vạt.

━━━━━━━━━━━━━━━





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận