Edit by NAI HỒNG TÀ RĂM
Beta: ngo quynh
- ------
Dù ánh mắt Tịch Cảnh mê người thế nào, Nghiêm Nhung chỉ thờ ơ nhìn sang chỗ khác, chừa mỗi cái sườn mặt cao lãnh cho cậu.
Chậc, nếu là người khác đã dễ dàng bị Tịch Cảnh mê hoặc rồi.
Cậu xinh đẹp quá mức cho phép, cặp mắt kia nhìn ai cũng ngọt ngào, dạt dào ý xuân, khiến người ta mù quáng tin rằng bản thân chính là người mà cậu yêu nhất.
Nghiêm Nhung nhìn về phía những người khác, môi hơi giật giật, đột nhiên đứng lên.
Doãn Đông quay đầu lại nhìn.
Nghiêm Nhung:"Mau đi đi, đừng kéo dài thời gian nữa."
Thấy hắn nói câu dài như vậy, Doãn Đông kinh ngạc.
Xem ra là ông đã hiểu lầm, Nghiêm Nhung không phải không thích nói chuyện, mà là không biết nói gì.
Thôi không lề mề nữa, thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ tìm được thiệp cưới trong hôm nay.
Để đến mai e rằng sẽ có chuyện không hay.
Năm người rời đi, dư lại ba người, Tạ Minh thì không muốn quay về phòng ngủ, vừa nghĩ đến thôi ót đã đau nhói.
Vì thế Vương Viên và cậu ta chọn ngồi lại nhà ăn.
Trần Kỳ một mình điều tra phòng ngủ, nếu tìm được thiếp cưới thì ngon, còn tìm không thấy đành phải đến chỗ khác.
- -
Nhóm Tịch Cảnh rời nhà ăn, nhanh chóng đến sân chính.
Ngôi nhà cổ này chia ra ba cái sân, sân trước, sân chính và sân sau.
Sân sau chiếm diện tích rất rộng, giống như công viên thu nhỏ.
Nào là núi giả phun suối, hoa cỏ cây cối, còn có đình đài lầu các*.
Cả nhóm tính trực tiếp đi sân sau luôn.
Theo lời quản gia mèo hoang ngậm thiệp cưới của họ đi rồi.
Hơn nữa chỉ có nhóm bọn họ bị mất, chẳng phải quá mờ ám sao?
Rốt cuộc phải tìm mấy con mèo hoang mới lấy lại tám cái thiệp cưới đây.
Ngôi nhà lớn tổ chảng, người hầu lại không có bao nhiêu.
Trên đường chỉ gặp lẻ tẻ vài người.
Mỗi lần dò hỏi về chuyện thiệp cưới, toàn là lắc đầu không biết.
Cho nên tìm mèo hoang trước tính sau.
Lúc đến sân chính, cả nhóm xuất hiện ý kiến khác nhau.
Tịch Cảnh thì muốn ở đây tìm thử.
Nhưng Doãn Đông và Phương Hằng không đồng ý.
Không phải là hai người chưa từng nghĩ đến việc điều tra, mà là cái sân này quá quỷ dị.
Rõ ràng trên từng nhánh cây hòe đều treo xương trắng, mà trước cửa phòng lại treo đầy đèn lồng đỏ.
Ban đêm, mấy cái đèn lồng đỏ sẽ sáng lên, ánh sáng mờ ảo như sương mù, im hơi lặng tiếng bao trùm khắp nơi.
Có là ban ngày đi nữa, nhìn vải lụa trắng trải dài khắp phía đối lập hoàn toàn với đèn lồng đỏ, cũng rén lắm chớ.
"Cứ đến sân sau tìm thử, bên kia không thấy thì về đây." Doãn Đông dứt câu liền bước đi.
Phương Hằng và Chu Mai đều đi theo ông.
Dư lại hai người đứng bên cây hoè.
"Hai anh không đi sao?" Chu Mai quay đầu.
Tịch Cảnh:"Biết đâu linh đường cũng có manh mối, tôi đi xem thôi.
Đừng có lo."
Thấy bộ dạng lo lắng của cô Tịch Cảnh cười trấn an nói thêm hai câu.
Doãn Đông hơi dừng bước chân, muốn nói gì đó với Tịch Cảnh, nhưng thấy đối phương nhẹ nhàng cười, ông mím môi.
- ----
Tịch Cảnh đi về phía linh đường.
Cửa linh đường luôn mở rộng, bên trong đặt hai cái quan tài.
Từ bên ngoài, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong, quan tài quả nhiên đang mở nắp.
Nghe quản gia nói, tân lang tân nương đều bị thiêu chết.
Lửa cháy ba ngày ba đêm, chờ đến lúc có người phát hiện, xương đều cháy thành tro.
Tòa nhà cũng bị hỏng hơn nửa, về sau đã tu sửa lại.
Cuối cùng hai bên gia đình quyết định tổ chức minh hôn, cũng coi như là tác hợp cho bọn họ ở âm tào địa phủ nên duyên vợ chồng.
Người đã mất còn tổ chức hôn lễ, vải lụa trắng treo xen kẻ với đèn lồng đỏ, nhìn sơ đã cảm thấy đáng sợ.
Thật ra Chu Mai muốn ở lại cùng Tịch Cảnh, vừa quay đầu lại thấy vải lụa trắng đong đưa, lá hòe rậm rạp, chỉ có một thân, nhưng tán lại vươn rất dài như một cái ô khổng lồ, che lấp toàn bộ căn phòng bên dưới.
Ngay cả một tia nắng nhỏ cũng không lọt qua khe lá nổi.
Chu Mai cảm thấy toàn thân rét lạnh, hệt như cảm giác gặp quỷ trong phòng đêm qua.
Chân vừa bước ra liền rụt về, cô sợ hãi quay đầu bỏ chạy, ánh sáng mặt trời muôn năm, giờ dễ thở hơn rồi.
Tịch Cảnh bước vào linh đường, theo sau là một người, cậu có chút kinh ngạc.
Tịch Cảnh:" Sao anh không đi sân sau?"
Dám theo cậu đến linh đường, không thấy sợ à?
"Ngươi đi một mình, cẩn thận một chút vẫn hơn." Nghiêm Nhung nhắc nhở.
Tịch Cảnh:" Không sao, tôi không sợ chết."
Nếu là sợ cậu gặp chuyện, muốn đi theo bảo vệ, vậy thì không cần thiết.
Cậu còn có thẻ thân phận NPC.
Nói không chừng, Nghiêm Nhung mới là người gặp nguy hiểm.
Vốn dĩ Tịch Cảnh tối qua phải chết.
Bị quỷ bóp chết.
Ai mà ngờ chỉ mới trêu một chút, quỷ liền bỏ chạy.
Không biết đêm nay còn có thể gặp được nam quỷ kia không ta, đến lúc đó nên hôn hay ôm đây? Chỉ có trẻ con mới chọn, làm cả hai.
Rõ ràng là quỷ giết người như ngoé, lại ngây thơ đến khó tin.
Chậc chậc, thú vị!
Tịch Cảnh cong môi cười ranh mãnh.
Nam quỷ còn rất đẹp, tuy đã chết, nhưng cảm giác hôn lên không tồi.
Rõ ràng hắn bị trêu tức điên lên, cuối cùng Tịch Cảnh chỉ giả vờ đáng thương một chút nặn ra vài giọt nước mắt, đối phương liền bỏ đi.
Tốt bụng đến đáng yêu.
Trước kia Tịch Cảnh chưa từng gặp quỷ nên không biết, hiện tại thì hiểu rồi.
Quỷ cũng phân tốt xấu như con người.
Nam quỷ tốt bụng như vậy sợ hãi cái gì, hiếm lắm mới gặp được quỷ biết ngại ngùng, phải trêu cho đã cái nư.
Gác chuyện này qua một bên, Tịch Cảnh bước vào linh đường, hai cái quan tài đều mở nắp, bởi vì thi thể bị thiêu thành tro bụi cho nên trong quan tài chỉ đặt một số di vật.
Trông di vật rất bình thường, Tịch Cảnh dọc theo quan tài đi một vòng, quan sát từng chút.
Tay đặt trên quan tài bên cạnh, nhẹ nhàng gõ hai cái, không bao lâu cậu bị một thứ đỏ rực hấp dẫn.
Đến sau quan tài, Tịch Cảnh nhìn chằm chằm hai bộ hỉ phục đỏ như máu đặt trên bàn.
Tuy đang xếp gọn gàng, nhưng nhìn những hoa văn chỉ vàng là biết nó được thêu chuyên nghiệp đến nhường nào.
Đúng chất hỉ phục kiểu Trung.
Tiếc ghê, tân lang tân nương đều đã mất, không còn cơ hội mặc hỉ phục mỹ lệ như thế này.
Tịch Cảnh lại nghĩ đến thẻ pháo hôi NPC, dù bản thân không tìm chết, cái chết sẽ tự tìm đến thôi.
Môi quỷ cũng hôn rồi, thêm một bộ hỉ phục, cũng chẳng thấm vào đâu.
Tịch Cảnh nâng tay đặt lên hỉ phục.
Ánh mắt chăm chú, lòng bàn tay dọc theo đường chỉ chạm vào hoa văn, loại xúc cảm cháy bỏng này không hiểu sao lại khiến tim Tịch Cảnh xao động, cậu thở dài một tiếng.
Haiz, hoá ra hỉ phục lại có sức hấp dẫn lớn như thế.
Càng nhìn càng thích, càng xem lòng càng say.
Từng mạch máu trong cơ thể không ngừng run rẩy, vì quá thích nên run rẩy.
Một hồi lâu sau Tịch Cảnh mới bỏ tay xuống, xoay người ra ngoài, khi đi ngang qua Nghiêm Nhung, đối phương đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm cậu.
Tịch Cảnh dừng trước mặt Nghiêm Nhung, hắn không nhúc nhích, chỉ hơi ngửa đầu về sau.
Đôi mắt đào hoa lóng lánh gần trong gang tất, Nghiêm Nhung chợt thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Người con trai trước mắt làn da trắng nõn, bất kể nhìn thế nào đều không tìm ra một chút sẹo hay vết sạm nào.
Giống như con rối được chạm khắc một cách khéo léo và sống động
"Đừng có tuỳ tiện chạm linh tinh." Nghiêm Nhung giọng nói trầm thấp như đàn cello.
"Có ai từng nói giọng của anh nghe rất êm tai chưa?" Tịch Cảnh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nghiêm Nhung chỉ liếc một cái, nhấc chân rời khỏi linh đường.
Tịch Cảnh hai tay cắm trong túi nghĩ, sờ hỷ phục sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Quỷ sẽ tìm đến cậu? Tịch Cảnh liếm hàm răng, nhẹ giọng nở nụ cười.
Mong chờ ghê.
Nghiêm Nhung lạnh lùng đi phía trước, Tịch Cảnh bị tuột lại phía sau, vội tăng tốc đuổi theo, cùng hắn vai kề vai hướng đến sân sau.
- --
Trong sân sau, ba người tụ một chỗ.
Thấy nhóm Tịch Cảnh đi tới, Chu Mai quay đầu lại nói cho bọn họ, mèo hoang có thật, chúng nó đúng là thủ phạm ngậm thiệp cưới đi.
"Bên kia kìa"
Xuyên qua khe hở trên bức tường có thể thấy bên ngoài, trong bụi cỏ khô mười mấy mét có vài con mèo hoang ngồi xổm phơi nắng.
Mà cách đám mèo không xa là ba tấm thiệp cưới, vậy những tấm khác chắc cũng gần quanh đó.
Thiệp cưới thì tìm được rồi, nhưng làm sao để ra ngoài mới quan trọng.
Tường xây rất cao, cỡ ba bốn mét, những chỗ khác có tảng đá hoặc là núi giả, cố tình chỗ này cái gì cũng không.
Quạo thiệt chứ.
"Cửa mở không ra à?" Tịch Cảnh đi qua nhìn cửa nói.
Phương Hằng:"Bị xích sắt khoá mất rồi."
Tịch Cảnh:"Thì tìm chìa khóa?"
"Ha, tìm được chìa khóa mà cửa chịu mở thì nói chi.
Đằng này ổ khóa bị che kín, có chìa khoá cũng như không." Phương Hằng một câu đập vỡ hết suy nghĩ trong đầu Tịch Cảnh.
Cậu chỉ có thể bật cười.
"Tường cao như vậy chỉ có thể bắt thang thôi.
Mà thang cũng ba chấm y chang chìa khóa, gỗ mục hết, chưa kịp phóng qua vách tường đã té nứt xương rồi" Phương Hằng lại nói thêm.
Tịch Cảnh:"Cho nên ra không được?"
"Không tin thì cậu thử đi." Phương Hằng đổ mồ hôi hột nói.
Hồi nãy nhóm Tịch Cảnh chưa tới, cậu ta, Doãn Đông còn có Chu Mai đã thử qua, nhưng Chu Mai sợ độ cao, mới lên được hai bậc chân run như cầy sấy*, chỉ khổ người giữ thang.
"Nghiêm Nhung cao, Tịch Cảnh cũng gầy, thích hợp hơn bọn tôi nhiều, không mấy hai người thử xem." Phương Hằng đánh giá nói.
Phương Hằng 1m8 đã là khá cao rồi, thế mà đứng gần nhau cậu ta còn thấp hơn một cái đầu luôn đấy!Tổn thương vãi!
Nghiêm Nhung chân dài tay dài, có thể lờ mờ thấy cơ bắp ẩn dưới ống tay áo sơ mi.
Giờ nghĩ lại mới thấy, những chuyện nhóm bọn họ làm ban nãy chỉ phí thời gian và sức lực.
Tịch Cảnh cúi đầu nhìn cánh tay Nghiêm Nhung, sau đố ngửa đầu quan sát vách tường cao cao.
"Vậy tôi sẽ trèo thử trước." Tịch Cảnh cởi áo khoác, xem như giảm bớt một chút gánh nặng.
Bên trong là áo ngắn tay, làn da trắng nõn cũng lộ ra nhiều hơn.
Dưới ánh mặt trời, toàn thân cậu như phát sáng, y hệt thần tiên bước ra từ trong truyện cổ tích.
Tịch Cảnh hơi xoay cổ vận động gân cốt, mất công lát nữa đang leo tường mà bị chuột rút cơ thì khóc thét.
Tịch Cảnh:"Anh không vận động trước hả?"
"Không cần." Nghiêm Nhung cao 2m đứng gần vách tường 3m, cho người ta cảm giác, hắn chỉ duỗi tay là chạm được đỉnh tường.
"Ngươi dẫm lên tay, ta nhấc ngươi lên." Nghiêm Nhung hai tay chụm lại, lòng bàn tay hướng lên trên, đặt ở trước bụng, eo hơi cong.
Tịch Cảnh một tay nắm bả vai Nghiêm Nhung, một tay chống vách tường, nhấc chân dẫm lên.
"Thịch__"Nghiêm Nhung vẫn chưa quen việc thân mật với người khác, Tịch Cảnh bỗng nhiên tới gần, mùi thơm nhàn nhạt tản ra, khiến trái tim Nghiêm Nhung lần nữa nảy lên.
Nghiêm Nhung giữ không vững, Tịch Cảnh dẫm hụt, thân thể theo quán tính nhào đầu về phía trước, ngã thẳng vào lòng Nghiêm Nhung.
Nếu là lúc khác, có người nhào tới, Nghiêm Nhung sẽ chọn tránh đi, nhưng người này là Tịch Cảnh, nếu hắn tránh cậu sẽ phải hôn mặt đất.
Nghiêm Nhung duỗi tay ôm trọn Tịch Cảnh vào lòng.
Mặt cậu nghiêng sang một bên, môi sượt qua vành tai đối phương.
Nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Nghiêm Nhung, Tịch Cảnh thấy hắn bình tĩnh liếc nhìn mình, hửm ảo giác à??
Trong lòng ngực trống rỗng, không chỉ ngón tay mà tim cũng run theo.
Lỗ tai tê dại như có dòng điện chạy qua,Nghiêm Nhung khống chế biểu cảm, tránh cho người khác phát hiện ra dị thường.
Tịch Cảnh:" Là tôi sơ suất, lại lần nữa nha."
Lần này, Nghiêm Nhung dồn sức vào eo bụng trực tiếp nâng cơ thể Tịch Cảnh lên.
Tịch Cảnh duỗi tay bám bệ tường.
Phương Hằng và Doãn Đông lập tức chạy lại giúp.
Cuối cùng Tịch Cảnh cũng thành công ngồi trên bệ tường, quay đầu nhìn bên ngoài, cảm thấy khoảng cách so với mặt đất hơi cao.
"Hình như tôi cũng mắc chứng sợ độ cao rồi." Tịch Cảnh giả vờ sợ hãi nói.
"Cẩn thận một chút đấy." Doãn Đông vội nói.
Nghiêm Nhung luôn im lặng đứng bên cạnh, đột nhiên quay đầu nhướng mày nhìn, Doãn Đông khó hiểu, ông nói gì sai à? Nhìn gì ghê thế!
- -------
Nai: thiếu đoạn nào mọi người báo mình nha❤❤.