Qua mấy ngày bỗng thấy tâm trạng đi xuống.
Thịnh Điển và Mạnh Tân không nói gì lại càng khiến cô khó chịu hơn, Chu Ninh Trì gọi điện thoại cho cô cổ vũ cô không được từ bỏ, mỗi tối Giang Tấn còn gửi một cái mặt cười trêu chọc cô. Tối 30, Thích Kiều phá lệ không đi chơi với Tống Gia Thụ, ở nhà chơi với cô. Mạnh Thịnh Nam ngồi ở trong phòng, đọc sách nghe nhạc, nghe đi nghe lại bài “Bạn bè”của Chu Hoa Kiện, lời hát ấy vừa cất lên đã làm người ta muốn khóc.
Khang Khái hay tới nhà nói chuyện với Mạnh Tân, còn hỏi chuyện học hành của cô.
Cô bảo tạm thời không viết lách nữa, Khang Khái hỏi tại sao.
Mạnh Thịnh Nam nói. "Mẹ em muốn em thi đỗ Bắc Đại giống anh."
Khang Khái cười.
Có một lần cô tới thư viện đọc sách bị Khang Khái bắt tại trận, anh hỏi cô.
"Không phải không viết nữa sao?"
Mạnh Thịnh Nam nói. "Nhưng sách vẫn phải đọc, phải mở mang kiến thức."
"Mai anh về Bắc Kinh." Khang Khái nói.
Nói xong còn đưa cho cô vài quyển sách.
"Cho em sao?"
"Ừ, quà mừng năm mới."
Mạnh Thịnh Nam giương mắt: "Đám Lý Hoàn cũng có sao?"
"Không, hai em không giống nhau."
Mạnh Thịnh Nam nhận sách, cười. "Anh đứng giữa chắc mệt lắm."
"Sao?"
Mạnh Thịnh Nam không nói gì, Khang Khái vẫn là Khang Khái, cô vẫn là Mạnh Thịnh Nam, bây giờ đã lớn cả rồi. Trong thư viện, Khang Khái hỏi, cô trả lời.
"Nam Nam?"
"Vâng?"
"Thích viết thì không được từ bỏ, chuyện viết lách không phải ngày một ngày hai có thể thành công được."
"Em biết, chắc là cha em bảo anh thăm dò đúng không?" Cô hỏi.
Khang Khái lắc đầu cười, xoa đầu cô.
Khang Khái đi Bắc Kinh chưa được mấy ngày, trường cô bắt đầu khai giảng kỳ hai. Cô giáo dựa theo thành tích thi cuối kỳ, để 20 người đứng đầu tự do chọn chỗ, còn tổ chức cả họp phụ huynh. Bọn họ cùng vào phòng, không hẹn mà liếc mắt nhìn nhau, cô vẫn ngồi ở hàng 4 cạnh cửa sổ, xung quanh toàn là người quen.
Sau khi khai giảng xong, không biết người nào nói Lý Nham bị đá rồi.
Mỗi ngày cô ta đều ngồi ở chỗ uể ỏa, ỉu xùi, Mạnh Thịnh Nam từng thấy cô khóc. Hôm đó là thời gian trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối, thấy Lý Nham vùi đầu vào khuỷu tay, bả vai run run.
Việc học dần dần đi vào nề nếp, mỗi ngày ngoài việc đọc sách và làm bài tập cô cũng không làm gì nữa, ngay cả buổi học ghita cũng chỉ một tháng một lần. Cô cũng chẳng có thời gian rảnh rồi để ý đến chuyện lung tung, dù sao cũng chẳng liên quan tới mình.
Có vài ba cô gái đang bàn tán.
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu làm bài tập, lỗ tai không tự chủ dựng lên nghe ngóng. Tiết Lâm đã rửa được mối nhục cuối kìa, lại sống vui vẻ đến giờ, luôn tìm cô nói chuyện bát quái trong trường.
Có một hôm, cô nàng lấy giấy ra hỏi Mạnh Thịnh Nam.
"Biết gì đây không?"
Mạnh Thịnh Nam cầm tờ giấy, hỏi. "Đây là gì?"
"Chỉ số duyên phận của nam nữ."
"Cái gì?"
"Cậu nhìn đi, từ A đến Z, bên trên có các con số 73, 74 đến 98, mỗi một chữ cái đại diện cho 2 con số, cậu viết tên chàng trai mình thích xuống rồi tách vần. Mỗi hàng đơn vị thêm mười đơn vị, tiếp tục đếm chồng lên nhau để tính. Cuối cùng rồi tính cậu, ghép tên hai người lại, nam hơn nữ 10 đơn vị thì hợp nhau, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi." Mạnh Thịnh Nam bừng tỉnh.
Tiết Lầm cười. "Thế đấy."
"Cậu tính ai?" Cô hỏi.
Tiết Lâm ngượng ngùng nói. "Cậu đoán đi."
Mạnh Thịnh Nam nghĩ. "Phó Tùng?"
"Eo, cậu ta không đủ tầm." Tiết Lâm nói. "Tớ tính Trì Tranh."
Ánh mắt Mạnh Thịnh Nam lóe lên, giọng nói nhàn nhạt.
"Cậu ta..."
Tiết Lâm thần bí hỏi. "Biết vì sao cậu ta đổi bạn gái nhanh vậy không?"
"Vì sao?"
"Tớ tính rồi, cậu biết được bao nhiêu không?"
"Bao nhiêu?"
"Một cái trứng vịt."
Mạnh Thịnh Nam liếm đôi môi khô khốc, chớp mắt hỏi. "Chuẩn không?"
"Chuẩn, cậu muốn tính hay không?"
Mạnh Thịnh Nam lập tức lắc đầu, Niếp Tĩnh mới từ WC về phòng học, vội vàng gia nhập hàng ngũ của Tiết Lâm. Hai người tính toán hết đám con trai trong lớp Văn 4 mãi không biết mệt, vào học rồi còn vùi đầu viết.
Sau đó phương pháp tính toán ấy của Tiết Lâm lan ra cả lớp.
Tự học buổi tối, cô nhìn quyển sách Lịch sử chăm chú, Niếp Tịnh rầu rĩ không vui, liên tục thở dài. Cô dừng bút lại quay đầu hỏi làm sao, cô nàng lắc đầu nói không sao cả, sau đó gục đầu xuống. Mạnh Thịnh Nam không hỏi nữa, Tiết Lâm ngồi phía sau gọi cô hỏi bài.
"Hay là tớ đổi chỗ?" Hai người không nói chuyện to được, Tiết Lâm đề nghị.
Nói xong gọi Niếp Tịnh.
Niếp Tịnh hơi sửng sốt, nhìn Phó Tùng đang cúi đầu nghiên cứu hàm số, chậm rãi gật đầu đổi chỗ với Tiết Lâm. Trong phòng học không quá yên tĩnh, vang lên tiếng thảo luận nho nhỏ.
Tiết Lâm nghe Mạnh Thịnh Nam nói xong mở hiểu. "Tớ quá ngu, xếp lộn vị ngữ và chủ ngữ."
Mạnh Thịnh Nam cười.
"Đơn giản quá."
Hai người đang nói, nghe Niếp Tịnh hỏi bài Phó Tùng, Phó Tùng nói vài câu rồi thôi, Niếp Tịnh nghe không hiểu hỏi tận 3 lần, Phó Tùng có chút bực bội, giọng cũng mang theo chút không kiên nhẫn.
"Không hiểu thì thôi, bài này cũng không quan trọng."
Tiết Lâm quay đầu nhìn.