Trong cái đêm khuya kia của mùa hè năm 2012, trăng sáng sao thưa, khắp nơi im ắng đến lá, tiếng gió thổi khiến lá cây xào xạc, vạn vật đang ngủ say, dường như cô còn cảm nhận được nhịp thở của mình đang thay đổi.
"Cậu...sao cậu biết số điện thoại của tôi?"
Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
Trì Tranh cười nhẹ. "Em quên tôi làm nghề gì sao, hửm?"
Cô khẽ run lên, lại nghe anh hỏi.
"Ngày mai em có rảnh không?"
Mạnh Thịnh Nam nhỏ giọng hỏi. "Có chuyện gì sao?"
Trì Tranh nói. "Ừ"
"Chuyện gì?"
Trì Tranh mỉm cười. "Muốn mời em ăn một bữa cơm thôi."
"Ăn hả?"
"Ừ."
Khóe môi Mạnh Thịnh Nam giật giật, nghe được người đàn ông bên đầu dây kia pha trò.
"Em giúp tôi giặt quần áo, nói thế nào cũng phải mời một bữa chứ."
Đầu óc cô ong ong, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Không cần đâu, lúc đó tôi rảnh rỗi nên mới giặt thôi."
Trì Tranh cười. "Tôi biết mà."
Ánh mắt cô lóe lên.
"Dù sao hai ta cũng quen biết..."
Lúc đó anh đang dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Anh nhấn mạnh cái chữ "quen" kia, nói một câu đơn giản cũng có thể làm cô đỏ mặt. Mạnh Thịnh Nam níu chặt ga giường, ánh mắt chăm chú. "Nếu như không có chuyện gì..."
"Có."
Anh ném một chữ cho cô.
"Gì cơ?" Cô hơi sửng sốt.
Trì Tranh đốt một điếu thuốc sau đó vứt cái bật lửa lên bàn.
"Không có gì cả, chúng ta tâm sự đi em."
Mạnh Thịnh Nam trừng mắt nhìn.
"Ừm."
Trì Tranh nhả một vòng khói. "Bây giờ em đang nghĩ gì thế?"
"Không nghĩ gì cả." Cô ngoan ngoãn trả lời.
Trì Tranh cười một cái. "Không có gì là gì hả em?"
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Anh không đùa với cô, Mạnh Thịnh Nam đang xoa xoa gò má, đột nhiên nghe thấy anh gọi tên mình. Dường như không giống với thường ngày, cúi đầu khẽ gọi lại giống như đang nỉ non. Khóe miệng cô khẽ động, tiếp tục nghe anh mở miệng nói.
"Nếu nhớ không nhầm, em sinh năm 88 phải không?"
Anh đột nhiên nhắc tới.
"Sao cậu biết?"
Trì Tranh nhớ tới phần giới thiệu trên quyển tạp chí kia, hơi ngừng lại.
"Đoán thôi."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Cô hỏi.
Trì Tranh rít một hơi thuốc. "Không sao cả."
Mạnh Thịnh Nam không biết tại sao mình lại cảm thấy buồn cười, cả người thoải mái hơn.
"Còn cậu?" Cô cũng hỏi.
Anh nhàn nhạt "Hả?" một tiếng.
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
"Em nói xem tôi bao nhiêu nhỉ?"
Giọng nói của anh có chút cà lơ phất phơ xen lẫn nụ cười thản nhiên.
Giọng Mạnh Thịnh Nam nhỏ đi. "Làm sao tôi biết được."
"Thật không thế?"
Mạnh Thịnh Nam nhếch miệng, Trì Tranh cũng không hỏi nữa. Không biết từ lúc nào cơn gió ngoài cửa sổ đã lớn thêm, cô giương mắt nhìn ra ngoài. Hai người đều lặm im, cô còn có thể nghe rõ tiếng hút thuốc ở đầu dây biên kia. Hồi lâu sau, Trì Tranh nói. "Không còn sớm nữa, ngủ đi em."
"Ừ." Cô nhẹ giọng.
Đang muốn cúp máy, anh lại hỏi cô.
"Chiều mai em về trường sao?"
"Ừ."
"Buổi trưa tôi tới đón em nhé."
"Không cần đâu."
Trì Tranh nói. "Cô Trần muốn em tới chơi mà."
Mạnh Thịnh Nam không từ chối được nữa, nói được.
"Đến khi đó tôi gọi cho em." Anh nói.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, màn hình điện thoại di động vẫn sáng. Cô kinh ngạc nhìn vào đó thật lâu rồi mới lưu số anh vào trong danh bạ rồi nằm xuống giường lần nữa. Có thể là do cảm giác, cô vẫn cảm thấy giọng nói của anh đang quanh quẩn bên tai mình không tan. Mạnh Thịnh Nam tắt đèn sau đó đi ngủ.
Lần nữa tỉnh dậy, trời còn chưa sáng rõ.
Cô cảm thấy cú điện thoại tối qua giống như là mơ, người mơ mơ màng màng tìm điện thoại di động, thấy trong danh bạ cái tên đầu tiên là tên anh: Trì Tranh (Chi Zheng) bỗng nhiên nở nụ cười.
Mặt trời lên cao, phủ nắng khắp nơi.
Cô rửa mặt xong rồi xuống lầu, Thịnh Điển đang ở trong bếp nấu bữa sáng. Mặt trời cao dần, Mạnh Tân mang Tiểu Hàng đi ra bên ngoài dạo một vòng rồi về ăn cơm, đứa nhỏ húp vài ngụm cháo đã hỏi. "Chị, hôm nay chúng ta đi đâu chơi được?"
Mạnh Thịnh Nam nói. "Để lần sau đi, buổi trưa chị bận rồi."
"Bận gì ạ?"
Tiểu Hàng nhăn mặt ngóng trông hỏi, Mạnh Tân và Thịnh Điển cũng ngó sang.
Cô suy nghĩ một chút. "Chị đi thăm một cô giáo của chị, lần sau được không?"
"Được ạ." Đứa nhỏ thở dài một hơi.
Thịnh Điển hỏi. "Cô Trần hả con?"
Cô gật đầu.
"Cô ấy không sao chứ?"
"Không sao ạ, con qua chơi thôi."
Mười một giờ, cô ngồi trong phòng khách chơi xếp gỗ với Mạnh Hàng, đứa nhỏ chơi rất nhanh chán, một lát đã la hét muốn xem TV, cô mở kênh thiếu nhi ra, mới buông điều khiển xuống, điện thoại trên bàn trà đã đổ chuông.
Mạnh Hàng nhìn TV chăm chú, cô vươn người ra lấy rồi nghe.
"Tôi đang ở đầu ngõ nhà em." Trì Tranh nói.
Mạnh Thịnh Nam. "Bây giờ sao?"
Thịnh Điển đang ngồi dưới tàng cây trong sân hóng mát, nói chuyện phiếm với thím Khang nhà bên, cô hôn nhẹ lên má Mạnh Hàng, đeo túi rồi đi ra ngoài. Thím Khang ở phía sau đang nói với Thịnh Điển con gái lớn rồi không giữ được trong nhà nữa, trong ngõ thổi một cơn gió nhè nhẹ, Mạnh Thịnh Nam đi dọc đường tắt ra bên ngoài, mô tô của anh dựng ở bên đường, không thấy anh.
Giữa trưa oi bức, trong ngõ nhỏ cũng không có ai.
Cô đi tới đầu ngõ, ánh mắt nhìn xung quanh đã thấy anh đang ngồi xổm ven đường, cái đầu cúi thấp, trên tay anh cầm một điếu thuốc. Cô nhìn bóng lưng anh, phóng khoáng lại rộng lớn, đáy lòng mới nổi sóng bây giờ đã bình tĩnh lại, cô khẽ gọi.
"Trì Tranh."
Nghe tiếng cô, người đàn ông rít một hơi thuốc nữa sau đó vứt trên mặt đất rồi dùng chân giẫm nát, sau đó mới đứng lên xoay người.
"Mình đi thôi em." Anh nhìn cô.
Cô đi theo phía sau anh rồi ngồi lên xe, Trì Tranh nghiêng đầu.
"Phía trước đang sửa đường, nhớ phải túm chặt tôi đấy."
Mạnh Thịnh Nam không nói chuyện, hai tay nhẹ túm lấy góc áo anh. Trì Tranh nhìn về phía trước, khóe miệng cong lên. Phố rộng, người đông, trên đường chẳng có chỗ nào sửa đường. Lúc tới nơi, cô xuống xe nghi ngờ hỏi. "Sao tôi chưa thấy chỗ nào sửa đường thế?"
Anh nhổ chìa khóa xe, nhìn cô.
"Vậy chắc tôi nhớ lộn rồi."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Trong phòng khách, Trần Tư đã đợi sẵn ở đó, hai người vừa đến Trần Tư đã vào phòng ăn xếp đồ ăn, chớp mắt phòng khách chỉ còn lại hai người họ. Cô muốn vào bếp giúp đỡ lại bị Trần Tư đẩy ra. Mãi sau này cô mới hiểu được lòng của Trần Tư, ngồi trên ghế salon cũng không biết nói gì.
"Đi lên xem chút không?"
Trì Tranh hỏi cô, ánh mắt hướng về lầu hai.
"Tôi sao?"
Cô chỉ vào mình.
Trì Tranh cười. "Nếu không...thì ai nữa?"
"Có tiện hay không?"
"Có gì mà không tiện chứ."
Trì Tranh giương mắt nhìn chằm chằm cô.
Mạnh Thịnh Nam né tránh tầm mắt của anh. "Nhưng lát nữa lỡ như cô Trần gọi ăn..."
"Thì mình xuống ăn, không được sao?"
Mạnh Thịnh Nam chớp chớp mắt.
"Anh không tới cửa hàng sao?"
Trì Tranh nhìn cô, suy nghĩ.
"Mạnh Thịnh Nam."
Cô "Hử" một tiếng.
"Em sợ tôi làm gì em sao?"
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Cuối cùng cô theo anh lên tầng, tầng hai chỉ có một phòng, rộng rãi, đơn giản còn có một cái nhà vệ sinh. Cô vừa đi vào, anh đã đóng cửa lại. Mạnh Thịnh Nam hơi lo lắng, đứng tại chỗ không biết làm thế nào. Giọng nói của anh vang lên ở phía sau cô.