Lục Tư Bắc không nghĩ tới lại gặp được cô ở đây.
Anh nhớ tới hồi ức năm ấy, lần đầu tiên hai người quen biết là mùa hè năm 2006, một người trong nhà, một người ngoài cửa giống như bây giờ. Nhưng mọi chuyện đã khác xưa.
"Anh tới thăm dì Trần."
Lục Tư Bắc chậm rãi nói, nhìn cô chăm chú.
Mạnh Thịnh Nam khẽ gật đầu, nghiêng người để anh vào nhà. Trần Tư nghe tiếng đi ra khỏi phòng bếp, khuôn mặt không giấu được vẻ kinh ngạc. Lục Tư Bắc vẫn luôn bên ngoài, lâu rồi chưa về thăm Trần Tư, anh cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, Trần Tư cười lắc đầu. "Không sao đâu."
Nói chuyện một lát, Trần Tư giới thiệu cô với anh.
Lục Tư Bắc cười cười. "Dì quên rồi sao, sau khi thi đại học xong cô ấy tới làm khách, con đã gặp cô ấy rồi."
Mạnh Thịnh Nam đang rót nước, nhìn anh một cái. Người đàn ông vẫn đang nói chuyện cùng Trần Tư, ánh mắt chưa hề nhìn về nơi khác. "Phải không thế? Dạo nay trí nhớ cô kém rồi."
Trần Tư cười nói. "À, để cô gọi điện bảo Trì Tranh về."
"Thôi dì ơi, con ngồi một lát rồi đi."
"Nhanh vậy sao con?"
Lục Tư Bắc nhìn đồng hồ. "Ba giờ con phải lên máy bay về Thượng Hải, dì đừng lo lắng, hai ngày trước con đã gặp A Tranh rồi."
Mạnh Thịnh Nam nhíu mày. "Em tới phòng bếp xem đồ ăn."
Cô lấy cớ rời khỏi phòng khách, không biết Lục Tư Bắc ngồi trong phòng khách nói gì đó, làm Trần Tư cười vui vẻ hơn.
Mạnh Thịnh Nam chăm chú nhìn nồi canh, không chú ý phía sau có người đi tới, anh nói. "Lửa lớn kìa."
Mạnh Thịnh Nam cúi đầu chỉnh lửa nhỏ đi, sau đó chậm rãi quay đầu.
"Anh..."
Lục Tư Bắc cười nhạt. "Tìm không được chủ đề nói cũng đừng miễn cưỡng bản thân."
Khóe môi cô giật giật, hai mắt cảm thấy chua xót nhưng vẫn nở nụ cười.
"Tên nhóc kia đối xử với em có tốt không?"
Mạnh Thịnh Nam gật đầu. "Có."
Lục Tư Bắc cười. "Vậy là tốt rồi."
Khắp phòng bếp chỉ có âm thanh nước sôi, hai người không ai nói thêm câu gì nữa. Lục Tư Bắc nói anh phải đi, Mạnh Thịnh Nam nói chờ cô tìm Trần Tư nhưng anh lại ngăn cô, nói không cần. Cô tiễn anh ra khỏi cửa, người đàn ông đứng yên rũ mắt nhìn cô. "Em vẫn giống như trước đây nhưng có chút gì đó thay đổi rồi."
Mạnh Thịnh Nam yên lặng vài giây, cất lời. "Không phải con người đều như thế sao?"
Lục Tư Bắc cười nhạt. "Cũng đúng lắm."
"Anh nhớ giữ gìn sức khỏe." Cô phát hiện vốn từ của mình quá nghèo nàn.
Lục Tư Bắc. "Vào nhà đi, đừng tiễn anh nữa."
Người đàn ông nói xong những lời này cũng xoay người đi xa, một lúc lâu sau Mạnh Thịnh Nam cũng chưa lấy lại bình tĩnh. Có rất nhiều chuyện không nói bọn họ cũng tự hiểu, nói ra cũng chẳng được gì, chi bằng cứ để nó theo gió trôi đi.
Trần Tư về nhà mới biết Lục Tư Bắc đã đi, nhịn không được thở dài. Bà cầm cái chảo rán bánh mượn bên hàng xóm về, thở dài nói. "Đứa nhỏ này thích nhất là ăn bánh rán do cô làm đấy."
Mạnh Thịnh Nam hỏi. "Trì Tranh cũng thích ạ?"
Trần Tư cười, dạy cô làm.
Khi đó thế vận hội Olympic ở Luân Đôn vô cùng sôi động, Thịnh Điển và Mạnh Tân ngày nào cũng xem tới nửa đêm mới đi ngủ. Trung Quốc đoạt huy chương vàng, Thịnh Điển kích động vỗ tay hoan hô. Lòng yêu nước bỗng nhiên bùng nổ, không ai có thể địch lại nổi. Mạnh Thịnh Nam muốn tìm nơi yên tĩnh để viết bản thảo, cắn răng dọn về chung cư giáo viên ở.
Buổi tối hôm nào đó.
Thích Kiều gọi điện thoại tới muốn cùng cô nói chuyện phiếm, giãi bày tâm sự. Trong lúc vô tình, Mạnh Thịnh Nam nói chuyện mình và Trì Tranh cho cô nàng nghe, Thích Kiều nghe xong đã hỏi han giống như bác gái ở tổ dân phố, Mạnh Thịnh Nam do dự một lúc lâu mới nói. "Hai hôm trước tớ gặp Lục Tư Bắc."
"Không phải là anh ta tới Giang Thành tìm cậu để nối lại tình xưa đấy chứ?"
Mạnh Thịnh Nam kinh ngạc, thầm cảm thán sức tưởng tượng phong phú của cô nàng này. "Tớ gặp anh ấy ở nhà Trì Tranh."
"..."
Mạnh Thịnh Nam: "Cảm thấy rất xấu hổ."
"..."
Mạnh Thịnh Nam. "Sao cậu không nói gì?"
Trong điện thoại vang lên âm thanh như âm hồn. "Vì tớ rất xấu hổ."
Mạnh Thịnh Nam nói chuyện không nổi nữa.
Thích Kiều cười. "Nhưng cậu cũng đừng nghĩ nhiều, người đàn ông như Trì Tranh sao có thể để được miếng thịt trên tay mình rơi vào tay người khác chứ."
"Ai là miếng thịt cơ?"
Mạnh Thịnh Nam khinh bỉ, Thích Kiều hỏi. "Hai người các cậu, không ấy ấy..."
"Cái gì cơ?"
Thích Kiều ho khan vài cái. "Cậu ta chịu đựng tốt thật."
Mạnh Thịnh Nam nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô nằm trên giường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Thích Kiều cho Tống Gia Thụ lần đầu tiên của mình, chuyện này Mạnh Thịnh Nam không dám. Có lẽ là do bản thân còn khó tiếp nhận, Trì Tranh cũng bận việc, khi anh chạm vào cô cũng không làm tới bước cuối.
Bỗng nhiên bà dì của cô tháng nay lại tới thăm hỏi sớm.
Tầng 17, ba người đàn ông ngồi tư thế giống nhau, gõ bàn phím cách cạch. Sử Kim thò người ra nhìn hai người kia, sau đó im lặng tắt Dota2 trên màn hình máy tính của mình đi, làm bộ làm tịch duỗi người rồi rung đùi đắc ý.
"Giương cung cong cứng như vành nguyệt. Nhìn về Tây Bắc bắn sao Thiên Lang."
Lục Hoài liếc mắt một cái. "Hôm nay ngày mùng 7 tháng 8 mà đại ca."
Sử Kim cợt nhả. "Lòng tôi như trăng tròn."
Người đàn ông vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên hừ lạnh, Lục Hoài quay đầu huýt sáo với anh.