Nguyện Anh Cười Khi Đang Độ Tài Hoa Full

Mới tới thứ 5 thôi nhưng cảm giác đã sắp tới thứ 7 rồi.

Kỳ thi thử đã qua, trong phòng học lại quay lại vẻ yên tĩnh như thường ngày. Không có áp lực thi cử, cả người đều thấy thoải mái. Ánh mặt trời chiếu vào phòng học, mọi người ghé vào bàn hưởng thụ giờ ra chơi giữa buổi, Mạnh Thịnh Nam cầm bút tô tô vẽ vẽ trên giấy trắng.

Tiết Lâm dùng ngón tay chọc chọc cô.

"Sao thế?" Cô quay đầu lại, hỏi.

"Cậu cho tớ mượn vở ghi Tiếng Anh một lát được không?"

Mạnh Thịnh Nam đưa cuốn vở cho cô, không bao lâu Tiết Lâm đã đưa cho cô.

Cô ngàng ngạc nhiên hỏi. "Hôm nay cô giảng mà cậu không ghi sao?"

"Không."

"Vậy quên đi."

"Cậu mượn Phó Tùng đi."

"Trời, chữ của cậu ấy như gà bới ý, đọc được ba chữ xem như không tệ rồi."

Mạnh Thịnh Nam. "..."

Chàng trai đang bị oán thầm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hai người. Ánh mắt kia trong như nước khiến Tiết Lâm run lên, vội vàng quay lại nhìn Mạnh Thịnh Nam, không nghĩ tới cậu ta đã mở miệng hỏi. "Sao lại không ghi?"


Tiết Lâm. "..."

Mạnh Thịnh Nam. "..."

Mạch suy nghĩ của người này không giống với người bình thường. Tiết Lâm nín cười, không nhịn được sau đó nghiêng đầu qua một bên, Mạnh Thịnh Nam ấp úng không biết trả lời thế nào, nửa ngày mới nói.

"Thỉnh thoảng lười một lần không được sao?"

"Học tập không được lười nhác."

Mạnh Thịnh Nam thở dài trong lòng. "IQ cao cũng mệt."

Tiết Lâm tặng cô một ánh mắt khích lệ.

Phó Tùng nghiêm nghị nói. "Vậy phải xem chuyện gì đã chứ, theo lý thuyết mà nói, học tập không phụ thuộc nhiều vào chỉ số IQ, cho nên đáp án của cậu không đúng, hơn nữa..."

"Chờ đã." Tiết Lâm cắt đứt cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn cậu ta, nín cười nói. "Kế tiếp không phải lại nói theo lý thuyết nữa sao?"

Vừa nói xong hai cô gái bắt đầu cười.

Lời nói của cậu ta luôn mang theo ý cười, lúc mấu chốt còn nghiêm túc, sau đó hai người lại nghe thấy cậu ta lên tiếng. "Mạnh Thịnh Nam, hôm nay không ghi chép, sau khi về cậu không yên lòng, phải không?"

Sự thực chứng minh cậu ta luôn đúng.

Nói ra thì rất lạ, cô không còn muốn làm gì nữa, bây giờ đầu óc đang trống rỗng. Mạnh Thịnh Nam bị phê bình, yên lặng quay đầu ngẫm nghĩ sau đó tô tô vẽ vẽ một chút. Cô ghé đầu vào bàn, Niếp Tịnh đẩy cô một cái, ý bảo cô nhìn ra cửa sổ.

Thích Kiều đang đập đập cửa sổ thủy tinh gọi cô.

"Gì thế?"

Trong hành lang, nghe được lời nói của Thích Kiều, Mạnh Thịnh Nam nhịn không được kêu lên.

Thích Kiều che miệng cô. "Nam Nam, cậu đi với tớ một lúc đi."

"Bị thầy giáo phát hiện thì phải làm sao?" Mạnh Thịnh Nam thật muốn cho cô nàng này một cái tát.

"Tớ xem thời khóa biểu rồi, hôm nay lớp tự học buổi tối của các cậu không có thầy cô mà."

"Vậy lỡ chủ nhiệm biết thì sao?"

"Bảo bạn cùng bàn cậu giúp cậu, nói cậu đi vệ sinh thôi."


"Thích Kiều."

"Nam Nam."

Cả người cô nổi da gà.

"Chỉ là buổi biểu diễn thôi, làm gì đến mức đó."

"Cái gì mà chỉ là buổi biểu diễn, cậu ấy làm gì tớ cũng không thể bỏ qua."

"Tống Gia Thụ có biết cậu đi không?"

"Lúc đầu là thứ bảy mới tổ chức, ai ngờ đổi lịch, tớ không nói với cậu ấy."

Mạnh Thịnh Nam nói. "Lúc nào cũng bị cậu làm cho tức chết."

"Lần này tớ cam đoan luôn."

Mạnh Thịnh Nam thở dài, đang muốn về phòng học dọn đồ, nghĩ nghĩ có gì đó không đúng, thừa dịp Thích Kiều còn chưa đi, cô kéo cô nàng lại.

"Không cho đổi ý." Nhân lúc Mạnh Thịnh Nam chưa nói, Thích Kiều đã đánh đòn phủ đầu.

"Ai đổi ý, tớ hỏi cậu là ra khỏi trường bằng cách nào?" Mạnh Thịnh Nam thấp giọng cắn răng hỏi.

Thích Kiều cười thần bí. "Yên tâm, tớ có cách."

Vì vậy, dưới con mắt phê bình của Phó Tùng, Mạnh Thịnh Nam cúi đầu đeo cặp sách cúp học.

Trên đường đi, Thích Kiều đạp xe đạp, Mạnh Thịnh Nam ngồi đằng sau như công chúa.


"Cậu xin giấy xin phép ở đâu thế?"

Thích Kiều hơi mệt mỏi, không có cách nào, đã xin người ta đi cùng rồi thì phải chịu.

"Lớp trưởng cho đấy."

"Quan hệ không tệ nhỉ?"

"Đó là bạn bè thân thiết của Tống Gia Thụ mà."

Mạnh Thịnh Nam mím môi nở nụ cười, trường học càng lúc càng xa. Ban đêm, phố dài như thế, hai người đạp xe gần 20 phút, tới sân khấu Thần Quang, buổi biểu diễn đã bắt đầu một lúc rồi.

Màn nhung được kéo lên, rất có khí thế.

Mạnh Thịnh Nam ngồi ở hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, phía trước không có chỗ ngồi, hai người phải căng mắt nhìn, xung quanh toàn là học sinh còn trẻ, Mạnh Thịnh Nam sợ hãi hỏi Thích Kiều, đây đều là những người trốn học tới xem sao?

Thích Kiều giải thích. "Lớp 10 không có buổi tự học vào tối, cậu ngốc à?"

"Chết, tớ quên mất."

Tống Gia Thụ là thiếu niên có tài, biết hát Rock n' Roll lại còn biết nhảy Break-Dance.

Đầu chàng trai đội mũ lưỡi trai, cánh tay di chuyển trên mặt đất xoay 360 độ không góc chết. Quan trọng nhất là sau khi cậu ta cất tiếng hát, đệm đàn ghita đã chết mê chết mệt một đống nữ sinh. Nhớ tới năm kỷ niệm thành lập tường, trong bữa party cậu ta còn lôi ghita ra hát “Hoa phòng cô nương” khiến các nữ sinh hét chói tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận