Nguyện Cưng Chiều Em

Ngày hôm sau, Lâm Tuệ sửa soạn đồ đi làm như mọi khi. Lúc đến công ty, cô thấy mọi người xúm lại vây quanh một người nào đó, ai cũng cười nói vui vẻ. Thấy lạ, Lâm Tuệ bước đến thử xem có chuyện gì. Đến gần hơn, cô giật mình khi thấy người kia là Diệp Đào Phi. Trò chuyện một lúc với mọi người, anh xin phép rời đi trước. Sau khi mọi người đã giải tán, anh định lên thăm em gái cũng như đến là vì muốn xem công ty dạo này sao rồi, với cả cũng muốn tìm Lâm Tuệ.

Quay đầu lại, bất chợt ánh mắt Diệp Đào Phi đụng phải ánh mắt Lâm Tuệ, anh cảm thấy xao xuyến, tim không tự chủ đập nhanh hơn bình thường, nhanh chóng bước đến hỏi:

"Chào Lâm Tuệ, em dạo này sao rồi?"

Lâm Tuệ mỉm cười lịch sự nói:

"Chào Diệp tổng, em vẫn khỏe, sức khỏe anh đã hồi phục lại chưa ạ?"

"Em xin lỗi, dạo này bận quá không đến thăm anh được"

"A không sao, anh đã khỏe lại rồi. Em... vẫn thực tập ở đây hả?"

"Em thực tập xong rồi, giờ đang là nhân viên chính thức của công ty"

Hai mắt Diệp Đào Phi sáng lên nói:

"Vậy sao? Thật tốt quá. Thế... thế trưa nay anh mời em đi ăn có được không?"

Lâm Tuệ cảm thấy ngạc nhiên, định lên tiếng trả lời thì đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Đào Ngọc:

"Anh hai. Anh đến đây có việc gì sao?"

"Đào Ngọc, anh đến thăm em đó"

Diệp Đào Ngọc đôi mắt thâm sâu nhìn anh trai mình:

"Anh nói thật không?"

"Đương nhiên là thật rồi"

Lâm Tuệ chợt cảm thấy lúng túng, xấu hổ nói:

"Không có việc gì thì em xin phép lên phòng làm việc trước ạ." Nói rồi cô cúi đầu chào rồi vội rời đi. Lâm Tuệ vừa đi vừa nghĩ cái bầu không khí ban nãy thật căng thẳng.

Mười phút trước

Diệp Đào Ngọc đang trong phòng làm việc, Thương Ngôn vội chạy đến gõ cửa.

"Mời vào"

"Diệp tổng"

"Ừ có chuyện gì sao?"

"Em vừa nhìn thấy anh trai chị ở dưới sảnh"

Nàng vội hỏi:

"Anh ấy sao lại đến đây?"


"Em cũng không biết, hình như anh ấy đến thăm công ty thì phải"

Nghĩ đến điều gì, nàng vội vàng chạy xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy một màn này, hai người họ đang cười nói vui vẻ, chợt nàng cảm thấy lo lắng và sợ hãi, sợ rằng em ấy cũng thích anh trai mình thì phải làm sao. Nàng cảm thấy chưa bao giờ mình ích kỉ đến thế, chỉ muốn Lâm Tuệ em ấy thuộc về mình.

Sau khi Lâm Tuệ rời đi, Diệp Đào Ngọc liền mời anh trai lên phòng làm việc. Vừa vào phòng, nàng nói:

"Anh, có phải anh đến đây vì Lâm Tuệ đúng không?"

Bị phát hiện, Diệp Đào Phi xấu hổ nói:

"Ừ nhưng anh cũng muốn đến thăm cả em và công ty nữa. Anh thấy có vẻ như công ty phát triển hơn rất nhiều"

Không quên khen em gái, anh cười nói:

"Em giỏi lắm"

Nhìn thấy nụ cười của anh trai, cô cảm thấy rất đau lòng tại sao anh lại thích em ấy chứ?

"Cũng không thể bằng anh được"

"Haha đừng nói cái này nữa, anh muốn nhờ em một việc a? Chuyện là em có thể cho anh xin Wechat của Lâm Tuệ có được không?"

"Anh à..." Nàng nhìn anh trai mình với đôi mắt buồn sầu, quyết định nói thật với anh ấy.

"Thật ra em cũng thích Lâm Tuệ từ lâu rồi, từ lần đầu gặp em ấy ở trong bệnh viện"

Diệp Đào Phi không tin được, anh nhìn em gái mình một lúc lâu, hít sâu một hơi rồi mới thở ra, nhẹ nhàng cười khổ nói:

"A vậy sao, sao không nói với anh sớm hơn?"

Diệp Đào Ngọc mắt ngấn nước:

"Em..."

Diệp Đào Phi tiến đến xoa đầu em gái mình, cười nói:

"Không sao, anh xin lỗi vì đã không biết điều này. Vậy em ấy có thích em không?"

"Em cũng không biết nữa." Nàng quả thật không xác định được Lâm Tuệ có thích mình hay không. Lần trước đột ngột hôn em ấy như vậy, chỉ sợ là em ấy cảm thấy chán ghét và ghê sợ.

Anh nhìn với ánh mắt trìu mến nói:

"Được rồi, nhất định sẽ có cách thôi, con gái tụi em chắc là rất thích mấy lời ngon ngọt dỗ dành, hơn nữa em nấu ăn ngon như vậy thử mời em ấy về nhà ăn một bữa cơm đi. Mời em ấy về nhà mình ăn với ba mẹ luôn, họ cũng rất thích Lâm Tuệ"

Nàng cảm động ôm trầm lấy anh trai mình, nghẹn ngào nói:

"Em cảm ơn anh"

"Ừ không có gì, đừng bận tâm về anh, anh không sao." Vừa nói anh vừa vỗ lưng Diệp Đào Ngọc.


Đến giờ nghỉ trưa, Diệp Đào Ngọc nhắn tin cho Lâm Tuệ:

"Em có rảnh không? Lên văn phòng chị có chút việc"

Cô cảm thấy khó hiểu, có việc gì quan trọng vậy sao nhưng vẫn lịch sự trả lời:

"Vâng ạ"

Lâm Tuệ mở cửa bước vào, Diệp Đào Ngọc liền mời cô mau ngồi xuống ghế, nàng lo được lo mất hỏi:

"Em có thích anh trai chị không?"

Lâm Tuệ ngạc nhiên nhìn Diệp Đào Ngọc xấu hổ nói:

"Em không thích anh ấy." Cô nghĩ Tại sao chị ấy lại hỏi thế nhỉ? Định mai mối sao? Không thể nào!!!

Nghe được câu trả lời như vậy, nàng thở phào nhẹ nhõm, tự dưng muốn biết trong lòng em ấy đã có ai chưa, liền thấp thỏm hỏi tiếp:

"Vậy em đã thích ai chưa?"

Lâm Tuệ nghe câu hỏi xong đỏ mặt nhìn nàng, bối rối nói ấp a ấp úng:

"Em... em chưa... thích ai cả"

Diệp Đào Ngọc suy nghĩ, trong lòng không biết có tư vị gì. Nàng đắn đo một lúc áy náy nói:

"Chuyện lần trước ở bệnh viện thật xin lỗi em, chị không kiểm soát được hành động, mong em đừng để ý"

Lâm Tuệ nghe xong trợn to mắt nhìn, không tin được. Cô cảm thấy rất tức giận, tim mình đau nhói như có hàng ngàn nhát dao đâm vào, đôi mắt nhanh chóng dâng lên một tầng nước, hít thở sâu, lạnh lùng nhìn Diệp Đào Ngọc:

"Chị không cần lo, em không để trong lòng đâu. Em xin phép đi trước"

Không thèm nhìn Diệp Đào Ngọc, cô lập tức rời đi. Vừa ra khỏi phòng thì không kìm nén được nữa, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Diệp Đào Ngọc hoảng hốt Em ấy giận mình mất rồi, mình không nên làm như thế, phải làm sao bây giờ. Giờ đây tâm nàng rối như tơ vò, cảm thấy tự trách. Không nghĩ ra được biện pháp gì để làm em ấy nguôi giận, nàng lên Baidu gõ dòng chữ: Làm sao để... Chưa gõ xong thì ở phía dưới ngay lập tức hiện ra một đống gợi ý:

Làm sao để bạn gái hết giận

Làm sao để chọn quà cho bạn gái

Làm sao để qua môn

...

Tay Diệp Đào Ngọc run run, click chuột vào gợi ý đầu tiên. Sau khi đọc qua một lượt, nàng lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy nhức đầu, không có cái nào khả thi cả. Tắt máy tính, giờ đây nàng không còn tâm trạng ăn trưa nữa.

Khi trở về nhà, thấy Lâm Tuệ mang vẻ mặt như đưa đám, Bạch Tiểu Giang liền hỏi:


"Tiểu Tuệ cậu sao vậy?"

Nằm gục mặt trên giường, Lâm Tuệ nhìn đến con gấu bông lần trước chị ấy tặng mình, nước mắt lại trào ra. Bạch Tiểu Giang hoảng hốt nói:

"Nè cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu sao?"

Lâm Tuệ khóc càng to hơn, Bạch Tiểu Giang chỉ biết lấy khăn giấy cho cô, rồi xoa lưng cô để an ủi. Khóc một hồi xong, đã cảm thấy bình tĩnh hơn, cô kể lại mọi chuyện cho Bạch Tiểu Giang nghe. Cô ấy nghe xong không khỏi tức giận, cảm thấy đau lòng cho bạn mình:

"Trời ơi, mình thấy bức xúc thay cho cậu, chị ấy tưởng có tiền mà thích làm gì thì làm sao, hôn cậu xong còn bảo đừng để ý, đúng là trap girl chính hiệu mà"

"Cuối tuần này mình muốn đi Tây Tạng giải sầu. Cậu có muốn đi với mình không Tiểu Giang?"

"Đi Tây Tạng sao? A được thôi nhưng mà cuối tuần bọn mình cũng định dọn đi mà?"

"Để lúc khác chuyển cũng được a~"

"Ok cậu nói gì mình nghe đó, được rồi giờ chúng ta sẽ lên kế hoạch đi chơi thôi nào, haha đã lâu lắm rồi mình và cậu không có đi chơi cùng nhau, cuối tuần phải chơi cho đã mới được"

...

Ăn tối xong, cô nhận được tin nhắn xin lỗi của chị ấy, Lâm Tuệ thật ra cũng không thể nổi giận rồi quay ra trách móc sếp được, chị ấy dù gì cũng đã quan tâm đến gia đình mình như thế cho nên mình cũng không có quyền trách mắng gì chị ấy, chỉ là...vẫn cảm thấy có chút đau lòng.

Cô mau chóng nhắn lại:

"Em không sao thật mà, chị đừng cảm thấy có lỗi, em lúc đó đang ốm đầu óc không tỉnh táo cho nên cũng không nhớ rõ lắm"

"Được rồi em nghỉ ngơi đi." Diệp Đào Ngọc vẫn cảm thấy chắc chắn là em ấy còn đang giận mình, nàng chưa bao giờ thấy lo lắng như lúc này.

Hai người cứ như vậy đều im lặng không ai nhắn gì trong suốt mấy ngày tiếp theo. Đến cuối tuần, Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang hoãn lại vụ chuyển trọ sang cuối tuần sau, cả hai chuẩn bị ít đồ rồi đi Tây Tạng chơi hai hôm.

Tây Tạng nằm trên cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng, trải dài 1,2 triệu km2, chiếm 1/8 tổng diện tích của Trung Quốc. Không chỉ sở hữu núi cao, địa hình vùng đất này còn đa dạng với thung lũng sâu, sông băng và sa mạc.

Đến nơi, hai người mau chóng đặt phòng khách sạn rồi rủ nhau đi ngắm cảnh, ăn uống. Nơi đầu tiên hai người định đến chính là đền Jokhang - một ngôi đền vô cùng linh thiêng. Đến thắp hương và tham quan xong, hai người đi dạo một vòng xung quanh đấy. Từ đằng xa, họ thấy có một sạp bán các loại vòng tay, vòng cổ, có khá nhiều khách du lịch đến đấy hỏi mua. Thấy thế, Bạch Tiểu Giang cũng kéo Lâm Tuệ qua đó.

Ở đó, chỉ có một ông già tóc đã ngả bạc đang bán hàng, thấy ông ta nói là loại vòng này rất thiêng, vì nó được hấp thụ linh khí của đền Jokhang nên có thể trị khỏi bách bệnh. Ông ta bắt mạch cho những người tham quan, sau đó nói cái gì mà mạch máu bị tắc nghẽn, huyết áp cao,... đeo vòng này sẽ tác động tích cực đến luân xa nên có thể điều trị được bệnh.

Bạch Tiểu Giang thì thầm vào tai Lâm Tuệ:

"Này không đi làm đa cấp hơi phí"

Lâm Tuệ cười cười không nói gì.

Ông lão kia thấy có hai cô gái xinh đẹp đến thì liền mau chóng mở bài:

"Hai vị cô nương xinh đẹp, mời xem, hai vị muốn mua vòng sao?"

"Không, chúng tôi đến hóng gió"

Ông lão kia đen mặt liền nói:

"Cô không tin đúng không, vòng này có thể chữa khỏi bách bệnh đấy"

Bạch Tiểu Giang giả vờ ngạc nhiên:

"Ô thật vậy sao? Thần kì thế hở?"

Ông ta vuốt râu nói:

"Hừ đương nhiên"


"Hmm... Vậy ông có thể bắt mạch cho bạn tôi xem cô ấy có bị sao không?"

Ông ta vui vẻ hớn hở nói:

"Được, cô nương xin mời đưa tay ra"

Lâm Tuệ liếc nhìn Bạch Tiểu Giang một cái tí cậu chết với mình rồi đưa tay ra cho ông lão kia bắt mạch. Ông ta vừa bắt mạch vừa vuốt râu nhíu mày tỏ vẻ suy nghĩ nói:

"Không được rồi, cô nương này huyết áp không ổn định, bệnh này nan y rất khó chữa a~"

Lâm Tuệ liền nhíu mày.

Bạch Tiểu Giang vẻ mặt nghiêm trọng nói:

"Bệnh nan y rốt cuộc là bệnh gì mà nan y?"

"Thì là bệnh không chữa được bằng thuốc chứ còn gì"

"Haizz vậy thì phải làm sao?"

"Các cô cứ mua vòng này của tôi đi, đảm bảo đeo vào sẽ khỏi ngay lập tức"

Gật đầu vài cái tỏ vẻ hiểu, Bạch Tiểu Giang liền nói tiếp:

"Được rồi vậy ông lấy cho tôi cái vòng tay màu xanh kia đi"

Sau khi đeo vào tay Lâm Tuệ được một phút, Bạch Tiểu Giang giúp cô tháo vòng ra rồi đưa tay cô ấy đến trước mặt ông lão kia rồi nói:

"Bạn tôi vừa mới đeo vòng của ông rồi, ông bảo đeo vào sẽ khỏi ngay lập tức, làm phiền ông bắt mạch một lần nữa xem cô ấy đã khỏi bệnh chưa?"

Lâm Tuệ ở một bên nhịn cười, còn ông lão kia mặt không thể đen hơn được nữa, quát lớn:

"Hai cô không mua thì ra chỗ khác, bực cả mình"

Bạch Tiểu Giang thấy thế cười cười kéo tay Lâm Tuệ đi ra chỗ khác. Lâm Tuệ cười nói:

"Cậu thật biết trêu đùa"

"Haha ai bảo ông ta ăn nói xà lơ quá mị. Thôi được rồi chúng ta đi chơi tiếp đi"

Hai người đi chơi được khá nhiều nơi, rồi chụp ảnh cùng nhau. Cảm thấy đã chơi đủ rồi, họ trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Vậy là đã hết hai ngày nghỉ, tâm trạng của Lâm Tuệ tốt hơn rất nhiều, cô trở về trạng thái bình thường tiếp tục đến trường. Cuối tuần sau cô còn có bài kiểm tra giữa học phần môn văn học Áo - Thụy Sỹ. Cô phải tập trung ôn thi, vì đã ôn bài sau mỗi buổi học cho nên gần đến ngày thi cô chỉ cần ôn lại chứ không quá bị gấp gáp.

Thi cử xong xuôi, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, quay trở lại công ty tiếp tục làm việc. Kể từ tin nhắn tuần trước thì tuần này Lâm Tuệ và Diệp Đào Ngọc vẫn chưa gặp mặt hay nhắn tin lần nào nữa. Cuối cùng cũng đã đến cuối tuần, Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang dọn dẹp đồ đạc, thu xếp hành lý. Quả thật chuyển trọ rất vất vả, hai người có rất nhiều đồ đạc mà đặc biệt là quần áo, vali lớn vali nhỏ đủ cả. Dọn dẹp trả phòng xong xuôi, hai người đi đến phòng trọ mới, cách đấy tầm 1km. Phòng trọ này quả thật to gấp đôi phòng cũ, thậm chí còn có hai phòng ngủ, nhưng mà chủ ở đây lấy rất rẻ, cũng chỉ nhỉnh hơn giá phòng cũ của các cô một xíu. Hai người hỏi tại sao lấy tiền thuê rẻ thế thì anh chủ chỉ đáp:

"Cũng hiểu cho nỗi khổ của sinh viên nên tôi lấy giá phòng rẻ thôi, tôi cũng không thiếu gì tiền cả. Phòng nhà chúng tôi rộng rãi, sạch sẽ gọn gàng, lại gần trường học, các cô cứ yên tâm mà ở." Nói xong anh ta cũng rời đi trước.

Nhưng mà Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang không hề biết là căn phòng này Diệp Đào Ngọc đã giúp các cô trả 2/3 số tiền thuê nhà trong vòng một năm.

Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, cẩn thận nên hai người không phải dọn lại nữa, mau chóng sắp xếp mọi thứ. Mất cả ngày cuối cùng cũng có chỗ ở mới, Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang mệt mỏi không muốn nấu ăn nữa, hai người quyết định đi đến nhà hàng gần đấy ăn.

- -----------------------------------------------------------------------------------------------------

14/2/24

chúc mn va lung tung vui vẻ:3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận