Sau khi nhận hai phần cháo nóng, Lâm Tuệ mở ra liền ngửi được mùi thơm nức mũi, khói trắng bốc lên. Cô gọi ba dậy cùng nhau ăn sáng, ông thức cả đêm không ngủ được, dù gì cũng đã hơn 60 tuổi, sức khỏe ông cũng có chút yếu dần. Lâm Tuệ thấy ba như thế không khỏi đau lòng, cô khuyên nhủ ba ráng ăn bữa sáng. Điều Lâm Tuệ lo lắng nhất là chỉ còn vài ngày nữa mình phải quay trở lại Đức tiếp tục học tập cho tới một năm nữa, sẽ không có ai ở nhà chăm sóc ba. Liệu cô có nên nghỉ học ở nhà không?
Lâm Tuệ cố gắng học tập tốt để sau này có công việc thu nhập tốt, khi đó có thể xây nhà cho ba mẹ thế nhưng...
"Ba ăn đi không nguội, ba phải ráng lên, mẹ và em nhìn thấy ba như vậy sẽ rất đau lòng"
"Ừ con cứ ăn trước đi, lát ba ăn sau"
Lâm Tuệ thở dài một hơi, cố gắng đem từng thìa cháo ăn hết. Đến khi Lâm Tuệ đã ăn xong thì ba Lâm mới chịu ăn một ít. Tuy ông không muốn ăn uống gì thế nhưng không thể lãng phí thức ăn được.
"Cái này là con mua sao?"
"A không phải, là chị Đào Ngọc mua"
"À thì ra là con bé, nó là một đứa rất chu đáo. Lúc con vẫn đang ở nước ngoài học thì con bé tháng nào cũng đến thăm gia đình ta, còn mua rất nhiều thứ nữa. Nhà chúng ta nghèo khó không cách nào báo đáp, vậy nên chỉ thầm biết ơn Đào Ngọc"
Trong lòng Lâm Tuệ cũng thập phần cảm động vì những gì chị ấy làm cho gia đình mình, cảm ơn chị ấy cũng đã quan tâm gia đình những lúc cô không ở đây. Thật sự là nợ chị ấy rất nhiều.
Hai ba con ngồi tâm sự về mọi chuyện đã qua, Lâm Tuệ tiến đến ôm ba một cái, bỗng dưng nước mắt cô chảy ra, có lẽ đây là lần đầu sau hơn mười năm cô mới ôm ba, cô thậm chí còn chưa kịp ôm mẹ lần cuối đã phải chia xa.
Sáng hôm nay sẽ diễn ra phiên tòa, vì vậy hai ba con ăn xong thì ngay lập tức thay quần áo rồi gọi một chiếc taxi. Sau khi đến nơi, phiên tòa cũng vừa bắt đầu, bây giờ cô mới có cơ hội nhìn kĩ người đàn ông đã gây ra cái chết kia cho mẹ. Anh ta sau khi biết mình có lỗi thì rất ân hận liên tục nói xin lỗi, nhưng giờ có xin lỗi thì cũng đã quá muộn màng. Lâm Tuệ chợt nghĩ đến Lâm Dĩ, nếu như Diệp Đào Phi ngày ấy không may tử vong thì chẳng phải gia đình họ Diệp sẽ hận gia đình cô thấu xương ư?
Kết thúc phiên tòa, hắn ta phải đối mặt với án tù, tước bằng lái xe vĩnh viễn và phải nộp tiền bồi thường. Sau khi cô định dìu ba trở về thì gia đình kia mới chạy lại khóc lóc cầu xin tha thứ. Lâm Tuệ không muốn nghe gì hết cứ mặc kệ họ ở đó, về đến nhà cô nói:
"Ba đi nghỉ ngơi đi để con đi nấu cơm trưa"
"Ừ được rồi"
Căn nhà thật trống vắng, hiu quạnh đến đáng thương, trong đầu Lâm Tuệ giờ đây đang suy nghĩ phải làm sao, giờ đây ngoài cô ra thật sự không còn ai có thể chăm sóc ba được.
Đến giờ tan làm, Diệp Đào Ngọc lái xe đến nhà Lâm Tuệ, nàng ngồi tâm sự, trò chuyện một lúc rồi nói với ba Lâm:
"Cháu đêm nay có thể ở lại nhà bác không?"
Lâm Tuệ trợn tròn mắt nói:
"Phòng em rất nhỏ, chỉ sợ ủy khuất chị"
"Ủy khuất cái gì chứ? Chị là muốn ở cạnh em mấy ngày này"
"A vậy sao bác cũng hơi ngạc nhiên. Nếu cháu không chê thì có thể ở lại"
Không từ chối được, Lâm Tuệ bèn nói:
"Được rồi tùy chị"
Hôm nay Diệp Đào Ngọc trổ tài nấu một bàn đầy thức ăn, toàn những món dễ tiêu hóa, thanh đạm. Ba Lâm vì thế mà ăn nhiều hơn mọi ngày một chút, ông khen:
"Tay nghề cháu thật tốt, Tiểu Tuệ xác thực phải học hỏi cháu nhiều"
Nàng mỉm cười hài lòng nhìn Lâm Tuệ, em ấy liếc nhìn nàng một cái rồi nói:
"Ba à, chả lẽ cơm con nấu không ngon như chị ấy sao?"
"Con nấu cũng được"
"Ơ kìa..."
Nhìn hai người họ như vậy, trong lòng Diệp Đào Ngọc cũng cảm thấy vui mừng, nàng cười nói:
"Ai nha, cháu sẽ tận tình chỉ dạy Tiểu Tuệ thật tốt, xin bác yên tâm"
"Ây mọi người đừng nói nữa, mau ăn đi không nguội hết bây giờ." Lâm Tuệ vừa gắp thức ăn vừa nói.
Dùng cơm xong xuôi, ba Lâm cảm thấy mệt nên vào phòng nghỉ ngơi trước, còn Diệp Đào Ngọc cứ tranh rửa bát đũa với cô, Lâm Tuệ bèn nói:
"Chị đi tắm đi, nếu không mang quần áo có thể mặc tạm đồ của em, để đó em rửa, không được đòi rửa"
"Haha được rồi, vậy em hôn chị một cái chị sẽ đi tắm"
Lâm Tuệ xấu hổ nói:
"Chị lớn rồi mà như con nít vậy, ở đây còn có ba em đó"
"Hmm nếu em không hôn chị thì để chị hôn em." Nàng nói xong không cho Lâm Tuệ kịp phản ứng liền hôn chụt một cái lên môi em ấy rồi vui vẻ đi tắm rửa.
Lâm Tuệ vẫn đứng ngốc tại chỗ sau đó cười lắc lắc đầu đi rửa bát. Tắm xong, Diệp Đào Ngọc rủ Lâm Tuệ đi dạo bộ cho tiêu bớt cơm, hai người nắm tay nhau cùng đi. Buổi tối trời có chút gió nên khá mát mẻ dễ chịu, không quá nóng nực như ban ngày. Đi được một đoạn Lâm Tuệ nói:
"Em có nên nghỉ học để ở nhà chăm ba không? Giờ ở nhà chỉ có mình ông ấy, cũng đã nhiều tuổi rồi cho nên em rất lo lắng"
Diệp Đào Ngọc quay sang nhìn Lâm Tuệ, nhìn gương mặt có chút ảm đạm kia của em ấy cảm thấy đau lòng, nàng lấy tay vén mái tóc của Lâm Tuệ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
"Em cứ đi học đi, mọi cố gắng của em không thể ngừng lại đột ngột như vậy được, em yên tâm chị sẽ thuê giúp việc cho gia đình em. Chỉ còn một năm nữa thôi là em sẽ được quay trở về bên cạnh chăm sóc cho ba rồi"
"Hơn nữa ở đây còn có chị cho nên em không phải lo lắng quá, chị hứa hàng ngày tan làm về sẽ qua hỏi thăm sức khỏe bác trai rồi sau đó báo cho em biết có được không?"
Lâm Tuệ nhìn vào đôi mắt đầy sự dịu dàng, trìu mến của chị ấy, liền vùi đầu vào cổ Diệp Đào Ngọc nói:
"Em yêu chị, quả thật em nợ..."
"Nào chị đã bảo là đừng nói nợ nần gì với chị rồi cơ mà, ngoan." Nàng vừa nói vừa xoa đầu cô.
Đi dạo một vòng rồi trở về nhà, hai người vào phòng nghỉ ngơi. Đây là lần đầu có người ngủ lại phòng của cô, kể cả Bạch Tiểu Giang cũng chưa từng. Diệp Đào Ngọc quan sát mọi thứ trong căn phòng Lâm Tuệ, có hơi nhỏ nhưng mọi thứ được sắp xếp cẩn thận. Lâm Tuệ rất thích đọc sách, trong phòng cô có nguyên một kệ sách đủ các thể loại. Bàn học, sách vở, thậm chí rất nhiều huy chương và bằng khen các loại. Diệp Đào Ngọc không khỏi mỉm cười khen Lâm Tuệ, trên bàn em ấy nàng thấy có những bức ảnh cả nhà bốn người chụp cùng nhau, đều là ảnh hồi bé của chị em họ. Diệp Đào Ngọc cầm lấy bức ảnh vuốt ve tấm hình Lâm Tuệ hồi bé, nàng cười đùa nói:
"Hồi bé em cũng thật là dễ thương~ bé bé tròn tròn haha"
"Chị cười cái gì, ai bé bé tròn tròn hả?" Cô xấu hổ nói.
Bất chợt Lâm Tuệ rơi vào trầm ngâm:
"Chỉ tiếc là khi em lớn lên cũng không có chụp bức ảnh nào với ba mẹ"
Diệp Đào Ngọc thấy thế nhẹ nhàng đặt lại bức ảnh về vị trí cũ rồi lại gần ôm Lâm Tuệ vào lòng, nàng nói:
"Trong lòng em có họ là được rồi, ngoan, mau nghỉ ngơi thôi"
Giường Lâm Tuệ vốn dĩ là một người nằm, giờ đây hai người nằm cô cảm giác có chút chật, sợ chị ấy ngủ không thoải mái cô nói:
"Chị ngủ ở đây đi, em ra phòng khách nằm là được"
"Nhưng chị muốn ôm em ngủ, nếu em đi đâu chị cũng theo đó có được không?"
Một lần nữa, Lâm Tuệ không thể nói lí với chị ấy, cô đành im lặng nằm gọn trong lòng Diệp Đào Ngọc, mùi hương trên cơ thể chị ấy rất thơm khiến cô càng có ý nghĩ tham lam muốn hít lấy, mùi hương này khiến cô rất an tâm. Chẳng mấy chốc mà Lâm Tuệ liền ngủ mất, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ngủ ngon trong suốt mấy ngày hôm nay. Diệp Đào Ngọc cảm nhận được hơi thở đều đều của Lâm Tuệ liền biết em ấy đã ngủ say, nàng gọi thử một tiếng rồi hôn nhẹ lên trán Lâm Tuệ sau đó cũng nhắm mắt ngủ.
Nhưng mà đúng nửa đêm tự nhiên Lâm Tuệ đạp nàng xuống đất, Diệp Đào Ngọc kêu một tiếng rồi sau đó đứng dậy xoa mông nhìn "hung thủ" đạp mình mà vẫn ngủ ngon.
"Em được lắm, dám đạp chị à"
Sau khi nằm gọn lại lên giường, Diệp Đào Ngọc cảm nhận được Lâm Tuệ lại lộn xộn gác chân lên người nàng, Diệp Đào Ngọc mỉm cười ôm Lâm Tuệ nằm ngủ đến sáng.
Sáng hôm sau thức dậy, Lâm Tuệ tỉnh dậy với tư thế vô cùng xấu hổ, cô lại gác chân lên người chị ấy, chả nhẽ nhờ chị ấy trói mình lại trong lúc ngủ. Cùng lúc ấy, Diệp Đào Ngọc liền mở mắt mỉm cười nhìn Lâm Tuệ nói:
"Tiểu Tuệ buổi sáng vui vẻ"
"Chị... chị cũng thế, mau dậy thôi tí chị còn phải đi làm nữa"
Diệp Đào Ngọc lưu manh nói:
"Bảo bối, em có biết đêm qua em làm gì chị không?"
"Em... làm gì chị sao?" Lâm Tuệ giật mình hỏi lại.
"Haizz phải làm sao đây, em khi dễ chị mà không nhớ, thật đáng buồn. Em cứ đợi đấy tối chị về sẽ chỉnh đốn em"
Cô căng thẳng hỏi:
"Cái gì em khi dễ chị? Vậy thì chị phải nói xem em đã làm gì mới được chứ?"
"Bí mật, tối về chị sẽ nói sau"
Trong đầu Lâm Tuệ thật sự không nhớ gì, trong lúc ngủ quả thật có hơi lộn xộn, cũng không biết mình đã làm gì chị ấy. Chả lẽ gác chân lên người Diệp Đào Ngọc cả đêm khiến chị ấy giận?
Lâm Tuệ quay sang nhìn Diệp Đào Ngọc nhíu mày nói:
"Chả lẽ em..."
"Suỵt!" Diệp Đào Ngọc lấy ngón tay trỏ đè lại đôi môi Lâm Tuệ, đầu ngón tay lành lạnh của chị ấy khiến Lâm Tuệ tỉnh táo vài phần, đôi môi run nhè nhẹ, tim đập nhanh. Cô chưa kịp hoàn hồn, Diệp Đào Ngọc thu hồi lại ngón tay.
"Đến tối em sẽ rõ thôi, đừng suy nghĩ bậy bạ"
Nói xong nàng đi vệ sinh cá nhân rồi đi nấu đồ ăn sáng, hôm qua trên đường đến đây nàng đã ghé qua siêu thị mua đồ ăn, nên rất nhanh chóng nàng đã chuẩn bị xong bữa sáng đủ dinh dưỡng. Lâm Tuệ cũng rất muốn giúp đỡ nhưng toàn bị từ chối, cô chỉ còn cách đứng ngắm chị ấy nấu ăn. Quả thật, Diệp Đào Ngọc đúng là nữ công gia chánh, cái gì cũng biết làm, lên được giường xuống được bếp. Chợt Lâm Tuệ cảm thấy xấu hổ, sao trong đầu mình toàn suy nghĩ bậy bạ như vậy.
Vì giờ này vẫn còn sớm cho nên ba Lâm vẫn chưa dậy, hai người ăn sáng trước sau đó Diệp Đào Ngọc trở về nhà thay quần áo, sau đó mới lái xe đến công ty.