Nguyện Cưng Chiều Em

Tối thứ Bảy, Diệp Đào Ngọc chở Lâm Tuệ về nhà ăn cơm tối với ba mẹ. Lâm Tuệ cảm thấy có chút ngại ngùng, mặc dù đã ăn cơm ở Diệp Gia vài lần rồi nhưng lần này thì khác. Cô cảm thấy có chút căng thẳng và hồi hộp. Ngồi trong xe, nàng cười nói:

"Ra mắt ba mẹ chồng nên căng thẳng sao?"

"..."

"Đây có phải lần đầu em gặp ba mẹ đâu nha"

Sau khi đến nơi, nàng bấm chuông, cửa vừa mở ra, mẹ Diệp nhìn thấy Lâm Tuệ vui mừng nở nụ cười rạng rỡ nói:

"Tiểu Tuệ lâu quá không gặp cháu rồi"

"Để bác xem nào"

"Cháu vẫn khỏe chứ?"

"Đi làm thấy có vất lắm không?"

"Cháu vẫn khỏe lắm nha. Cháu có vất đến đâu cũng không bằng chị Đào Ngọc được ạ"

"Hai bác vẫn khỏe chứ?"

"Ừ hai thân già này vẫn khỏe lắm"

"Tiểu Tuệ, Tiểu Ngọc, hai đứa mau vào đây ăn cơm thôi." Ba Diệp lần này mới để ý thấy con gái ông luôn nhìn Lâm Tuệ với ánh mắt cực kì ôn nhu. Ông thấy quả thật hai đứa này cũng rất đẹp đôi, cũng đều là gái tài gái sắc.

"Vâng ạ." Cả hai người đều đồng thanh lên tiếng, chỉ một giây sau họ bất ngờ quay sang nhìn nhau cười. Mẹ Diệp cũng để ý, bà trong lòng cũng chỉ thở dài nói:

"Tiểu Tuệ a, nếu Tiểu Ngọc nó làm cháu không vui thì cứ nói với bác, bác sẽ xử lý nó cho cháu"

Diệp Đào Ngọc có chút hờn dỗi nói:

"Đấy em xem, chị thành con ghẻ mất rồi"

Trình Ánh Như véo một cái vào bắp tay nàng, hít một hụm khí lạnh, nàng nói:

"A... a... đau, con biết rồi, con tuyệt đối không dám làm Tiểu Tuệ buồn"

"Hừ cho cô chừa"

"Được rồi hai đứa đi rửa tay đi rồi ra ăn cơm"

Đang ngồi ăn bỗng nhiên mẹ Diệp nói:

"Đấy tí thì quên mất, cuối tuần sau Tiểu Dương tròn một tuổi, anh trai con định tổ chức sinh nhật cho thằng bé. Hai đứa đến tham dự nhé"

"Vâng con biết, anh cũng nhắn cho con rồi"

"Haha thằng bé kháu khỉnh lắm, y đúc Tiểu Phi hồi bé"

"Nếu mẹ muốn có cháu thì ít nữa con cũng có thể cho mẹ một đứa"


Lâm Tuệ đang ăn cơm tí thì bị sặc, cô quay sang liếc mắt nhìn nàng, đồng thời ba mẹ cũng đều nhìn về cô rồi nhìn về nàng.

"Giờ khoa học phát triển lắm, nữ nữ cũng có thể sinh con được"

Lâm Tuệ trên mặt đỏ hơn trái cà chua chín, cô lấy chân đá vào chân nàng ở dưới gậm bàn. Nàng giả vờ không hiểu ý, nhịn cười nói tiếp:

"Sinh đủ 12 con giáp luôn cũng được haha"

"Chị ăn miếng cá này đi, đừng nói linh tinh nữa"

"Được cảm ơn lão bà"

"Em cũng ăn thịt bò đi." Nàng vừa nói vừa gắp lại cho cô.

Hai ông bà nhìn thấy đôi "vợ vợ" trẻ tình tứ, bỗng cảm thấy có chút ngượng ngùng, họ quay sang nhìn nhau, không nghĩ đây là con gái của mình. Trên thương trường bản lĩnh có thừa, đúng là khi về nhà vẫn phải đội vợ lên đầu.

"Ông ăn đi"

"À... bà cũng ăn đi này"

Nàng và cô thấy thế không khỏi mỉm cười. Sau khi ăn xong, Diệp Đào Ngọc nhận trách nhiệm đi rửa bát, còn Lâm Tuệ thì ngồi đánh cờ với ba Diệp. Lúc đi học cô từng tham gia khá nhiều giải đấu cờ tướng, đương nhiên không về nhất thì cũng về nhì.

"Cháu quả thật lợi hại." Sau khi hai bên đều hòa nhau, ba Diệp phải giơ ngón cái lên khen ngợi cô. Ông chơi bộ môn này cũng phải hơn 40 năm rồi, rất ít khi thua cuộc. Lâm Tuệ còn trẻ mà cũng có thể hòa được ngay ván đầu tiên quả thật không thể coi thường.

"Haha chơi thêm vài ván nữa"

Rửa bát xong, nàng cũng ra coi trò vui, nàng cũng biết đánh cờ nhưng chưa lần nào đánh hòa được ba chứ đừng nói là thắng. Không ngờ lão bà của nàng có thể đánh cờ giỏi như vậy, khiến nàng cảm thấy thập phần tự hào không khỏi khen ngợi cô. Mẹ Diệp ngồi một bên cũng ra sức cổ vũ Lâm Tuệ.

"Tiểu Tuệ cháu đánh bại lão già này cho bác"

...

Bốn mươi phút sau.

"Haha bác thắng rồi"

"Quả thật rất căng thẳng, tí thì thua cháu"

"Cháu thua cũng xứng đáng thôi ạ, bác đánh cờ giỏi thật đấy." Cô thua tâm phục khẩu phục.

"Haizz sao ông không nhường Tiểu Tuệ thế hả?"

"Không đâu bác ạ, bác trai cũng nhường cháu mấy nước đi rồi, nhưng quả thật cháu vẫn không đánh lại được"

Nhìn đồng hồ cũng đã 10h, nàng nói:

"Giờ cũng đã muộn rồi, tụi con xin phép về trước đây"

"Ừ hai đứa về cẩn thận nhé, lần sau Tiểu Tuệ chơi cờ với bác tiếp nhé haha"

"Dạ vâng, cháu sẽ về học thêm ạ." Cô cười nói.


"Cháu chào hai bác"

"Ừ hai đứa về cẩn thận, về đến nơi nhắn lại cho mẹ nhé"

...

Về nhà cũng đã hơn 10h, hai người thay đồ ngủ rồi ôm nhau nằm trên giường.

"Mai mấy giờ em muốn về thăm ba?"

"Chắc tầm 8h gì đấy a"

Sau đó bàn tay không an phận của nàng bắt đầu dạo chơi trên cơ thể Lâm Tuệ, khiến cô có chút khó nhịn, bắt đầu phát ra âm thanh mê người kia. Đến lúc ngón tay thon dài của nàng chạm đến nơi mẫn cảm nhất của cô, cười xấu xa rồi nàng nói:

"Được rồi ngủ thôi"

Lâm Tuệ há hốc mồm tức giận nói:

"Chị..."

Nằm nghiêng chống cằm nhìn Lâm Tuệ, nàng lưu manh nói:

"Chị muốn nhìn em tự làm a~"

"Không ngờ chị biến thái như vậy"

Nhìn thấy ánh mắt em ấy có chút ủy khuất, như chú mèo con đang làm nũng với nàng, nhịn không được nữa, nàng liền cúi xuống hôn cô. Nụ hôn chuyển dần xuống cổ, vành tai, vùng bụng phẳng lì của cô, sau đó nàng hôn đến nơi thần bí ướt át kia khiến Lâm Tuệ không nhịn được cong người rên rỉ.

......

Tỉnh dậy lúc 7h, nàng thấy Lâm Tuệ vẫn đang say giấc trên giường, nhìn đến tác phẩm của mình trên người em ấy, Diệp Đào Ngọc mỉm cười hạnh phúc. Hôn một cái lên trán cô rồi sau đó nàng rời giường đi vệ sinh cá nhân và tắm rửa. Sau đó nàng mới xuống dưới nhà nấu đồ ăn sáng.

Ăn xong, nàng chở cô về quê thăm ba Lâm, trên đường đi còn mua ít hoa quả tươi. Hai người ở lại ăn trưa và ăn tối với ông rồi lại lái xe quay trở về thành phố. Về đến phòng làm việc, cô bắt đầu soạn giáo án và gửi cho lớp trưởng đáp án phần bài tập làm thêm hôm trước. Làm việc đến đúng 23h hai người bắt đầu lên giường tắt đèn ôm nhau ngủ một mạch tới sáng hôm sau.

Buổi sáng vẫn là nàng chở Lâm Tuệ đi làm, trong lòng nàng vẫn còn cảm thấy lo lắng sợ có người theo dõi em ấy. Vì vậy nàng đã bố trí thêm vệ sĩ quanh trường, họ ăn mặc cũng bình thường thoạt nhìn giống sinh viên nhưng cũng rất giỏi đánh đấm.

Mấy buổi chiều ngày hôm nay Phúc Nhị chở cô về, anh không thấy có người theo dõi nữa, nhưng vẫn cần phải cảnh giác. Vương Ngôn Khải mấy ngày hôm nay hắn ta bận việc ở công ty cho nên không có thời gian đi theo Lâm Tuệ nên đành sai người theo dõi. Nhưng không phải hôm nào cô cũng có tiết trên trường vì vậy tên thám tử kia coi như xui xẻo, chưa gặp cô được lần nào.

Buổi tối Chủ nhật diễn ra buổi tiệc mừng sinh nhật tròn một tuổi của cháu trai đích tôn Diệp Gia – Diệp Đào Dương, được tổ chức ở một nhà hàng sang trọng đã được đặt riêng trong tối nay. Diệp Đào Phi đương nhiên cũng mời rất nhiều bạn bè cũ, cộng với những ông chủ tai to mặt lớn mà anh quen biết. Trong đó có gia tộc nhà họ Vương. Hãng nước hoa cao cấp MxPest nổi tiếng khắp Trung Quốc, chính là do ông cố của Vương Ngôn Khải sáng lập.

Diệp Đào Phi đương nhiên có quen biết với Vương Ngôn Khải, hồi còn học ở Thanh Hoa hai người cùng một câu lạc bộ do Diệp Đào Phi làm chủ tịch. Vương Ngôn Khải cũng chính là phó chủ tịch câu lạc bộ khi đó, tuy ít hơn anh có một, hai tuổi nhưng rất xuất sắc, bề ngoài coi như cao ráo, trắng trẻo, dễ nhìn. Hắn ta có một cô em gái cũng vừa tốt nghiệp thạc sỹ bên Úc.

Bữa tiệc sẽ bắt đầu lúc 19h, tuy nhiên bây giờ mới có 18h mà đã có rất nhiều người đến đây rồi. Mọi người đều đến hỏi thăm hai vợ chồng rồi thi nhau ẵm đứa bé khen nấy khen để.

Thấy sắp đến giờ, Diệp Đào Phi nhìn một lượt chưa thấy Lâm Tuệ và Đào Ngọc, bỗng nhiên Ngôn Khải trong tay cầm theo ly rượu vang đến chúc mừng anh.

"Chúc mừng vợ chồng anh chị"

"Tiểu Dương lớn lên nhất định sẽ rất giống anh cho coi." Hắn ta vừa cười nói vừa lấy tay vuốt nhẹ chóp mũi đứa bé.


"Em cũng nên lấy vợ sinh con đi, cũng không còn trẻ nữa đâu"

"Haizz, hôn nhân cũng không thể gấp gáp được như vậy"

Hắn ta vừa dứt lời thì Diệp Đào Ngọc nắm tay Lâm Tuệ bước vào trong, lập tức thu hút không ít ánh mắt của mọi người xung quanh. Hôm nay cả hai đều xinh đẹp như mỹ nữ, là nàng đã mời Nhã Lâm đến trang điểm cho. Ở đây cũng toàn là người đẹp, không biết còn tưởng đi nhầm vào buổi biểu diễn thời trang nào đó.

"Anh, chị." Nàng lên tiếng chào hỏi.

Diệp Đào Phi vui vẻ nói:

"Hai đứa cuối cùng cũng đến rồi, anh chờ mãi"

"Em chào anh chị." Cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi.

Cô vừa nói xong thì Vương Ngôn Khải bỗng quay người ra đằng sau nhìn hai người. Cả Lâm Tuệ và hắn ta đều giật mình, còn Diệp Đào Ngọc nhíu chặt mày có ý định giấu Lâm Tuệ ra đằng sau, ánh mắt thô tục của hắn ta cứ nhìn chằm chằm lão bà của nàng như vậy khiến nàng không thoải mái tí nào.

"Cô Lâm sao?"

Lâm Tuệ ngạc nhiên:

"Sao anh lại biết?"

"Cô từng lên hotsearch mà phải không? Xin tự giới thiệu tôi là Vương Ngôn Khải. Rất vui được gặp cô." Hắn ta vừa nói vừa đưa tay ra mong muốn bắt tay, Lâm Tuệ định đưa tay ra thì Diệp Đào Ngọc đã nhanh hơn một bước, nàng bắt lấy tay hắn ta cố ý dùng sức siết chặt.

"Xin chào"

"Diệp tổng, a đau"

"A xin lỗi tôi lỡ tay"

"Ngôn Khải, Lâm Tuệ. Hai người quen nhau sao?" Diệp Đào Phi nhìn Lâm Tuệ và Ngôn Khải.

"À là như vậy, lần trước em có gặp cô Lâm ở quán cà phê"

"Nhưng cô Lâm sao lại ở đây vậy?" Rõ ràng theo kết quả điều tra Lâm Tuệ từng đi thực tập ở Diệp Gia, với lại em trai cô còn gây tai nạn cho Đào Phi, không biết tại sao lại còn có mặt ở đây được. Nhưng mà cũng thật may mắn cho hắn ta, uổng công theo dõi mà không được hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.

Lâm Tuệ có chút khó xử nói:

"Tôi..."

"Việc của anh sao?"

Trong lòng hắn ta cảm thấy rất bất mãn, không hiểu mình đã làm gì đụng chạm đến cô em gái của Đào Phi.

Thấy không khí có chút căng thẳng, Diệp Đào Phi lên tiếng nói:

"Để anh giới thiệu, đây là Vương tổng – Vương Ngôn Khải của tập đoàn MxPest"

Loại người này mà cũng làm tổng giám đốc được sao, cái hãng nước hoa kia nàng từng mua tặng cho Tô Hồng Sương thế nhưng lại bị cậu ấy chê, thế là lần sau nàng không mua của hãng này nữa. Trong lòng nàng thầm nghĩ.

"Còn đây là Lâm Tuệ - giảng viên Bắc Ngữ"

"Chào Vương tổng." Lâm Tuệ lịch sự chào hỏi.

"Ừ anh có thể gọi em là Lâm Tuệ không?"

"Được ạ"

"Em... đến đây với ai vậy? Có đi cùng bạn trai không?"


Lâm Tuệ cảm thấy đây là một câu hỏi cực kỳ vô duyên, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu thế nhưng cô không dám biểu lộ ra ngoài. Không thể chịu nổi nữa, Diệp Đào Ngọc cười nói:

"Sao Vương tổng lại đặc biệt quan tâm Tiểu Tuệ như vậy hả?"

Hắn ta bị hỏi đến á khẩu, nhất thời không nói được gì. Còn có gọi nhau cũng thân thiết thật đấy. Cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc, Diệp Đào Phi phải lên tiếng nói:

"Được rồi được rồi, đến giờ bắt đầu rồi, mọi người ngồi vào chỗ cả đi"

Sau khi kéo Lâm Tuệ vào bàn ngồi cùng với ba mẹ, chị dâu, tâm tình hai người mới thả lỏng được một chút. Lâm Tuệ giờ mới có thời gian hỏi thăm Tiểu Dương, cô bế đứa bé trên tay có chút xúc động. Đường Khả Tuyết ngồi bên cạnh cười nói:

"Tiểu Dương lớn lên cũng phải học giỏi giống như cô Ngọc và cô Tuệ đấy nhé"

"Hahaha nhìn thằng bé cười kìa"

Hơn một tiếng sau, Tiểu Dương đã ngủ say mất, Đường Khả Tuyết xin phép bế con trở về trước, Phúc Nhị đưa họ trở về nhà an toàn rồi lại lái xe quay lại nhà hàng.

"Tôi có thể mời Diệp tổng một ly được không?"

Ngôn Khải trên tay cầm ly rượu bước đến. Quả thật nãy giờ có không ít người đến mời rượu nàng, nàng cũng chỉ nể tình nhấp một ít rồi giải thích còn phải lái xe cho nên không thể uống nhiều được. Hơn nữa mỗi lần có người mời nàng uống rượu, nàng liền cảm nhận được ánh mắt lão bà đang nhìn mình chằm chằm.

"Xin lỗi Vương tổng, tôi không thể uống rượu được nữa"

"Vậy thì Lâm Tuệ, anh có thể mời em một ly được không?"

Lâm Tuệ thật sự không biết uống rượu, cô còn chưa thử dù chỉ một lần. Thật sự đến những nơi tiệc tùng như vậy không phải sở thích của cô.

"Tiểu Tuệ và Tiểu Ngọc không thể uống thêm rượu được, mong cháu thông cảm cho hai đứa nhé." Mẹ Diệp lên tiếng giải vây.

"Dạ không sao"

Cả nàng và cô đều phải cảm ơn mẹ, hai người thở phào nhẹ nhõm.

"Hai đứa về sớm nghỉ ngơi đi, mai còn đi làm." Lần này là Ba Diệp nói.

"Vậy thì bọn con xin phép về trước, tạm biệt ba mẹ"

Ngay lúc Ngôn Khải cũng định rời đi, đột nhiên hắn ta bị một nhóm người đến mời rượu bàn chuyện làm ăn. Hắn ta thở dài ánh mắt sắc bén nhìn theo bóng lưng của hai người phụ nữ xinh đẹp dần biến mất sau cánh cửa. Vừa ngồi vào xe, nàng tuôn ra một tràng:

"Hừ hắn ta quả thật không biết điều, nếu không phải vì giữ thể diện cho anh trai thì chị đã xử hắn một trận rồi"

"Bàn tay của hắn thật ghê tởm mà, đã thế còn dính mồ hôi, làm chị rửa mãi mới đỡ"

"Ừm đúng thật là rất đáng ghét"

"Em cũng thấy hắn ta đáng ghét sao hahaha"

"Chị có lái xe được không? Nãy em thấy chị uống cũng kha khá rồi đấy"

"Chị không sao? Chỉ nhấp môi tí thôi"

"Em muốn nếm thử vị rượu vang không?" Nàng cười xấu xa, đôi mắt hoa đào hơi híp lại nhìn cô.

Lâm Tuệ xấu hổ nói:

"Về thôi"

"Sao em lại đánh trống lảng như vậy, thật là hư quá"

Không khí trong xe có chút ám muội, nàng không buông tha cho cô mà trực tiếp tiến đến hôn Lâm Tuệ, môi lưỡi hai người dây dưa một chỗ, Lâm Tuệ cảm nhận được mùi vị của rượu vang, có ngọt mà cũng có chút chua. Sau khi đã thỏa mãn, nàng mới đeo dây an toàn cho cô rồi vui vẻ lái xe trở về nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận