Nguyện Cưng Chiều Em

Vậy là đã trôi qua một tuần kể từ ngày em trai mình nhập viện, cuối cùng cô cũng viết xong CV thực tập và gửi qua email của công ty. Lúc chuẩn bị ấn nút gửi, cô cảm thấy hồi hộp lo lắng, đang chần chừ thì Bạch Tiểu Giang tiến lên vỗ vỗ vai Lâm Tuệ nói:

"Cố lên cậu làm được mà"

"Ừ cảm ơn cậu"

Hôm nay là cuối tuần, Bạch Tiểu Giang muốn cùng Lâm Tuệ đi thăm Lâm Dĩ. Vì vậy hai người nhanh chóng đi sửa soạn. Lâm Tuệ mặc một chiếc áo thun, mặc chân váy để lộ đôi chân dài thẳng tắp hết sức mê người, mang thêm một chiếc túi đeo chéo hình con gấu. Còn Bạch Tiểu Giang thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng croptop tay bo, quần bò đen eo cao ống đứng, cột tóc đuôi ngựa, cô chỉ xỏ khuyên một bên tai, trông rất có cá tính.

Sửa soạn xong, cả hai kéo nhau đi mua hoa cho Lâm Dĩ. Thật ra Lâm Tuệ cũng khuyên Bạch Tiểu Giang là không cần thiết rồi. Bạch Tiểu Giang đáp lại:

"Mình cũng không thể đi tay không đến được a, cứ để mình mua đi"

"Được rồi tùy cậu, mình cũng mua một bó tặng cho Diệp tổng"

"Đấy cậu cũng không thể đến tay không mà hahaha"

Chọn xong hoa, hai người gọi một chiếc taxi nhanh chóng đến bệnh viện. Lúc đi xuống Bạch Tiểu Giang nhanh nhảu chạy xuống trước rồi vòng qua bên kia mở cửa cho Lâm Tuệ, rồi làm động tác tay trái cầm hoa để ra đằng sau lưng, người hơi cúi xuống đưa tay phải ra đỡ Lâm Tuệ xuống. Bị động tác này của Bạch Tiểu Giang chọc cười, cô không khỏi vừa cười vừa đưa tay ra cho Bạch Tiểu Giang dìu xuống. Khi xuống xe, Bạch Tiểu Giang nắm tay Lâm Tuệ giơ cao lên rồi Lâm Tuệ xoay người một vòng. Lâm Tuệ liền nở nụ cười tươi rói rồi lấy tay đánh nhẹ vào người Bạch Tiểu Giang. Bạch Tiểu Giang liền cười hì hì hỏi:

"Đã thấy tâm trạng tốt hơn chưa?"

"Hoàn toàn ổn, thôi mình vào trong đi"

Làm biểu tượng OK với Lâm Tuệ rồi cả hai rảo bước vào trong phòng bệnh.

Hôm nay gia đình Diệp Đào Ngọc cũng đến thăm Diệp Đào Phi, chợt nhận ra mình quên điện thoại trong xe nên quay lại lấy, vừa đi ra thì thấy một cảnh này cô gái kia nắm tay Lâm Tuệ rồi em ấy còn cười thật tươi với cô gái kia trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tức giận, nhíu nhíu mày đi ra bãi đỗ xe lấy điện thoại. Vừa cầm điện thoại lên thì nhận được một cuộc gọi của Tô Hồng Sương, vừa nhấn nút nghe thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nhí nhảnh:

"Alo giờ cậu rảnh không đi cafe với mình?"

"Giờ mình đang trong bệnh viện"

"Được rồi cậu đợi mình một lát mình cũng muốn đến thăm Phi ca ca, vẫn đang điều trị ở Bệnh viện Nhân dân Đại học Bắc Kinh đúng chứ?"

"Ừ mình cúp máy trước nhé"

Sau khi cả hai vào thăm Lâm Dĩ thì Bạch Tiểu Giang ra ngoài khuôn viên ngồi, đợi Lâm Tuệ đi thăm hỏi tình hình Diệp Đào Phi, đứng trước cửa phòng của Diệp tổng, Lâm Tuệ hít một hơi thật sâu rồi lại nhẹ nhàng thở ra, lấy tay gõ gõ cửa. Đang gọt hoa quả đột nhiên thấy có người gõ cửa, Diệp Đào Ngọc tưởng là Tô Hồng Sương đến rồi, trong lòng đang cảm thán người này dùng tên lửa bay qua hay gì. Đứng dậy ra mở cửa thì đập vào mặt nàng là gương mặt của Lâm Tuệ, hai người đều giật mình nhìn nhau một lúc mà không lên tiếng, mẹ Diệp thấy con gái bà cứ đứng đấy mãi liền lên tiếng hỏi:

"Ai vậy con?"

Lúc này nàng mới hoàn hồn mở rộng cánh cửa đứng gọn vào một bên để Lâm Tuệ vào. Sau khi bước vào cô chợt cảm thấy áp lực, chưa bao giờ cảm thấy áp lực và khẩn trương như thế này, kể cả lúc thi Đại học cũng không áp lực như vậy. Lâm Tuệ chào hỏi ba mẹ Diệp:

"Chào bác trai, bác gái." Cô quay đầu qua nhìn Diệp Đào Ngọc, không tin được Diệp Đào Ngọc là người nhà của Diệp tổng. Tâm trí cô trở nên hỗn loạn, giọng run run nói:

"Chào chị Đào Ngọc"

Nàng cũng đáp lại:

"Ừ em đến thăm anh trai chị hả?"


"Dạ vâng." Nói xong cô đặt bó hoa trên tay xuống chiếc tủ kia. Diệp Đào Ngọc thấy bó hoa này giống với bó hoa lần trước nên nói tiếp:

"Lần sau em không cần lãng phí tiền mua hoa nữa đâu"

Ba Diệp thấy con gái mình nói chuyện với Lâm Tuệ như vậy bèn hỏi:

"Hai đứa quen nhau hả?"

Ánh mắt Diệp Đào Ngọc nhìn vào gương mặt đang cúi xuống kia của Lâm Tuệ rồi quay sang nhìn ba đáp:

"Dạ vâng, là tình cờ quen biết"

Lâm Tuệ hỏi thăm sức khỏe của Diệp Đào Phi rồi hàn huyên với ba mẹ Diệp một vài câu rồi nhanh chóng rời đi. Lúc đi cô len lén nhìn Diệp Đào Ngọc mà tình cờ chị ấy cũng đang nhìn mình chằm chằm, cảm thấy có chút chột dạ như thể là bị bắt quả tang việc gì đó xấu xa lắm vậy. Cô nhanh chóng quay mặt rời đi. Nhẹ nhàng khép lại cánh cửa phòng lại, Lâm Tuệ dựa lưng vào tường hít thở sâu một lúc để bình ổn tâm trí.

Còn ở bên ngoài khuôn viên, Bạch Tiểu Giang cảm thấy ngồi một chỗ có chút nhàm chán liền đứng lên đi dạo một vòng cho đỡ mỏi người. Đang đi đến bãi đỗ xe thì thấy một chiếc xe Maybach GLS 600 đang tiến tới tiến lui mà mãi chưa đỗ vào được đúng chỗ. Thấy ngứa mắt, Bạch Tiểu Giang liền đi đến chiếc xe kia lấy tay gõ gõ cửa kính. Cửa kính hạ xuống từ từ, đập vào mắt Bạch Tiểu Giang là một tiểu tỷ tỷ đeo cái kính chống nắng to bằng nửa khuôn mặt, cô lịch sự nói:

"Tôi thấy chị đỗ mãi không được tôi có thể giúp được không, yên tâm tôi có bằng lái ô tô"

Tô Hồng Sương nghe được câu "đỗ mãi không được" cảm thấy rất tức giận, ngạo kiều nói:

"Không cần"

Nghe thấy lời từ chối thẳng thừng như vậy Bạch Tiểu Giang cũng không muốn giằng co với bà chị kia nữa, nhìn đồng hồ hiển thị 18h30, lập tức rời đi. Ra đến nơi thấy Lâm Tuệ đang đợi mình, Bạch Tiểu Giang nói:

"Cậu ra lúc nào vậy? Diệp tổng đó sao rồi?"

"Mình vừa mới ra thôi, mà cậu đi đâu thế?"

"Mình đi dạo một vòng thôi ấy mà, nhưng không ngờ gặp phải một người ngốc nghếch, vừa đáng ghét"

"Hả? Ai?"

Bạch Tiểu Giang liền thuật lại câu chuyện cho Lâm Tuệ nghe. Nhưng tâm trí của Lâm Tuệ đâu còn ở đây nữa, cô đang suy nghĩ đủ mọi vấn đề. Nhận ra bạn mình tâm hồn đang treo ngược cành cây, Bạch Tiểu Giang hỏi:

"Sao thế có chuyện gì à?"

"Làm sao bây giờ Tiểu Giang... Mình... mình mới làm quen được chị Đào Ngọc, mình thật lòng rất yêu quý chị ấy, nhưng lúc đó mình không biết chị ấy là em gái của Diệp tổng a, vừa nãy gặp chị ấy ở phòng bệnh... Mình sợ chị ấy sẽ chán ghét mình." Vừa nói trong ánh mắt cô vừa dâng lên một tia u sầu không thể nào che giấu được.

Vỗ vỗ vai Lâm Tuệ, Bạch Tiểu Giang nói:

"Đấy là cậu nghĩ thôi chứ thực tế cũng chưa khẳng định được chị ấy có chán ghét cậu thật không mà. Ngoan ngoan đừng buồn nữa, tụi mình đi dạo phố rồi đi ăn kem có được không?"

Lâm Tuệ gật đầu.

Sau khi đã đỗ xe xong, Tô Hồng Sương gọi cho Diệp Đào Ngọc ra đón mình. Đã lâu không gặp được người bạn thân này, Tô Hồng Sương liền chạy nhào tới ôm Diệp Đào Ngọc rồi nói:

"Đã lâu không gặp, cậu vẫn xinh như vậy nga, thật khiến người ta ghen tỵ mà~"


Diệp Đào Ngọc cười cười:

"Cậu cũng thế, không thay đổi tí nào, vẫn cứ như đứa trẻ"

"Đây để mình kể cho cậu nghe, cậu không biết lúc nãy mình đã gặp một kẻ vô cùng đáng ghét ở bãi đỗ xe đâu. Mình đang đỗ xe mà cứ chạy lại đòi đỗ hộ mình, hứ bà đây không cần nhé"

Diệp Đào Ngọc cười lớn tiếng rồi nói:

"Người ta cũng là có ý tốt a"

"Cậu không bênh mình sao huhu"

"Được rồi đừng nháo nữa, đi thôi mau theo mình vào trong"

Hai người vừa mở cửa phòng đi vào, Tô Hồng Sương liền chạy đến ôm ba mẹ Diệp rồi chào hỏi:

"Cô chú, hai người vẫn khỏe chứ ạ?"

Mẹ Diệp cười đáp:

"Ừ cô chú vẫn khỏe, còn con mấy năm nay sao rồi đã có bạn trai chưa?"

Nghe xong câu hỏi mặt Tô Hồng Sương chợt ửng đỏ nói:

"Chưa đâu, cháu vẫn còn độc thân mà"

Mẹ Diệp cười haha vừa nhìn con gái lại nhìn Tô Hồng Sương nói:

"Cả 2 đứa đều sắp 30 rồi, không còn trẻ nữa, sự nghiệp cũng đều ổn định rồi còn không mau tìm bạn trai đi"

"Kìa mẹ..."

Đang định nói thêm mấy câu nữa nàng chợt nhìn thấy ngón tay của anh hai cử động, lắp bắp nói:

"Anh hai tỉnh rồi sao?"

Nghe thế ai cũng giật mình quay sang nhìn Diệp Đào Phi hai mắt anh từ từ mở ra, nước mắt Trình Ánh Như không tự chủ được cứ thế lăn xuống, vội hỏi con trai:

"Tiểu Phi a con tỉnh rồi sao? Sao rồi thấy đau ở đâu không?"

Diệp Đào Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

"Con tỉnh lại là tốt rồi, để ba gọi bác sĩ đến"


Theo đó là Diệp Đào Ngọc cùng với Tô Hồng Sương đều lên tiếng:

"Anh..."

"Phi ca ca"

Đôi mắt Diệp Đào Phi nhìn qua mọi người lần lượt, chỉ cảm thấy đầu có chút đau nhức, anh vội nhắm mắt nhíu nhíu mày. Đúng lúc này bác sĩ đến, kiểm tra tình hình bệnh nhân một lượt rồi nói:

"Bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt, tránh kích động, mọi người có thể an tâm rồi. Tôi xin phép đi trước"

"Vâng cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ"

"Thật tốt quá thật tốt quá, Tiểu Phi con sẽ sớm được xuất viện thôi"

Vừa ngồi được một lúc thì Tô Hồng Sương nhận được tin nhắn của quản lý nói rằng cửa hàng đang xảy ra chút chuyện.

"Phi ca ca tỉnh lại thật là tốt quá rồi, cháu xin phép cô chú bây giờ cháu có việc gấp cần trở về trước ạ. Tạm biệt mọi người". Nói xong cô liền cầm theo túi xách vội bước đi

"Ba mẹ vất vả rồi, anh hai cũng đã tỉnh lại nên ba mẹ về trước đi, để con ở lại chăm sóc anh cho"

"Thôi được rồi ba mẹ về trước rồi bảo Phúc Nhị mang ít đồ ăn qua cho hai anh em, con đừng có ăn bên ngoài, không đảm bảo vệ sinh. Tiểu Phi rất thích cháo mẹ nấu, nó mới tỉnh lại nên ăn ít cháo cho dễ tiêu hóa"

Chả mấy chốc đã đến tháng 7, sáng hôm nay Diệp Đào Phi cuối cùng cũng được xuất viện. Diệp Đào Ngọc vẫn phải đến công ty làm việc, vì vậy chỉ có ba mẹ và Phúc Nhị đến làm thủ tục xuất viện cho Diệp Đào Phi và đón anh về nhà. Trên đường trở về anh nói:

"Ba mẹ, mọi người vất vả vì con nhiều rồi"

Ba Diệp vỗ vỗ vai con trai:

"Con khỏe lại là tốt rồi haha nay nhà chúng ta phải ăn mừng thật lớn mới được"

"Đúng vậy a, Tiểu Phi mẹ sẽ nấu thật nhiều món ngon mà con thích ăn"

...

Lúc này Lâm Tuệ đang ở nhà một mình, Bạch Tiểu Giang thì đang đi làm, chợt cô nhận được email của công ty dịch thuật Diệp Gia, bên công ty hẹn 3 hôm nữa tới phỏng vấn. Khi đọc thư xong cô không biết hiện tại mình đang có cảm xúc gì, cũng không biết nên đối mặt như thế nào nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.

Đã đến ngày đi phỏng vấn, Lâm Tuệ trang điểm nhẹ nhàng, mặc một cái áo sơ mi trắng dài tay sơ vin lịch sự, quần bò ống đứng, kết hợp với chiếc vòng cổ giúp tạo điểm nhấn, đi đôi giày sandal cao gót màu trắng khoảng 5cm. Chuẩn bị xong xuôi cô bắt một chiếc taxi đi đến công ty, từ phòng trọ cô đến công ty cũng mất khoảng 20 phút. Trong lúc này cô tranh thủ hít thở sâu để giảm bớt căng thẳng, nhắm mắt đeo tai nghe mở nhạc của Westlife nhóm nhạc mà cô yêu thích.

Đến nơi đã là 8h, Lâm Tuệ không ngừng tự ám thị bản thân mình sẽ làm được thôi. Vào phòng chờ cô thấy cũng có kha khá người đến đây phỏng vấn. Ngồi một lúc thì có một cô bạn đến làm quen:

"Chào cậu, mình là Lý Lan Anh, cậu tên là gì"

"Xin chào, mình là Lâm Tuệ"

"Cậu đến đây phỏng vấn thực tập sinh đúng không?"

"Ừ đúng rồi. Còn cậu?"

"Mình cũng thế. Thấy lo quá trời ơi, cậu có lo không?"

Đương nhiên là lo rồi. Thật ra Lâm Tuệ đã suýt quên đi nỗi lo lắng, tự dưng được khơi gợi lại khiến cô lại mất bình tĩnh, tim không khỏi đập nhanh hơn, bèn đáp:

"Xin lỗi mình qua bên kia nghe điện thoại đã". Kì thật cô không muốn trả lời câu hỏi kia, nếu thừa nhận là mình lo lắng thì không được, mỗi lần nói ra nỗi sợ như thế thể nào cô biết kết quả sẽ ra sao. Nhưng mà cô cũng không nói dối được nên bèn tìm cách qua góc kia một mình để bình tĩnh một chút.

Cô quan sát vẻ mặt của những người đã phỏng vấn xong đa số thấy mặt ai cũng khó coi, không biết bên trong sẽ áp lực như thế nào đây. Đến lượt mình được gọi tên vào phỏng vấn, Lâm Tuệ liền đi vào, ngay khi nhìn thấy trong phòng phỏng vấn có tận ba người trong đó có cả Diệp Đào Ngọc ngồi ở vị trí tổng giám đốc khiến cô không khỏi run sợ, bao nhiêu lớp phòng ngự cô cố gắng xây dựng để trấn an tinh thần nay đã hoàn toàn sụp đổ. Ngồi ở vị trí trợ lí Thương Ngôn cảm thấy đây cũng chỉ là buổi phỏng vấn thực tập sinh thôi sao mà Diệp Đào Ngọc cứ muốn đi xem cơ chứ???


Suốt buổi phỏng vấn, chỉ có trưởng phòng nhân sự đặt câu hỏi cho Lâm Tuệ, cô trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy, tự tin đầy thuyết phục, khác xa so với dáng vẻ kinh hồn ban nãy. Diệp Đào Ngọc trong lòng thập phần hài lòng với những câu trả lời Lâm Tuệ đưa ra, khác biệt hơn nhiều so với các ứng viên trước đó. Đến gần cuối buổi phỏng vấn, Diệp Đào Ngọc đang im lặng đột nhiên lên tiếng: "Chị hỏi em một câu" khiến Lâm Tuệ có chút giật mình, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Diệp Đào Ngọc quá lâu bèn đáp: "Dạ vâng"

"Em có câu hỏi gì muốn hỏi thêm không?"

Nghe được lời này, Lâm Tuệ cảm giác như câu hỏi là Em có gì muốn hỏi chị không?

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn, Lâm Tuệ rời phòng, cô đi đến nhà vệ sinh muốn rửa mặt cho tỉnh táo. Một lúc lâu sau cô mới định thần bước ra ngoài đi đến thang máy, vì ở đây nhiều thang máy quá cô không biết chọn cái nào liền chọn cái thang máy to nhất ngay chính giữa mà bước vào, nhưng cô không biết rằng cái thang máy này chỉ xây dựng dành riêng cho tổng giám đốc và các trưởng ban, còn nhân viên thì đi những cái thang máy khác. Vì có những lúc tiếp đón các lãnh đạo cấp cao, hoặc là có những cuộc họp gấp, các sếp sẽ có thang máy riêng để đi.

Bước vào thang máy chưa kịp nhấn số, đã thấy đằng kia Diệp Đào Ngọc cùng cô trợ lý ban nãy tiến về hướng này, có vẻ họ cũng định đi thang máy. Lâm Tuệ đang hoang mang suy nghĩ có nên đi cùng chị ấy không thì thang máy tự động đóng lại, đúng lúc này Diệp Đào Ngọc chạy đến nhấn cái nút ở ngoài, cửa thang máy lại mở ra. Thấy cô bé ban nãy tự tiện chạy vào thang máy này, Thương Ngôn vừa lên tiếng định nhắc nhở đã bị Diệp Đào Ngọc cắt ngang, rồi cả hai cùng bước vào.

Thấy Lâm Tuệ chưa có nhấn số tầng, ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Đào Ngọc nhấn tầng 15, lúc này nhìn chữ số màu đỏ cứ tăng dần từ tầng 5 tầng 6, Lâm Tuệ mới hoảng hốt nhớ ra quên chưa nhấn, đành phải bấm số 1. Vì thang máy rất lớn bấm xong cô cố ý đứng cách xa xa Diệp Đào Ngọc. Đến tầng 15, thang máy kêu tinh một tiếng, cửa liền mở ra. Cửa vừa mở, Diệp Đào Ngọc nhanh chóng tiến đến cầm tay Lâm Tuệ bước ra. Không những Lâm Tuệ ngạc nhiên ngay cả Thương Ngôn cũng mắt chữ A mồm chữ O trời ơi sếp ơi người ta muốn xuống tầng 1 cơ mà?

Sau khi cả ba người ra ngoài, Lâm Tuệ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị kéo tay vào phòng tổng giám đốc. Sau khi vào phòng, đóng cửa lại, Lâm Tuệ bèn hỏi:

"Sao chị không cho em xuống dưới, kéo em vào đây làm gì chứ?"

"Lâu lắm rồi không gặp em, vẫn khỏe chứ?"

Đây không phải việc trọng tâm a, kéo mình vào đây chỉ để hỏi cái này? cũng thật vô lí quá đi.

"Được rồi em vẫn khỏe nhưng mà bây giờ em trở về được chưa?"

"Anh trai chị đã tỉnh lại và được xuất viện rồi"

Nghe được câu này, tâm Lâm Tuệ cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn rất nhiều:

"Thật sao ạ? Vậy tốt quá, đoạn em sẽ qua thăm anh ấy sau"

"Ừ được. Em trai em sao rồi?"

"Thằng bé vẫn đang hôn mê"

"Chắc sẽ ổn thôi, cuối tuần rảnh chị sẽ đến thăm Lâm Dĩ"

Lâm Tuệ còn tưởng mình nghe lầm, liền hỏi:

"Chị không giận nó sao vì nó mà anh trai chị phải nằm viện đó"

"Mọi chuyện đã qua rồi, anh trai chị cũng đã xuất viện chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa sẽ khỏe lại thôi. Chứ em tránh né chị vì nghĩ là chị sẽ nổi giận sau khi biết em là chị gái của Lâm Dĩ sao?" Nàng vừa nói vừa nhướn mi.

Bị nói trúng tim đen, mặt Lâm Tuệ hơi hơi nóng ngượng ngùng nhìn Diệp Đào Ngọc. Nàng nói tiếp:

"Lần sau không được tránh né như vậy nữa, làm chị cảm thấy thật bực mình đấy"

Nói xong, Diệp Đào Ngọc bước đến bàn làm việc kéo ngăn tủ ra, lấy ra một con gấu bông nhỏ nhắn chỉ bằng khoảng hai lòng bàn tay, đem đến tặng cho Lâm Tuệ:

"Tặng em con gấu này, hi vọng em thích nó, là quà tặng chúc mừng cho buổi phỏng vấn ngày hôm nay, em đã làm rất tốt". Truyện Ngược

Lâm Tuệ nhận lấy con gấu bông này không khỏi nở nụ cười, nhìn nó cũng khá giống chị Đào Ngọc ấy chứ

"Em cảm ơn chị"

Nhìn thấy nụ cười cùng chiếc răng khểnh kia, Diệp Đào Ngọc đột nhiên có suy nghĩ muốn đè em ấy xuống. Nàng chợt giật mình mình lại nghĩ gì thế không biết haizz


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận