Nguyện Cưng Chiều Em

"Anh đã tra xem được hiện tại Lâm Tuệ sống ở đâu chưa?"

"Tôi... vẫn chưa ra được thưa Vương tổng"

Ngôn Khải ném thuốc lá vào người Tố Cảnh, giận dữ nói:

"Tên khốn nhà ngươi làm việc kiểu gì thế hả? Suốt mấy ngày rồi mà vẫn không tra ra được." Hắn ta cười lạnh.

"Từ nay anh nghỉ đi, tôi không cần nữa. Tôi sẽ đích thân tự theo dõi"

Tố Cảnh hoảng sợ quỳ xuống cúi lạy hắn ta.

"Cho tôi đúng ba ngày nữa, tôi thề"

Đang định nói gì đó thì điện thoại của Ngôn Khải vang lên, anh ta liếc nhìn cái tên hiện lên màn hình sau đó quay ra cửa sổ đứng nói chuyện, Tố Cảnh thấy thế vội vàng nhét cái bút ghi âm vào trong hộp đựng bút trên bàn làm việc của Ngôn Khải. Bỗng nhiên Ngôn Khải quay sang nhìn anh nói:

"Anh về trước đi, đúng ba ngày nữa quay trở lại báo cáo kết quả cho tôi." Nói xong thì tiếp tục nghe nốt điện thoại. Ánh mắt Tố Cảnh có chút thâm thúy nhìn bóng lưng Ngôn Khải rồi sau đó quay người bước đi.

Tố Cảnh đem mọi chuyện điều tra được về Vị đại tá kia cùng với mệnh lệnh của Ngôn Khải bàn bạc với Diệp Đào Ngọc và Lâm Tuệ. Họ có một kế sách như thế này. Nàng nói:

"Trước tiên Phúc Nhị sẽ đưa Tiểu Tuệ sẽ đến một khu nhà khác, sau đó anh sẽ chụp lại hình ảnh đó coi như đã tra ra được nơi em ấy đang ở. Ba ngày sau nếu hắn mà dám đến đây thì..."

"Vâng tôi hiểu rồi. Tôi xin phép"

Sau khi Tố Cảnh rời đi, nàng xoa mặt cô âu yếm nói:

"Ủy khuất em rồi Tiểu Tuệ"

Cô lắc đầu nhẹ nhàng nói:

"Có gì mà ủy khuất em chứ? Chỉ là mấy bức ảnh thôi mà"

"Chị có kế hoạch gì không?"

"Em cứ chờ xem kịch hay đi"

"Được rồi, nhưng chị đừng mạo hiểm quá"

"Tuân lệnh lão bà~"

"Ai là lão bà của chị chứ?"

"Haha không phải sao?"

...

Cầm trên tay những bức ảnh của Lâm Tuệ mà Tố Cảnh chụp được, cô đang sinh sống ở một căn hộ cách Bắc Ngữ không xa lắm. Ngôn Khải lật từng cái xem kĩ càng, trong lúc hắn ta không để ý, Tố Cảnh nhanh tay lẹ mắt lấy lại chiếc bút ghi âm cất vào túi áo rồi nói:

"Vương tổng đã hài lòng chưa?"

"Được rồi, từ giờ anh không phải theo dõi Lâm Tuệ nữa"

"Vâng tôi hiểu rồi"

Sau khi trở về nhà hắn ra hồi hộp bật lên nghe thử. Hắn ta cảm thấy sốc không thể tin được. Trong đoạn ghi âm có giọng của Ngôn Khải và một người đàn ông khác, trong đầu Tố Cảnh liền nhớ đến người đàn ông đội mũ hôm nọ.


"Thưa Vương tổng, tối mai có thể bắt đầu giao dịch được rồi"

"Haha tốt"

"Nói với ông ta bảo quản hàng cho tốt"

"Vâng"

"Vợ ông ta bao giờ trở về"

"Chắc khoảng một tuần nữa"

"Chắc khoảng?"

"A em xin lỗi, là một tuần nữa ạ"

"Hừ"

"Vậy cứ theo kế hoạch đi, đêm mai 12h xuất phát đến nhà Tô Vĩnh Nguyên"

Gửi lại đoạn ghi âm cho Diệp Đào Ngọc, nàng nói:

"Anh vất vả rồi"

"Không sao, chỉ cần bắt được lũ sâu bọ kia tôi cũng mừng rồi. Thật không ngờ..."

"Chuyện anh không ngờ còn nhiều lắm"

"Theo như đoạn ghi âm thì có thể Tô Vĩnh Nguyên đang giữ số ma túy kia tại nhà ông ta"

Tố Cảnh thở dài một hơi rồi nói:

"Đêm mai bọn chúng sẽ xuất phát rồi"

"Hiện tại Tô Vĩnh Nguyên đang ở một mình đúng không?"

"Đúng vậy. Con trai ông ta đang học bên Mỹ, còn vợ thì đi du lịch với bạn bè"

"Vậy thì đêm nay chúng ta sẽ hành động. Ông tôi cũng làm việc với bên cảnh sát rồi"

Khi Tô Vĩnh Nguyên đang ngồi ăn tối đột nhiên có chuông cửa reo lên, đột nhiên có hai người đàn ông xông vào. Tân Thông giơ thẻ cảnh sát lên rồi nói:

"Chúng tôi có lệnh khám xét, mong đại tá phối hợp"

Ông ta tức giận quát:

"Khám xét cái gì, ai cho các người đến nhà tôi"

"Chúng tôi nhận được tin tức ông tàng trữ buôn bán ma túy"

"Là tên nào dám nói xằng nói bậy?"

Không để ý lời ông ta, anh nói với người bên cạnh:


"Tiểu Trương, mau lục soát"

"Vâng"

Tô Vĩnh Nguyên định ngăn Tiểu Trương lại nhưng Tân Thông kịp thời giữ ông ta rồi nói:

"Mong đại tá phối hợp"

Một lát sau, Tiểu Trương tìm thấy đống ma túy được cất giữ trong nhà kho, rồi nhanh chóng báo cho Tân Thông. Ba mươi phút sau cảnh sát đến nhà Tô Vĩnh Thông tịch thu số ma túy, sau đó mang ông ta về đồn làm việc.

"Tôi không biết gì hết là tên tiểu tử Vương Ngôn Khải lừa tôi"

"Đã có chứng cứ rõ ràng ông đừng nói dối nữa"

"Chứng cứ gì?"

"Các người làm ăn như vậy mà được à? Sao không mau đi bắt hắn ta về đây hả?"

"Chúng tôi đang tiến hành bắt giữ anh ta rồi. Tôi hỏi ông lần nữa: ông đã nhận được bao nhiêu?"

"Một đồng cũng không có. Các anh nói có bằng chứng thì mang ra đây"

Tiểu Trương thở dài sai người mang bút ghi âm đến mở cho ông ta nghe. Nhìn gương mặt ông ta sợ đến trắng bệch, anh nói tiếp:

"Giờ ông đã chịu thừa nhận chưa?"

"Thằng chết tiệt"

Sau khi biết tin Tô Vĩnh Nguyên đã bị cảnh sát đưa đi, còn có số hàng kia đã bị tịch thu, Ngôn Khải và đồng bọn vội vàng trốn đi. Trên xe, hắn ta không ngừng quát tháo lái xe nhanh hơn. Khi đi qua một nhà hàng sang trọng, hắn ta bắt gặp Lâm Tuệ đang đi ăn cùng với một nhóm người. Hôm nay khoa cô tròn 50 năm thành lập cho nên mọi người rủ nhau cùng đi ăn tối, đương nhiên là cô cũng tham gia.

"Dừng xe lại"

"Sao thế Vương tổng?"

Ngôn Khải không nói gì mở cửa xe đi vào nhà hàng kia tìm Lâm Tuệ. Cô vừa từ nhà vệ sinh bước ra thì đột nhiên có ai đó từ đằng sau dùng súng điện khiến cô ngất xỉu. Nhìn xung quanh không có ai, hắn ta bế cô quay trở lại xe ngồi.

Hai tên đồng bọn thấy thế tò mò nhìn Lâm Tuệ rồi nói:

"Ái chà Vương tổng, đây là ai thế?"

"Người tình của anh à?"

"Câm miệng, lái xe đi"

Mười lăm phút sau, mọi người không thấy Lâm Tuệ đâu lo lắng gọi điện. Thấy chuông điện thoại của cô vang lên trong túi xách, hắn ta không do dự tắt máy. Bỗng nhìn thấy hình nền điện thoại không phải là Diệp Đào Ngọc thì là ai nữa. Ngôn Khải tức giận nhíu mày nhìn Lâm Tuệ đang bất tỉnh. Giờ hắn ta đã hiểu vì sao không điều tra ra được "bạn trai" của Lâm Tuệ rồi, căn bản là cô và Diệp Đào Ngọc đang yêu nhau.

...

Sau khi tin tức Lâm Tuệ biến mất, Diệp Đào Ngọc cảm thấy vô cùng khẩn trương và lo sợ, nàng yêu cầu nhà hàng cho xem camera. Rõ ràng nhìn thấy chỗ cửa ra vào Lâm Tuệ bị một người đàn ông đội mũ đeo khẩu trang bế đi. Không cần nhìn mặt nàng cũng biết đấy là Ngôn Khải. Hai hàm răng nàng cắn chặt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén khiến ai cũng không dám lại gần. Nàng thề rằng nhất định bằng mọi giá phải bắt được tên cầm thú Ngôn Khải kia về. Lâm Tuệ mà có chuyện gì thì hắn ta cũng đừng mong được sống.


"Vương tổng giờ chúng ta đi đâu thế?"

"Trước tiên cứ lái xe đến số nhà XXX. Nơi đó là nhà riêng mới mua, không có ai biết"

"Vâng"

"Sao cảnh sát lại biết nhà Tô Vĩnh Nguyên có ma túy chứ? Anh nói thử xem?"

Ánh mắt thâm sâu của Ngôn Khải nhìn Lâm Tuệ, cảm giác như Diệp Đào Ngọc có liên quan. Còn tại sao cô ta biết thì hắn ta càng không nghĩ ra.

Sau khi Lâm Tuệ tỉnh lại thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, cô hốt hoảng khi nhìn thấy Ngôn Khải đang ngồi ghế hút thuốc. Hắn ta thấy cô tỉnh lại bước đến cười nói:

"Em tỉnh rồi sao?"

"Sao anh đưa tôi đến đây?"

"Haizz Lâm Tuệ ơi Lâm Tuệ, sao em không nói với anh là em và cô ta đang quen nhau hả?"

"Em nói xem đây là gì?" Hắn ta vừa nói vừa mở điện thoại lên, hiện ra hình ảnh của Diệp Đào Ngọc.

"Còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, thật là đau đầu, thế nên anh đã vứt sim của em đi rồi." Nói xong thì thả điện thoại rơi thẳng xuống đất, bước đến bên cạnh cô.

"Anh sẽ sớm bị bắt thôi"

"Hahaha anh có một thắc mắc đó là sao cảnh sát lại tìm được đến nhà Tô Vĩnh Nguyên hả?"

Lâm Tuệ liếc nhìn hắn ta khinh bỉ nói:

"Cá mè một lứa"

"Hahaha"

"Nếu đoán không sai là Diệp Đào Ngọc có phải không? Nhưng mà làm sao cô ta biết được?" Hắn ta nói xong thì nâng cằm của cô lên siết chặt khiến Lâm Tuệ cảm thấy đau đớn.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi xe của cảnh sát đang ở bên ngoài, hai tên đồng bọn sợ hãi chạy đến gõ cửa thông báo cho Ngôn Khải. Hắn ta một lần nữa khó hiểu, không biết tại sao cảnh sát biết mình ở đây. Đi đến bên tủ lấy ra khẩu súng, Lâm Tuệ hoảng hốt nói:

"Anh định làm gì?"

"Em sẽ biết thôi"

Hắn ta đi đến gần cô, một tay nhấc kéo cô đứng dậy, tay còn lại chĩa súng vào đầu cô nói:

"Tốt nhất em đừng lộn xộn"

Khi bắt cô làm con tin, cảnh sát không dám manh động, Diệp Đào Ngọc cũng vừa đến thấy cảnh này lập tức gào thét mắng chửi Ngôn Khải:

"Tên khốn, thả em ấy ra"

"Tên súc vật kia, thả cô Lâm ra"

"Mấy người là chó săn sao?"

"Sao mà đánh hơi hay thế?"

"Tốt nhất tránh xa tôi ra, nếu không đừng trách"

"Tiểu Tuệ." Nàng gọi cô trong vô vọng, nước mắt trực trào sắp rơi.

"Em không sao." Cô nhìn đến bàn tay hắn tay đang giữ lấy người mình, không nghĩ gì liền cắn một cái thật mạnh vào cổ tay hắn. Đột nhiên bị cắn khiến hắn ta đau gào thét lên buông cô ra, mất tập trung khoảng vài giây. Ngay sau đó có một viên đạn bay đến trúng vào cánh tay của Ngôn Khải khiến hắn ta chịu đau mà ngã khuỵu xuống. Cảnh sát sau đó lập tức đến giam giữ cả ba người bọn họ lại, đưa Ngôn Khải đến bệnh viện.

Nàng vội vàng chạy đến ôm cô lo lắng hỏi:

"Em không sao chứ? Hắn ta có làm em bị thương không?"


"Em không sao, mà sao cảnh sát lại tìm đến đây được thế?"

"Để lát chị lên xe nói, giờ mình về nhà thôi"

...

"Chị sợ lắm Tiểu Tuệ, chị đã rất sợ..."

Lâm Tuệ dựa đầu vào vai nàng, cô nhẹ nhàng nói:

"Em cũng rất sợ, nhưng em biết là chị sẽ đến cứu em"

"Làm sao em biết?"

"Linh cảm của em"

"Chị nói cho em biết đi. Tại sao cảnh sát lại đến đây nhanh thế?"

"Tố Cảnh trong lúc theo dõi tên đồng phạm của Ngôn Khải đã nhân cơ hội vứt con chíp định vị vào trong xe của bọn họ, cho nên mới có thể biết được em đang ở đây"

"Thì ra là như vậy"

"Vương gia đừng hòng yên ổn"

Lâm Tuệ nghe được cỗ hận ý trong lời nói của nàng liền ngẩng đầu lên nhìn, cô xoa mặt nàng nói:

"Chị muốn như vậy thật sao?"

"Ai bảo hắn dám động vào em, còn dám chĩa súng vào lão bà của chị như vậy. Làm cho công ty nhà hắn phá sản vẫn còn rất nhẹ nhàng"

"Đúng rồi đấy, tôi cũng không ưa cái tên Ngôn Khải tí nào. Giàu rồi không an phận lại muốn ăn cơm nhà nước"

Khi Diệp Đào Ngọc và Lâm Tuệ trở về, nàng nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ ba mẹ, anh trai, Tô Hồng Sương và Bạch Tiểu Giang. Gọi điện trả lời từng người một, khi họ biết Lâm Tuệ đã bình an trở về liền thở phào nhẹ nhõm. Nhất là Diệp Đào Phi, không ngờ anh em tốt của mình lại làm điều dơ bẩn như vậy, khiến anh cực kỳ thất vọng, không thể nào tha thứ được.

"Tiểu Tuệ cậu không sao chứ?" Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương cấp tốc đến nhà Diệp Đào Ngọc. Ngay khi nhìn thấy Lâm Tuệ, Tiểu Giang vội vàng chạy đến ôm cô hỏi han.

"Mình không sao nha, cũng không mất một cọng tóc nào"

Tô Hồng Sương cũng rảo bước đến nói:

"Cũng thật may là em không bị thương." Nếu Lâm Tuệ mà có tổn thất gì thì... Hồng Sương quay sang nhìn Đào Ngọc thầm nghĩ.

"Hai người vẫn chưa ăn uống gì đúng không? Mình và Tiểu Giang trên đường đến đây có mua chút đồ ăn này"

"Mình cảm ơn"

...

Tắm rửa ăn uống xong xuôi, nàng nhận được tin nhắn hỏi thăm của Tố Cảnh, nàng nhanh chóng trả lời:

"Cảm ơn anh. Việc tôi hứa nhất định sẽ thực hiện"

Ôm Lâm Tuệ vào trong lòng nằm ngủ, nàng không thể chợp mắt được. Nhìn cô đang ngủ ngoan trong vòng tay mình, nàng khẽ xoa đầu cô một cái rồi cũng nhắm mắt lại. Đến nửa đêm bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Lâm Tuệ, nàng giật mình mở mắt ra thấy cô vẫn đang ngủ, hình như là gặp ác mộng. Hai mày Lâm Tuệ nhíu chặt lại. Nàng khẽ vỗ về cô, trong lòng thập phần đau xót.

"Không sao bảo bối, có chị đây rồi. Em yên tâm ngủ đi." Vừa nói xong thì nàng hát một bài hát ru cho cô nghe. Lâm Tuệ trong giấc mơ hình như nghe tiếng của Diệp Đào Ngọc liền thả lỏng cơ thể, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

- ---------------------------------

16/3/24

Viết chương này xong nửa đêm tui cũng mơ ngủ bắn nhau bòm bòm🥲


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận