Nguyện Cưng Chiều Em

Lợi nhuận của Vương thị liên tục giảm sút chưa từng thấy trong lịch sử, rất nhiều hợp đồng làm ăn đã bị hủy bỏ khiến Vương thị đang rất áp lực. Vương Ngôn Thanh tất nhiên là chưa thạo việc công ty nhanh như vậy, cô còn chưa từng học qua về quản trị, chuyên ngành cô học là thiết kế đồ họa. Cứ tưởng anh trai sẽ đảm đương tốt chức vụ mà ai ngờ...

Diệp Đào Ngọc cho người điều tra được những thông tin về Vương Ngôn Thanh cũng như Vương thị, tất cả đều được phanh phui. Cầm trên tay tài liệu báo cáo chi tiết của Vương thị, nàng thầm cười lạnh một tiếng.

Thời kỳ đầu Vương thị độc quyền khiến mọi đối thủ cạnh tranh không thể thâm nhập vào thị trường Trung Quốc. Điều này làm tê liệt cạnh tranh lành mạnh, kìm hãm sự phát triển kinh tế, ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi người tiêu dùng, tác động xấu đến công bằng xã hội. Sau này nhờ sự can thiệp của chính phủ Trung Quốc đã ban hành luật pháp và chính sách chống độc quyền nhằm điều tiết lại nền kinh tế.

Vương Ngôn Thanh – cô gái này cũng thích đàn đúm, từng có hành vi bạo lực học đường dẫn đến nạn nhân phải nhảy lầu tự tử, thế nhưng đã được tẩy trắng thành công và dần chìm vào quên lãng. Chừng đó thông tin thôi là có thể khiến tiếng tăm Vương thị suy giảm nghiêm trọng.

Tin tức Ngôn Khải vẫn chưa hết sốt thì hôm nay nhân viên Vương thị nháo nhào hết cả lên:

"Này anh đọc báo sáng nay chưa?"

"Đâu vụ gì thế?"

"Vương tổng của chúng ta đó a~"

"Cô ấy dính phốt bạo lực học đường"

"Hả? Wait a minute"

"Khoan tôi không nghe lộn chứ?"

...

Ngôn Thanh ngồi trong phòng làm việc tay nắm thành quyền, hai hàm răng siết chặt. Trợ lý đứng bên cạnh sợ hãi còn không dám thở.

"Vương tổng"

"Mấy cái này là tin đồn, điều tra cho tôi xem ai đã tung tin tức đó"

"Thật nhảm nhí, nhất định có người muốn bôi xấu tôi"

"Vâng"

"Chết tiệt." Ngôn Thanh tức giận đập mạnh một cái xuống bàn làm việc. Một lát sau cô nhận được cuộc gọi của ba:

"Ngôn Thanh, trưa nay con về nhà gặp ba"

"Con biết rồi"

Đến buổi trưa, đám phóng viên vừa thấy cô liền như ong vỡ tổ, bảo vệ có ngăn cũng vô ích.

"Vương tổng, có tin tức cô từng bạo lực học đường có đúng không?"

"Xin cô lên tiếng"

"Thưa Vương tổng"

...


Không trả lời phóng viên, cô lái xe thẳng về nhà. Lên trên thư phòng cô gõ cửa:

"Vào đi"

"Ngọa tào." Vương Cung Ngôn tức giận chửi một tiếng đương nhiên không phải chửi cô.

"Ba à, giờ phải làm sao?"

"Tạm thời con cứ bình tĩnh, nhất định là có kẻ giở trò, ba nhất định sẽ tìm ra hắn"

Qua ngày hôm sau trên mạng lại hot hơn bao giờ hết, khi mà chỉ vừa mới hôm qua trên báo viết Ngôn Thanh từng có hành vi bạo lực học đường, thì hôm nay trên mạng có hẳn video phỏng vấn người nhà nạn nhân dài 15 phút. Họ tường thuật chi tiết lại mọi chuyện, sự việc đã gần 10 năm rồi nhưng nỗi đau mất con vẫn mới như ngày nào khiến họ không khỏi nghẹn ngào. Trước đó mọi video, hình ảnh, tin tức đã bị xóa sạch không còn dấu vết nào. Truyền thông cũng bặt vô âm tín.

"Tí thì tôi quên mất, vụ này 10 năm trước nổi lắm"

"Tôi còn là bạn học cũ của A Bắc đây, cậu ấy không làm gì sai cả, tất cả là tại ma nữ Ngôn Thanh đánh đập cậu ấy không ra gì"

"Phải tẩy chay nhãn hàng này thôi, tôi thề từ nay không mua bất kì sản phẩm nào của MxPest nữa"

"Không tin được mà, nhà này được cả anh lẫn em"

"Tôi khinh"

...

Đọc vô vàn bình luận chửi bới của cộng đồng mạng khiến Ngôn Thanh cảm thấy máu dồn lên cả đại não, cô rất tức giận. Rõ ràng là A Bắc tự nhảy lầu chứ cô đâu có đẩy cô ta xuống.

Hàng ngàn nhân viên đã xin nghỉ việc khi biết tin tức chấn động này, bọn họ cảm thấy thật nhục nhã và xấu hổ.

Bạch Tiểu Giang và Tô Hồng Sương đọc được tin tức này cũng mắt chữ A mồm chữ O, nhất là Tiểu Giang, cô không tin được người này lại lòng lang dạ sói như thế. Uổng công mình còn cõng cô ta đi học, biết thế cho cô ta tự thân vận động rồi. Giờ đây hối hận cũng đã muộn.

"Chị nói xem là ai đã khơi gợi lại vụ này thế?"

Tô Hồng Sương mỉm cười nói:

"Em đoán xem"

"Chậc. Liệu có phải là đối thủ cạnh tranh của Vương thị không?"

Nàng lắc đầu nói:

"Không phải"

"Không phải? Vậy..."

"Tại sao chị khẳng định được?"

Nhìn ánh mắt có ý cười của nàng, cô như nghĩ ra được gì đó, thâm sâu nói:


"A có phải là chị Đào Ngọc đúng không?"

"Bingo"

"Thật không ngờ hahaha"

"Em thấy sao?"

"Do quả báo cả thôi, như thế cũng xứng đáng"

Lâm Tuệ đương nhiên cũng đọc được tin tức kia trên mạng, cô cũng không thể tưởng tượng nổi đây là việc gì.

"Không ngờ một cô gái trông có vẻ quý phái sang trọng lại từng làm việc khủng khiếp như vậy"

"Cái này là chị tìm hiểu cô ấy sao?"

"Đúng vậy, chị chỉ muốn đòi lại chút công đạo cho lão bà của chị thôi"

"Vậy chị còn điều tra được cái gì nữa?"

Nàng ghé sát tai Lâm Tuệ thì thầm to nhỏ, cô không khỏi lấy tay che miệng.

"Sao chị điều tra được hay thế?"

"Đây là em đang khen chị đúng không?"

"Chị tự luyến thì có"

"Hahaha"

Vương thị ngay sau đó âm thầm yêu cầu các kênh truyền thông xóa hết mọi hình ảnh, tin tức về vụ việc lần này. Chỉ mấy tiếng sau, không còn tìm được bất cứ thông tin nào nữa.

"Mọi người ơi, bị xóa hết bài rồi sao?" Một tài khoản ẩn danh đăng lên nhóm "Cộng đồng anti Vương thị" hỏi.

"Đúng rồi chủ thớt à"

"Chậc chậc"

"Tôi nghi nhóm này cũng sắp bay màu tới nơi"

"Đúng là sức mạnh đồng tiền mà huhu"

...

Diệp Đào Ngọc cảm thấy việc làm này thật hèn hạ, không nói không rằng gì liền yêu cầu truyền thông gỡ bài. Được rồi, nàng sẽ tung ra con át chủ xem Vương thị còn tồn tại được hay không.


Ngày hôm sau, vụ việc Vương thị bị phát giác có một vụ gian lận kế toán lên tới 11 tỷ USD tiếp tục gây chấn động dư luận. Nhiều quan chức hàng đầu của MxPest đã bị kết án về nhiều tội danh liên quan tới gian lận chứng khoán và kế toán. Lần này thì Vương thị hết cứu nổi. Chỉ một năm sau đó MxPest mới hoàn thành thủ tục phá sản, kết thúc hơn 60 năm có mặt trên thị trường.

...

"Ba, dì Chu, hai người vẫn khỏe chứ ạ?"

"Tiểu Tuệ a, ba khỏe, nay con về một mình sao?"

"Vâng. Chị Đào Ngọc đi công tác nên con về một mình"

"Mau vào đây ăn cơm thôi, dì nấu xong rồi"

"Lâu lắm rồi mới được ăn đồ ăn dì nấu, hương vị vẫn ngon như ngày nào"

"Haha cháu cũng thật dẻo mép"

Căn nhà vừa mới tu sửa xong nhìn có chút mới lạ, nhưng vẫn đem lại cảm giác ấm cúng. Nay cô về đây vừa muốn thăm gia đình, vừa muốn công khai chuyện tình cảm.

"Ba à, con có chuyện muốn nói"

"Sao thế con gái?"

"Con và chị ấy đang yêu nhau"

Cô biết lời này nói ra sẽ khiến ba khó tiếp nhận, nhưng trước sau gì vẫn cần phải nói cho ba biết, cô chỉ mong ông chấp nhận điều đó.

"Ý con là Đào Ngọc à?"

Nhìn thẳng vào đôi mắt của ba, cô không chút run sợ. Lâm Tuệ hít sâu một hơi nói:

"Đúng vậy ạ, bọn con yêu nhau được ba năm nay rồi"

"Thật vậy sao?"

"Là sự thật ạ"

Ông biết con gái mình, một khi làm gì đó đều tìm hiểu rất kĩ, cô chưa từng hối hận vì sự lựa chọn của mình bao giờ.

"Chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc thì ba luôn ủng hộ con"

Cô cảm động ôm ba nói:

"Con cảm ơn ba"

"Chúc mừng cháu nhé. Tiểu thư là một người tốt, nhất định sẽ chăm sóc được cho cháu"

"Cháu cảm ơn dì"

"Đúng rồi lần sau hai đứa cùng về đây ăn cơm với ba và dì nhé"

"Vâng nhất định ạ"

Ngồi hàn huyên với ba được một lúc cô xin phép trở về nhà. Trên đường trở về cô ghé qua quán cà phê mình vừa mới mở. Tuy vừa mới khai trương được một thời gian nhưng lúc nào cũng rất đông khách.

"Chào bà chủ"

"Haha bà chủ cái gì chứ, gọi chị là Lâm Tuệ là được rồi"


"Dạ em quên mất hihi"

"Mấy đứa tí nghỉ giải lao thì cứ lấy bánh ở đây mà ăn nhé"

"Woww cảm ơn chị"

"Yêu chị nhất"

"Được rồi, làm việc chăm chỉ nhé. Chị về trước đây"

"Byeee sếp. Chị về cẩn thận"

Trở về nhà cũng đã 9h tối, cô đang soạn giáo án thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Diệp Đào Ngọc.

"Bảo bối, chị nhớ em"

Lâm Tuệ mỉm cười nhắn lại:

"Em cũng nhớ chị"

"Bao giờ chị về?"

"Nếu không thay đổi thì khoảng bảy ngày nữa lận"

Bảy ngày nữa... cũng có chút lâu

"Bảy ngày trôi nhanh lắm, chị về nhớ mua quà cho em đó nha"

"Sao mà nhanh được chứ huhu"

"Tiểu Tuệ, em chụp giúp chị mấy bức hình được không?"

"À được thôi, nhưng chị muốn em chụp cái gì?"

"Cho chị xem ngực em có được không?"

Lâm Tuệ đọc xong không tin được, cảm thấy vô cùng xấu hổ, chị ấy nghĩ cái gì thế không biết.

"Chị... cái đồ biến thái"

"Huhu vậy chụp cho chị xem cái gì cũng được"

Chợt Lâm Tuệ nảy ra một suy nghĩ, một lát sau Diệp Đào Ngọc nhắn lại:

"Em chụp cái gì thế Tiểu Tuệ?"

"Thì chị bảo chụp cái gì cũng được mà"

"Nhưng... nhưng ý chị là chụp em cơ"

"Sao em gửi cho chị bài tập tiếng Đức vậy hả?"

"Tại chị không nói rõ đó thôi. Hứ, chị ngủ sớm đi em còn soạn nốt bài"

Diệp Đào Ngọc ở bên này thập phần đau khổ, không ngờ lão bà dám trêu nàng một vố như vậy. Khi nào về phải phạt thật nặng mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận