Nguyện Cưng Chiều Em

Nhất Tịnh sau khi về đến phòng, cô liền nằm sấp trên giường, không hiểu sao nước mắt lại tuôn ra. Nghĩ đến việc người mình thích đã có đối tượng quả thật khó chấp nhận. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cô lấy ra kiểm tra hóa ra là tin nhắn của Diệp Đào Ngọc:

"Có phải cô Nhất gửi hoa đến công ty của tôi?"

"Haha bị chị phát hiện rồi?"

Nàng thở dài nhắn lại:

"Cảm ơn ý tốt của cô nhưng cô cũng biết rồi đấy, tôi hiện giờ là người đã có gia đình, không thể tùy tiện nhận hoa của người khác"

Dòng chữ 'đã có gia đình' khiến trái tim Nhất Tịnh như rỉ máu, cô cảm thấy đau lòng không thôi.

"Em hiểu rồi, là em sơ suất, xin lỗi Diệp tổng"

"Rồi sẽ có người phù hợp với cô thôi, chúc cô sớm tìm được"

"Em cảm ơn"

...

Hôm nay cuối tuần, cả bốn người gồm có Diệp Đào Ngọc, Lâm Tuệ, Tô Hồng Sương và Bạch Tiểu Giang hẹn nhau đi trung tâm thương mại.

Vừa gặp nhau Lâm Tuệ liền giở trò trêu đùa Tiểu Giang:

"Chúc mừng Bạch tổng nha haha"

Bạch Tiểu Giang nổi hết cả da gà:

"Trời ơi đừng có gọi mình như thế, cậu xem, lông tơ đều dựng hết lên rồi này"

"Đâu chỗ nào cơ?"

Nhìn đứa nhóc nhà mình như đứa trẻ con lâu ngày mới gặp lại bạn thân, cả hai khoanh tay đứng nhìn. Tô Hồng Sương kéo mắt kính lên trên đầu nhìn Diệp Đào Ngọc rồi nói:

"Cậu xem a~ mình với cậu không khác gì hai bà mẹ đi trông con cả"

Diệp Đào Ngọc liếc nhìn với ánh mắt ghét bỏ. Tô Hồng Sương chột dạ nói:

"Cậu liếc cái gì hả?"

"Hừ chỉ có cậu mới là mẹ thôi, còn Tiểu Tuệ là lão bà mình"

"Cậu!"


"Chết tiệt mà"

Diệp Đào Ngọc cười ha hả rồi nói:

"Được rồi hai đứa chúng ta mau vào trong thôi"

"Dạ"

Khi đi qua khu đồ lót, Diệp Đào Ngọc kéo mọi người vào trong xem thử. Lâm Tuệ xấu hổ không thôi, ở nhà có thiếu đồ lót đâu chứ.

Nhân viên vừa nhìn thấy Lâm Tuệ hai mắt sáng lên vội vàng chạy lại hỏi:

"Lâm lão sư đó phải không?"

"À vâng là tôi"

"Không ngờ trái đất tròn như vậy"

"Cô biết tôi sao?"

"Tất nhiên rồi~ Em tôi từng là sinh viên của cô Lâm đó nha"

Lâm Tuệ à một tiếng gật đầu đáp:

"Thì ra là vậy"

"Không ngờ cô còn xinh hơn trên ảnh rất nhiều"

"Haha cô quá khen rồi"

"Trời ơi tôi nói thật mà"

"Các cô muốn mua đồ lót sao? Vào đây tôi giới thiệu cho mọi người"

Lâm Tuệ trên mặt có chút nóng đỏ, chỉ sợ là mai tin tức cô đi mua đồ lót cả khoa biết mất. Diệp Đào Ngọc cười nói:

"Không cần đâu, chúng tôi chỉ tiện ghé vào xem thôi, chúng tôi sẽ đi luôn bây giờ. Cô cứ làm việc tiếp đi"

Cô nhân viên có chút thất vọng nói:

"A vậy sao? Thôi được rồi mọi người đi chơi vui vẻ nhé"

Sau khi mất cả buổi sáng trong trung tâm thương mại, bốn người xách đủ túi lớn túi bé rồi nhét vào xe, cùng nhau đi ăn trưa. Thật trùng hợp là Nhã Lâm và Nghiên Dương Trúc cũng vừa vặn đến đây, thế là sáu người cùng nhau ngồi ăn cơm luôn.


"Nhã Lâm lâu lắm không gặp, đây là nhóc nhà cậu sao?"

Dương Trúc xấu hổ chào mọi người, Nhã Lâm mỉm cười đáp:

"Ây da Tô tổng à, cậu không khác xưa là bao nhỉ?"

"Haha được rồi mọi người gọi món đi"

Trên bàn ăn mọi người rôm rả trò chuyện, Tô Hồng Sương bỗng nhớ ra cái gì liền hỏi:

"Nghe nói cậu không đi trang điểm nữa hả?"

"Ừ mình đi đi lại lại nhiều cũng mệt, nên mở lớp dạy trang điểm cho nhàn thân"

"Mình vẫn đi trang điểm nhưng ít hơn thôi"

"Ồ"

Diệp Đào Ngọc, Tô Hồng Sương và Nhã Lâm ngồi một phía, ba người còn lại thì ngồi cùng nhau. Nhìn các chị náo nhiệt thế kia, tự dưng Tiểu Giang ghé sát Dương Trúc hỏi:

"Này chuyện lần trước ở siêu thị em có ổn không?"

"Hai người quen nhau từ lúc nào thế?"

Lâm Tuệ cũng tò mò nhìn hai người nói:

"Chuyện gì thế?"

"Thì ra cậu cũng thích hóng chuyện vậy hả haha"

"Hừ có phải cậu ấy bắt nạt em đúng không Tiểu Trúc?"

Lỗ tai của Dương Trúc đỏ ửng, cô xấu hổ không thôi liên tục lắc đầu nói:

"Không phải"

"Bọn em... bọn em... từ lúc ở trong siêu thị"

"Oaa"

"Là em chủ động hay chị Nhã chủ động?"


"Là chị ấy"

Sau đó cả ba đưa mắt lên nhìn Nhã Lâm, Nhã Lâm cảm giác có người nhìn liền quay sang thì đụng phải ánh mắt của ba người họ đang dính trên người mình. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khẽ hắng giọng nói:

"Mấy đứa nhìn gì chị thế?"

Bạch Tiểu Giang bối rối đáp:

"Dạ không có gì, bọn em chỉ là thấy chị xinh quá thôi haha"

"Haha em cũng dẻo miệng như cậu ấy vậy"

Sau đó cả Diệp Đào Ngọc và Tô Hồng Sương cũng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tuệ và Bạch Tiểu Giang, cả hai cùng nhíu mày gắp thức ăn cho vào bát đứa nhóc nhà mình.

"Tập trung ăn cơm thôi"

Ăn xong ba người ai cũng khăng khăng muốn trả tiền cho nên họ đành chia nhau, còn bảo bối nhà các nàng thì ngồi im một chỗ ngắm nhìn cách người giàu chi tiền. Lâm Tuệ ghé sát Tiểu Giang nói:

"Vừa nãy cậu không nhìn được ánh mắt viên đạn của Tô tổng nhìn cậu như thế nào đâu"

"Hừ cậu thì khác gì, Diệp tổng sắc mặt cũng khó coi lắm đó"

Lâm Tuệ nhất thời nghẹn họng nhìn Diệp Đào Ngọc thở dài.

Ngồi trong xe, Diệp Đào Ngọc cười nói:

"Em thấy Nhã Lâm như thế nào?"

"Hả sao chị hỏi thế?"

Nàng nhướn mi nói:

"Em cứ nói thử xem"

Lâm Tuệ suy nghĩ nghiêm túc rồi nói:

"Là người có năng lực chuyên môn tốt, thân thiện hòa đồng"

"Hết chưa?"

"Ờm chị ấy cũng rất tử tế và tốt bụng"

"Có xinh không?"

"Có..." Lâm Tuệ nhìn đôi mắt hơi híp lại của chị ấy nhìn cô chằm chằm, cô nhanh chóng bổ sung thêm:

"Nhưng chị vẫn là xinh nhất"

Nghe được câu trả lời như ý, nàng thập phần hài lòng mỉm cười. Người khác nịnh nọt nàng không muốn nghe, nhưng chỉ cần Lâm Tuệ khen một câu thôi là nàng cũng vui cả ngày rồi.

"Làm sao mà vừa nãy em nhìn chằm chằm Nhã Lâm thế hả?"


Lâm Tuệ xấu hổ vội vàng thanh minh, kể lại mọi chuyện cho nàng nghe.

"Tất cả chỉ có như vậy thôi"

"Haha được rồi"

Trong lúc đang dừng đèn đỏ Lâm Tuệ bỗng nhìn được có một chú cún nằm gần gốc cây. Thân thể có chút gầy gò, lông mọc che hết cả mắt mũi, có vẻ như bị bỏ ở đó lâu ngày rồi. Cô nhíu mày mở cửa xe bước xuống. Diệp Đào Ngọc vội vàng lái xe gọn vào lề đường rồi cũng mở cửa đi theo Lâm Tuệ.

Cô đến gần chú chó kia nước mắt tự động rơi xuống, nhìn chú chó con bị què một chân đến đáng thương, nhưng vì nó đau quá không đi được nên chỉ có thể nằm im rên ư ử. Diệp Đào Ngọc lấy tay lau nước mắt cho Lâm Tuệ rồi nói:

"Có vẻ như là chó hoang"

"Đợi chị mua cái balo đựng thú cưng rồi lát sẽ đưa nó đến bệnh viện kiểm tra"

Sau khi Diệp Đào Ngọc đến cửa hàng thú cưng ở gần đấy, Lâm Tuệ khẽ vuốt ve đầu nó vừa an ủi:

"Bé cưng, em đau lắm đúng không? Tí nữa sẽ đưa em đến bác sĩ kiểm tra nhé"

Lúc đầu nó cũng né tránh nhưng dần cảm nhận được sự ấm áp của cô cho nên nó nằm im ngoan ngoãn cho cô xoa đầu.

Đến bệnh viện, các bác sĩ đã thăm khám, cạo lông và băng bó xong xuôi, họ kết luận rằng nó bị nấm nhẹ, chỉ cần kiên trì điều trị một thời gian là sẽ khỏi. Sau đó hai người mang nó trở về nhà. Ngồi trong xe, Lâm Tuệ ôm khư khư balo vào trong lòng. Đôi mắt cô trìu mến nhìn nó đang nằm ngủ ngon.

"Ây da chị thực ghen tỵ nha"

"Chị ghen cái gì chứ?"

"Em muốn đặt tên nó là gì?"

"Hmm gọi là Sunday đi"

"Được rồi Sunday a~ ngươi mau đổi chỗ cho ta có được không?"

"Chị nói linh tinh cái gì thế? Nó làm sao mà biết lái xe?"

"Ai bảo nó dám chiếm vị trí độc nhất của chị cơ chứ"

Lâm Tuệ cạn ngôn vỗ trán một cái nói:

"Chị chú ý phía trước kìa"

"Được rồi mà"

Nàng cảm nhận được mình sắp ra rìa, nghĩ đến đây trong lòng vô cùng khổ sở.

- ----------------------------------------------------------------------

24/3/24

chỉ cuối tuần mới năng suất được như vậy TT 🤧


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận