Nguyện Cưng Chiều Em

Bát nháo một hồi, đột nhiên ánh mắt Lâm Tuệ trầm xuống, thấp giọng hỏi:

"Tiểu Giang à? Cậu thích ai bao giờ chưa?"

"Mình chưa mà cậu hỏi làm gì... Chả nhẽ..." Vừa nói cô vừa quăng một ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm Tuệ.

"Cậu có đối tượng rồi sao?"

Lâm Tuệ đỏ mặt.

"Haha để mình đoán xem"

"Có phải là tổng giám đốc Diệp Đào Ngọc đúng không hả?"

Lâm Tuệ không tin được nhìn bạn mình, sao lại đoán được nhanh thế? Dễ vậy sao?

"Bị mình đoán trúng rồi đúng không hahaha?"

Bạch Tiểu Giang không đợi Lâm Tuệ nói gì liền hỏi một tràng:

"Cậu thích chị ấy thật hả?"

Lâm Tuệ đỏ mặt gật đầu nói:

"Ừ có chút thích"

"Haizz vậy chị ấy có biết không?"

Lâm Tuệ lắc đầu nói lắp bắp:

"Mình cũng không biết nữa, nhưng mà... nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"

Lâm Tuệ đỏ mặt chần chừ nói tiếp:

"Nhưng mà trưa nay chị ấy đã... đã... đã"

Bạch Tiểu Giang sốt ruột hỏi:

"Đã làm sao?"

"Đã hôn mình." Nói xong cô lấy hai tay che mặt.

Bạch Tiểu Giang nghe xong không tin được trợn to hai mắt, tay che miệng, đứng hình một lúc mới tiêu hóa được thông tin, hỏi lại:

"Cái gì??? Chị ấy hôn cậu?"

"Ây cậu nói bé thôi"

"Thiên a~ tin sốt dẻo hahaha"

"Cười gì mà cười?"

"Theo mình chắc chắn chị ấy đã thích cậu rồi, chị ấy có nói thích cậu không?"

"Mình cũng không biết nữa, chị ấy chưa có nói. Nhưng mình không biết phải làm sao bây giờ, làm sao để đối mặt đây"


"Nếu cậu thích chị ấy thì cứ nói ra thôi, chắc chắn 100% chị ấy sẽ vui gần chết cho mà xem"

"Cậu cứ nghĩ dễ lắm ấy. Thôi được rồi, câu chuyện dừng tại đây, cậu mau về nghỉ ngơi đi, hôm nay đã vất vả rồi"

"Chậc chậc vậy mình về trước đây, cậu mau chóng nghỉ ngơi đi." Vừa nói vừa hôn gió.

Lâm Tuệ liền né cười nói:

"Lại còn bày trò, cậu về cẩn thận nha"

Sau khi Bạch Tiểu Giang trở về, Lâm Tuệ lấy một quyển sách ra đọc giết thời gian, ngày mai có thể xuất viện được rồi. Tuy đọc sách nhưng trong đầu Lâm Tuệ không tập trung được, suy nghĩ đủ mọi chuyện hôm qua mình đột ngột đi bệnh viện chưa kịp xin phép ông chủ không biết có làm sao không nữa.

Ngày hôm sau đúng 8h Diệp Đào Ngọc có mặt ở bệnh viện giúp Lâm Tuệ đăng kí thủ tục xuất viện, rồi trả tiền viện phí. Lâm Tuệ cứ nằng nặc đòi trả, Diệp Đào Ngọc không muốn giằng co với em ấy bèn nói:

"Được rồi ngoan, nếu không thì chị sẽ trừ vào tiền lương tháng sau của em là được rồi"

Lâm Tuệ nửa tin nửa ngờ nói:

"Thật chứ ạ?"

"Chị thề." Nói rồi nàng giơ lên ba ngón tay chụm lại với nhau.

Đưa Lâm Tuệ về đến nhà, Diệp Đào Ngọc nói:

"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nào khỏe lại hẳn rồi đi làm. Bây giờ chị phải đến công ty rồi"

"Dạ em chào chị. Cảm ơn đã chiếu cố em. Chị đi làm đi không muộn." Cô nói xong đưa tay vẫy chào tạm biệt Diệp Đào Ngọc.

Ngày hôm sau, Lâm Tuệ đã có thể quay trở lại công ty làm, vào văn phòng, hai người bạn của cô vô cùng lo lắng hỏi thăm sức khỏe, hai người họ nói rất nhiều nào là không có cô ở đây bọn họ cảm thấy chán chết bla bla... Cô cũng cười cười trả lời từng tí một. Sau nụ hôn kia, cô cũng không đề cập gì với Diệp Đào Ngọc, mà chị ấy cũng không đề cập lại. Trở lại với guồng quay công việc, mọi người đều rơi vào thế giới deadline của mình.

Thấm thoắt đã hết ba tháng, điều Lâm Tuệ lo lắng nhất đã đến, đó là cô vẫn không thể nào tích góp đủ số tiền kia được. Hôm nay đã là buổi cuối thực tập, Phúc Nhị vẫn đưa cô trở về như mọi khi, nhưng vừa xuống xe đi được vài bước thì Văn Cẩn bước đến kéo tay làm Lâm Tuệ giật mình.

"Gia đình cô đã có tiền trả tôi chưa?"

Lâm Tuệ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói:

"Chào Văn Cẩn tiên sinh, thật xin lỗi anh, tôi mới tích góp được một phần ba số tiền kia. Tôi hứa ngay ngày mai sẽ đi vay ngân hàng số tiền còn lại rồi trả đủ cho anh"

"Cô đừng có nuốt lời đấy, có biết cái xe đấy vợ chồng tôi làm ăn vất vả lắm mới mua được mà bị em cô phá hoại như vậy, giờ nhà chúng tôi không có xe đi cô nói phải làm sao. Ngày mai lập tức trả tiền cho tôi." Văn Cẩn lớn tiếng nói như vậy thì có rất nhiều người hóng chuyện quay đầu lại nhìn hai người. Nói xong, anh ta tức giận quay người bước đi.

Lâm Tuệ lúc này hai mắt ngập nước, lấy tay nhẹ lau nước mắt rồi nhanh chóng bước lên phòng.

Thật ra, lúc Lâm Tuệ bước xuống xe, Phúc Nhị định rời đi luôn sau đó, nhưng chợt thấy có một người đàn ông đến kéo tay cô, nên anh vẫn ở trong xe quan sát, vì vậy đã nghe được hết cuộc trò chuyện của họ. Không khỏi thở dài, bảo sao nhiều lần thấy vẻ mặt cô ấy đăm chiêu buồn phiền như vậy, anh cứ tưởng là vẫn lo lắng cho Lâm Dĩ, hóa ra là thế.

Có nên báo cho tiểu thư không nhỉ? Nhưng mà đây đâu phải chuyện của mình, cứ tọc mạch chuyện của Lâm Tuệ như vậy có vẻ không hay ho lắm. Nhưng mà cũng không được, tiểu thư quan tâm cô ấy như vậy, nếu mà biết mình giấu không nói nhất định sẽ trảm mình mất.

Quyết định một hồi cuối cùng anh cũng nhắn tin cho Diệp Đào Ngọc thầm nghĩ bảo toàn mạng sống của mình vẫn là trên hết, tôi xin lỗi cô Lâm Tuệ.

Về đến nhà, liền nhận được tin nhắn của Phúc Nhị, Diệp Đào Ngọc không khỏi chấn kinh. Nàng đọc đi đọc lại tin nhắn đó, liền cảm thấy đau lòng hóa ra em ấy làm bán sống bán chết là vì chiếc xe kia sao. Không nghĩ ngợi gì, nàng nhanh chóng thay một bộ quần áo rồi đi đến nhà của Văn Cẩn như địa chỉ ở trên báo từng viết.

Bấm chuông, mở cửa ra là một người đàn ông trung niên cỡ 40 tuổi, trên đầu có một ít tóc bạc, nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Chào anh, tôi là Tổng Giám đốc Công ty Diệp Gia, tôi có thể vào nhà chứ?"

Văn Cẩn không tin được nói:

"Tổng Giám đốc? À mời cô vào nhà." Nói xong anh ta đứng gọn vào một bên mời nàng bước vào.


Không lòng vòng, nàng nói thẳng:

"Hôm nay tôi đến là vì chiếc xe kia của anh, 100 vạn tệ phải không?"

"Làm sao cô biết?"

"Sao tôi lại không biết?"

"A cái này..." Anh ta lúng túng xấu hổ đáp.

"Được rồi, tôi sẽ trả anh số tiền đó, đừng có đến nhà Lâm Tuệ đòi em ấy nữa, em ấy hiện giờ một mình nuôi cả nhà, với lại còn đang đi học"

Văn Cẩn vẫn chăm chú lắng nghe, nghe được Diệp tổng giúp nhà họ Lâm trả tiền, không khỏi ngạc nhiên. Thấy thế nàng nói tiếp:

"Nếu em ấy hỏi thì anh giúp tôi bảo là đã may mắn trúng thưởng một cái ô tô, cho nên không cần số tiền kia nữa"

Anh ta trợn to mắt nói:

"Trúng thưởng ô tô? Nhưng mà chỉ trong một đêm mà trúng thưởng một cái ô tô thì ai tin chứ? Với lại vì sao phải giấu cô ấy?"

Lúc này, nàng quăng cho anh ta một ánh mắt sắc bén, thấy chột dạ nên anh ta nhanh chóng im miệng.

"Có gì mà không tin được, anh cứ bảo là hôm qua muốn giải sầu nên mua một thùng bia về uống, không ngờ lại trúng giải độc đắc, tôi sẽ liên hệ với nhà sản xuất bia để đề phòng em ấy hỏi tới cùng"

"Giờ anh có giúp tôi hay không?"

"A được được, chỉ cần tôi lấy lại xe là được"

Xử lý mọi chuyện xong xuôi, nàng trở về tắm rửa rồi nấu một bữa tối đủ dinh dưỡng. Ăn uống xong, nàng mau chóng dọn dẹp sạch sẽ rồi tiếp tục cắm đầu vào làm việc đến tận đêm khuya. Mấy hôm nữa bên công ty của Bách Phong sẽ sang công ty mình bàn việc làm ăn rồi kí kết hợp đồng.

Ở phòng trọ, Bạch Tiểu Giang không ngừng an ủi Lâm Tuệ:

"Xin lỗi Tiểu Tuệ, mình không giúp được gì"

"Sao cậu lại không giúp được gì, cậu và anh trai đã cho mình mượn tiền rồi còn gì nữa, mình thật sự rất biết ơn. Chỉ là vẫn còn thiếu tiền, ngày mai mình sẽ đi vay ngân hàng, vẫn sẽ trả được nợ thôi, cậu yên tâm. Cảm ơn cậu nhiều lắm." Cô nói xong không quên vỗ vai Bạch Tiểu Giang.

Bạch Tiểu Giang mỉm cười nói:

"Ừ được rồi cậu nghỉ ngơi đi, tuần sau lại chuẩn bị bước vào năm học mới rồi, thật nhanh a~"

"Mà cậu thực tập sao rồi?"

"Ừm mình được công ty giữ lại làm nhân viên rồi nha"

"Uầy quá tuyệt vời, chúc mừng cậu, phải khao đó"

"Hahaha được rồi"

Sáng ngày hôm sau, Lâm Tuệ đến nhà Văn Cẩn, sau khi bước vào nhà, cô lịch sự nói:

"Chào tiên sinh, hôm nay tôi đến để trả anh tiền, nhưng mà tôi sẽ đưa anh 32 vạn tệ trước (~1.086.718.041 VNĐ), chiều nay sẽ đưa anh 68 vạn tệ kia sau"

Anh ta nói:


"Thôi cô cứ cầm lấy đi, thật ta hôm qua tôi mua bia về uống không ngờ thần may mắn tới gõ cửa, cho nên tôi đã trúng được một chiếc ô tô. Tôi không cầm tiền của cô làm gì nữa"

"Trúng ô tô sao?" Lâm Tuệ ngạc nhiên hỏi.

Anh ta gật đầu chắc nịch nói:

"Đúng vậy, tối hôm qua tôi cảm thấy bức bối nên mua bia về để giải sầu"

"Nhưng dù có trúng ô tô đi chăng nữa thì chẳng phải anh vẫn bị mất tiền sao, anh cứ cầm lấy đi"

"Không sao tôi nói rồi, giờ tôi cũng đã có ô tô, kinh tế hai vợ chồng cũng ổn định, không đến nỗi thiếu nhiều tiền như vậy. Cô đem tiền về chữa bệnh cho em trai đi"

Trầm mặc một lúc, cô áy náy nói cảm ơn rồi cúi đầu xuống, sau đó xin phép trở về. Về đến phòng trọ, Lâm Tuệ lấy điện thoại vào Weibo tìm đến trang chủ của công ty bia kia, thấy họ có đăng về giải thưởng khi mua bia. Trong đó chỉ có một giải đặc biệt là một chiếc ô tô thì cô cũng tin tưởng, nghĩ thầm chả lẽ Văn Cẩn tiên sinh kia lại may mắn như vậy thật sao?

Đến tối, Bạch Tiểu Giang đi làm về, nghe được Lâm Tuệ tâm sự, thật sự không thể tin được vội cầm điện thoại vào Weibo kiểm tra:

"Ê thật nè, nhưng mà sao cái người kia may mắn như vậy, giờ chả lẽ mình đi mua bia về uống"

"Mua bia thì bây giờ cũng hết ô tô rồi, cũng chỉ có một cái"

"À ừ, mà thôi cũng được, cậu không phải trả số tiền kia cũng rất may mắn rồi"

"Ừ mình cũng thấy thế, giờ mình sẽ gửi lại cậu và anh cậu số tiền hai người đã cho mình vay nha"

Hôm sau, Lâm Tuệ vẫn đến công ty làm, tuy nhiên hôm nay là ngày đầu cô trở thành nhân viên chính thức cho nên không khỏi sửa soạn tỉ mỉ hơn bình thường. Cô đặc biệt mua một bộ đồ mới đi làm, Lâm Tuệ mặc một set đồ áo croptop tay dài với quần baggy ống lửng hiện đại màu be, búi tóc gọn gàng, đi một đôi giày bệt, nhìn hết sức trẻ trung năng động. Dáng người và làn da của cô thập phần mê người cho nên quả thật mặc gì cũng thấy đẹp.

Vì chiếc ô tô kia đã được giải quyết xong cho nên Lâm Tuệ đã xin nghỉ ở quán cà phê và công việc mẫu ảnh, buổi tối cô vẫn đi dạy, đến khi nào ra trường thì sẽ không đi dạy nữa.

Khi nhìn thấy Lâm Tuệ, Phúc Nhị chợt cảm thấy chột dạ vì chuyện tối hôm trước như thể là mình đã bán đứng Lâm Tuệ vậy, anh thấy hôm nay Lâm Tuệ xinh đẹp và tươi tắn hơn mọi ngày, thấy thế anh cũng rất vui nói:

"Hôm nay cô Lâm thật xinh đẹp nha"

Lâm Tuệ cười tươi nói:

"Cảm ơn anh, được rồi chúng ta đi thôi"

Vừa xuống xe, Lâm Tuệ chợt nhìn thấy từ phía xa có hai chiếc ô tô hạng sang đang tiến gần về phía cửa công ty. Bước xuống xe là một người đàn ông, theo sau là thư kí cùng với nhân viên của anh ta. Lâm Tuệ cảm thấy người đàn ông kia thật quen mắt, cô cố nhớ lại, chợt giật mình nhận ra chính là cái người đi cùng Diệp Đào Ngọc vào mấy tháng trước.

Không nghĩ nữa, Lâm Tuệ mau chóng bước vào công ty, vừa vào đến cửa thì thấy Diệp Đào Ngọc cùng với Thương Ngôn đang ở tầng một đón tiếp đoàn người vừa nãy. Ánh mắt Lâm Tuệ chỉ chăm chú nhìn Diệp Đào Ngọc, chị ấy hôm nay trông thật quyến rũ, lại nhìn thấy chị ấy đang cười rồi còn bắt tay người kia, đáy lòng Lâm Tuệ dâng lên một chút khó chịu. Lâm Tuệ nhanh chóng rời đi. Lên đến phòng làm việc của mình, cô tập trung xử lý tài liệu một cách nghiêm túc và cẩn thận. Làm xong cô còn tỉ mỉ đọc đi đọc lại, soát thật kĩ các chi tiết rồi mới gửi cho quản lý kiểm tra một lần nữa.

Ở trong phòng họp, hôm nay Bách Phong sang Diệp Gia để kí kết hợp đồng làm ăn. Nếu dự án thành công thì điều này có lợi rất lớn cho công ty còn non trẻ như Bách Gia. Họp xong đã đến giờ cơm trưa, Bách Phong nói:

"Mọi người vất vả rồi, bữa trưa nay tôi sẽ mời, không biết Diệp tổng có thể nể mặt đi ăn cùng chúng tôi được không?"

Anh ta đã mời như vậy cũng phải để cho anh ta ít mặt mũi trước nhân viên, nàng đáp:

"Được rồi, anh chọn quán đi"

Sau khi ăn trưa xong, nàng trở lại công ty thì nhận được tin nhắn của Lâm Tuệ, trái tim cô đập nhanh hơn, mở tin nhắn ra đọc:

"Tối nay em muốn mời chị đi ăn cơm a~ không biết chị có rảnh hay không?" Lâm Tuệ thề rằng từ sau nụ hôn kia, cô không dám đối mặt, cũng không biết làm sao đối mặt với Diệp Đào Ngọc, cho nên hai người suốt mấy tháng qua không có nhắn tin gì. Hồi sáng thấy chị ấy với người đàn ông kia, Lâm Tuệ như ăn dấm, không hiểu ma xui quỷ khiến gì cô lại đi nhắn tin cho chị ấy.

Diệp Đào Ngọc vui mừng như được mùa nhanh chóng nhắn:

"Tất nhiên là chị rảnh, em đợi chị tan làm sẽ chở em đi"

"Dạ được~"

Hí hửng cất điện thoại rồi tranh thủ nghỉ trưa, buổi chiều Lâm Tuệ làm việc với năng suất cao hơn hẳn.

Tan làm, Diệp Đào Ngọc lái một chiếc Porsche 911 Turbo S, Lâm Tuệ thầm nghĩ chị ấy mỗi ngày lái một chiếc xe khác nhau đi làm sao? Ngồi trên xe, Diệp Đào Ngọc liền hỏi:

"Dạo này em vẫn khỏe chứ?"

"Vâng em vẫn khỏe. Còn chị?"


"Chị cũng thế. Tại sao lại muốn mời chị đi ăn thế?" Nàng vừa đánh lái, vừa cười hỏi Lâm Tuệ

Lâm Tuệ xấu hổ nói:

"A... hôm nay là ngày đầu em trở thành nhân viên chính thức của công ty cho nên muốn mời chị đi ăn"

Diệp Đào Ngọc nâng khóe miệng nở ra nụ cười ấm áp nhìn Lâm Tuệ nói:

"Là vậy sao? Vậy em muốn mời chị ăn món gì?"

"Em... cũng chưa biết a, phải nhìn menu mới biết được." Lâm Tuệ vừa nói vừa nhìn Diệp Đào Ngọc. Nàng nhìn khuôn mặt có chút ngây thơ, non nớt, đôi mắt long lanh của em ấy tâm liền cảm thấy nhộn nhịp.

"Vậy chị ăn hết cái menu có được không?"

"Ơ... dạ... à được ạ"

"Menu gần ngay chị thì sao?"

Mặt Lâm Tuệ hiện đầy dấu hỏi chấm, cô nói:

"Trong xe chị có menu sao? Ở đâu thế cho em xem với?" Nói rồi cô ngó ngang ngó dọc tìm menu thật.

Diệp Đào Ngọc cảm thấy buồn cười, không nhịn được cười lớn:

"Em không cần tìm đâu, chị giấu rồi, không cho em thấy"

Lâm Tuệ:...

Đến quán ăn, hai người chọn một cái bàn trống rồi gọi món. Lâm Tuệ đưa menu cho Diệp Đào Ngọc rồi nói:

"Chị chọn trước đi, chị thích ăn cái gì?"

"Em chọn gì chị ăn nấy"

"Vâng em chọn xong chị phải ăn đấy nha, kể cả không hợp khẩu vị chị cũng phải ăn nha, chị có muốn lựa chọn lại không?"

Mỉm cười lắc đầu nàng nói:

"Chỉ cần em chọn đều ngon hết"

Lâm Tuệ đỏ mặt cúi đầu gọi món. Diệp Đào Ngọc ở một bên chăm chú một tay chống cằm, ngắm nhìn bộ dạng nghiêm túc của em ấy, cảm thấy giờ đây hạnh phúc khôn xiết không thể tả.

Cô gọi ba món thịt, một món canh, hai món tráng miệng, chỉ dựa vào khẩu vị của mình mà gọi, cố nhìn menu xem chỉ sợ chị ấy ăn không quen mấy món rẻ tiền. Sau khi phục vụ mang lần lượt từng món ra, hai người động đũa bắt đầu ăn, cắn một miếng Lâm Tuệ thấy thịt ở đây ăn cũng rất ngon, không tệ, thịt mềm lại mọng nước, cảm thấy yên tâm. Dùng cơm xong xuôi, Diệp Đào Ngọc nói:

"Em có muốn chị chở đi dạo không?"

Nhìn đồng hồ vẫn còn sớm, Lâm Tuệ gật đầu đồng ý.

Ngồi trên xe, Lâm Tuệ lén ngắm nhìn sườn mặt xinh đẹp của chị ấy, ngắm đến mê muội. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lâm Tuệ, Diệp Đào Ngọc quay sang nhìn, cô giật mình thu hồi ánh mắt, chợt muốn hỏi về người đàn ông hồi sáng. Nhưng đột nhiên nhớ đến nụ hôn trước kia, cũng chỉ là mình tò mò cái miệng hại cái thân, lần này rút kinh nghiệm sẽ không hỏi nữa. Cô rất muốn hỏi tại sao chị ấy lại hôn mình? Nhưng cứ định mở miệng ra là thấy xấu hổ không nói nổi câu gì.

Hai người đi dạo một vòng rồi Diệp Đào Ngọc chở cô về nhà, nhìn thấy nơi em ấy ở thật sự rất cũ rồi, sẽ không an toàn.

Diệp Đào Ngọc hỏi Lâm Tuệ:

"Em ở đây lâu chưa?"

"Hmm...Em ở đây từ hồi mới đỗ Đại học, lúc đó em không có nhiều tiền chỉ có thể ở chỗ này là hợp lý nhất. Ở mấy năm thành quen cho nên thấy cũng được"

Nàng nhìn Lâm Tuệ như đăm chiêu suy nghĩ điều gì, rất muốn mua cho em ấy một căn nhà khác, không thì đến ở với mình cũng được, nhưng mà chưa biết lấy cớ gì để em ấy có thể thoải mái nhận lấy đây.

- ----------------------------------------------------------------------------------------------------

13/2/24

cũng ước có phú bà bao nuôi:vv


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận